Điếm Tiểu Nhị

Chương 30



"Ai, bên ngoài thực náo nhiệt a, Cầm Thư hôm nay là ngày mấy, như thế nào đột nhiên náo nhiệt như vậy?" Ở Tiêu phủ không phải ăn chính là ngủ, ngày trôi qua rất hạnh phúc, duy nhất một điểm không tốt chính là cuộc sống rất hạnh phúc dễ dàng làm cho người như ta không có quan niệm thời gian.

"Cô gia, hôm nay là mùng 5 tháng 6." Cầm Thư dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta.

"Nga, thì ra đã muốn mùng 5 tháng 6." Lúc này thời gian qua thật sự là mau.

Ôm tiểu Nhị Nguyệt, nhấc lên bố liêm, xem bên ngoài xe, toàn bộ một chỗ khác trên đường cái người ta tấp nập, ta vẫn là nhịn không được tò mò hỏi "Vậy hôm nay là ngày gì đặc biệt sao, bên ngoài sao lại náo nhiệt như vậy?"

Toàn bộ thùng xe nháy mắt biến im ắng, trừ đại lão bản còn đang thật sự đọc sách ra, trong thùng xe hai người khác, Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đều dùng cái loại ánh mắt mà Cầm Thư vừa dùng để nhìn ta một cái, mà đồng thời trên mặt Cầm Thư còn hiện lên một tia sắc thái đỏ mặt, ngày thường Mộc Vân Trúc cường thế mà trên mặt cũng rõ ràng mang theo sắc thái đồng dạng.

Ta kỳ quái nhìn biểu tình kỳ lạ của hai người Mộc Vân Trúc và Cầm Thư, lo lắng hỏi:"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư, các ngươi không có việc gì đi?" Ngày hôm nay có cái gì đặc biệt sao?

"Ngươi, như thế nào hỏi vấn đề như thế?" Mộc Vân Trúc trên mặt từ xấu hổ chuyển sang tức giận.

"Làm sao vậy, hôm nay có cái gì đặc biệt sao, không thể hỏi sao?" Không phải chỉ là hỏi một chút hôm nay là ngày gì sao, như thế nào sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi đâu? Ta nghiêng đầu cố gắng hồi tưởng cuộc sống hai năm qua ở nơi đây, mùng 5 tháng 6 nghĩ mãi cũng không có gì đặc biệt, cũng không gặp được trường hợp náo nhiệt như vậy giống hôm nay.

Nhấc lên vải mành che cửa sổ xe cẩn thận nhìn ra bên ngoài, dòng người trên đường đều đồng nhất đi đến hướng đường cái trong thành, từ xa nhìn lại một mảnh đông nghìn nghịt, dòng người hình như là dũng mãnh đi về hướng là Đệ Nhất lâu bên kia, có một nơi bên ngoài Đệ Nhất lâu nổi tiếng về phong cảnh đẹp — hồ Đa Sắc. Mà trên đường cái không có cô nương, tiểu thư trẻ tuổi ở cổ đại, đám người náo nhiệt đều là nam nhân, từ già tới trẻ, đều mãnh liệt tiến về phía trước.

Quay đầu vừa định hỏi vì cái gì, xe liền ngừng lại. Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiêu đại thúc lái xe:"Tiểu thư, cô gia, người nhiều lắm, tập trung ở đường phía trước, tạm thời không có cách nào khác để đi qua!"

Ánh mắt đại lão bản vẫn là không có dời khỏi trang sách, chỉ là thản nhiên nói:"Ân!"

Cầm Thư sau khi nghe được đại lão bản đáp lại rất tự giác đối với Tiêu thúc ngoài thùng xe nói:"Tiêu thúc, đợi người ta tránh ra rồi tiếp tục đi."

"Tốt" Bên ngoài vang lên một tiếng đáp lại, đồng thời xe lại bắt đầu chuyển động, một hồi lại dừng lại.

Ta xốc lên vải mành nhìn bên ngoài một chút, xe ngựa đứng ở ven đường, đám người bắt đầu khởi động truyền đến một ít thanh âm nam tử hưng phấn thảo luận.

Mắt thấy xe tắc, nhìn đám người phía trước, nhất thời một lúc hẳn là đi không được, cúi đầu nói với tiểu Nhị Nguyệt đồng dạng tò mò nhìn ra bên ngoài:"Tiểu Nhị Nguyệt, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này tự mình chơi một hồi được không? Ca ca rất nhanh trở về!" Ta cảm thấy nên đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Được!" Tiểu Nhị Nguyệt thực nhu thuận tùy ý ta ôm nàng ngồi ở một bên.

"Thực ngoan!" Sờ đầu tiểu Nhị Nguyệt một chút, ngẩng đầu nói với Cầm Thư:"Cầm Thư, giúp ta xem chừng tiểu Nhị Nguyệt một chút được không?"

"Vâng, cô gia!" Cầm Thư tuy rằng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

"Cám ơn!" Đứng dậy cười với Mộc Vân Trúc đang trợn mắt một chút.

Xoay người đi ra khỏi thùng xe, ngồi xuống bên người đại thúc trung niên lái xe hỏi:"Tiêu đại thúc?"

"Cô gia, ngài tại sao lại đi ra?" Tiêu đại thúc gặp ta ngồi xuống ở bên cạnh hắn rõ ràng sửng sốt một chút.

"Ha ha, Tiêu đại thúc không cần khách khí như vậy, ta chỉ là đi ra nhìn xem." Cảm giác được Tiêu đại thúc hình như có chút không được tự nhiên.

"Cô gia, chính là hôm nay có chút đông người, một hồi người tan, là có thể đi qua." Tiêu đại thúc nghe ta nói như vậy ha ha cười, thoáng có chút buông lỏng.

"Tiêu đại thúc, hôm nay là ngày gì, như thế nào náo nhiệt như vậy?" Ta còn là không thể nghĩ được hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì.

"Ha ha ~~" Tiêu đại thúc sang sảng cười một chút, đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn thùng xe một cái, thu liễm ý cười trên mặt, trở nên có chút nghiêm túc, nhìn ta nói:"Cô gia, thứ tội tiểu nhân vô lễ lắm miệng nói một tiếng, đại tiểu thư của chúng ta tốt như vậy, mong rằng cô gia tích phúc, chớ để làm ra chuyện thực xin lỗi tiểu thư nhà chúng ta."

"Ân?" Ta khó hiểu, cái này có liên quan gì đến hôm nay là ngày gì sao? Hơn nữa loại thân phận hiện tại này của ta có thể làm ra chuyện gì thực xin lỗi đại lão bản? Ân, ở trong phủ ăn không uống không hình như không tính là có lỗi với nàng, cái này ở lúc trước trong hiệp nghị vốn đã thỏa thuận tốt lắm! Ân, ngẫu nhiên trong lúc nhàn hạ khi làm việc có sai sót hẳn là cũng không tính đi. Ngẫm lại hình như cũng không có việc gì có thể làm cho ta có lỗi với đại lão bản đi.

"Tiêu đại thúc, cám ơn ngươi chỉ điểm, Ảnh Nguyệt tốt như vậy, có thể lấy được nàng là phúc của Bạch Liêm đã tu luyện mấy đời, Ảnh Nguyệt không chê xuất thân của Bạch Liêm, còn đối đãi ta tốt như thế, Bạch Liêm quý trọng đều không kịp, lại không dám làm ra chuyện cô phụ Ảnh Nguyệt đâu."

Đại lão bản hiện tại là cha mẹ cơm áo của ta, nàng nói hướng đông ta nào dám đi hướng tây, nàng không động một chút liền trừ tiền lương của ta, ta liền đốt nhang thơm cảm ơn trời đất, thế nào còn có thể làm chuyện gì có lỗi với nàng. Cho dù phải làm chuyện thực xin lỗi nàng, cũng phải nhìn xem ta có năng lực làm được hay không đi!

"Cô gia không trách tiểu nhân nhiều chuyện là được." Tiêu đại thúc sang sảng cười một tiếng.

"Như thế nào lại trách đại thúc đâu" Ta cũng cười một chút, xong rồi sau mới nhớ tới chuyện muốn hỏi:"Đại thúc, hôm nay rốt cuộc là ngày gì?" Ngày này còn có thể đặc biệt đến nỗi làm ngươi lo lắng đến chuyện của ta cùng đại lão bản, hôm nay thật sự rất đặc biệt sao?

Tiêu đại thúc lại quay đầu nhìn thùng xe một chút, sau đó nhìn đến ta vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn hắn chờ đợi đáp án, nhỏ giọng cúi người xuống hỏi:"Cô gia, ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?"

Lắc đầu, hôm nay thật là cái ngày gì đặc biệt sao, như thế nào ta lắc đầu, trên mặt đại thúc ngươi lại lộ ra biểu tình kinh ngạc, đồng thời còn mang theo vẻ mặt đáng tiếc và thưởng thức đánh giá ta đâu.

"Cô gia, lúc trước cuộc sống của ngươi ở đây không có đi ra nhìn xem sao?" Tiêu đại thúc có chút không tín nhiệm nhìn ta.

"Không có? Không có nghe nói qua hôm nay là ngày gì!" Ngày này năm trước giống như những ngày khác, ngày rất bình thường, hơn nữa khi đó ta đang ở trên lầu Đệ Nhất lâu làm việc, cũng không gặp được trường hợp như vậy.

Tiêu đại thúc rõ ràng không tin tưởng lắm nhìn ta.

"Tiêu đại thúc, ta tới đây mới không đến ba năm, bình thường lại đều ở Đệ Nhất lâu làm công, cho nên thật không biết hôm nay là ngày hội ra sao." Ta đến thế giới này mới hơn hai năm, sau khi đi vào thế giới này liền luôn luôn tại Đệ Nhất lâu làm một tiểu nhị bình thường, mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị, thời gian nhàn hạ đều dùng để ngủ, có đôi khi cũng đi dạo phố một chút, nhưng đại đa số tin tức đều là biết được từ những khách nhân nói chuyện trong lâu.

"Ra là như thế." Tiêu đại thúc bừng tỉnh đại ngộ.

"Vậy đại thúc, hôm nay vì sao náo nhiệt như vậy?" Đại thúc ngươi đừng vòng vo nữa, mau nói cho ta biết hôm nay là ngày gì đi, lòng hiếu kỳ của ta đã muốn bị khơi mào nghiêm trọng.

"Hôm nay là ba năm một lần, ngày tam tỉnh lục viện tranh cử!" Tiêu đại thúc gặp ta sốt ruột cũng chỉ phải nói cho ta biết, nhưng nói xong rồi còn thực nghiêm túc nói thêm một câu:"Nhưng mà cô gia, ngươi chớ quên những lời mà ngươi vừa nói."

"Được, ta biết!" Hiểu rõ, nguyên lai là một trận đấu ba năm một lần. Nhưng, đây là tranh đấu cái gì đây, cho nên ta tiếp tục hiếu học hỏi: "Tiêu đại thúc, tam tỉnh lục viện là cái gì, tranh cử cái gì?" Long trọng, náo nhiệt như vậy sẽ không là cái loại ngày hội thi từ của cổ đại tập hợp đầy đủ tài tử trong thiên hạ tụ hợp một đường đi.

"Này ~" Tiêu đại thúc bị vấn đề của ta hỏi làm nghẹn lời, đồng thời trên mặt còn ra hiện ra thần sắc xấu hổ.

"Không phải sao?" Xem bộ dáng Tiêu đại thúc, trận đấu này của tam tỉnh lục viện hình như không đơn giản như mình tưởng tượng trong lòng, nhìn lại dòng người từng bước từng bước hưng phấn đi qua bên người mình, bên trong tất cả vẫn đều là nam nhân. Ta hoài nghi liếc mắt nhìn Tiêu đại thúc lại nhìn nhìn đám người đi qua, chẳng lẽ là....

"Tiêu đại thúc, tam tỉnh lục viện này sẽ không phải là tranh cử hoa khôi của các thanh lâu như Bách Hoa lâu, Xuân Noãn các,...chứ!" Trong thanh âm có chút rung động, đây là bởi vì kích động, đến thế giới này lâu như vậy, nơi tiêu phí và giải trí có sức hấp dẫn nhất ở thế giới này ta đến bây giờ còn không có nhìn qua, thể nghiệm qua, càng đừng nói là người trong truyền thuyết — hoa khôi.

Tiêu đại thúc nghe được lời của ta nói gật gật đầu, sau đó lại đánh giá ta, bộ dáng muốn ở trên người ta nhìn ra cái gì, tìm kiếm xem ta có làm chuyện gì thực xin lỗi đại tiểu thư mà trong cảm nhận của bọn họ là người tồn tại như một nữ thần hay không.

Ta thấy Tiêu đại thúc gật đầu, trong lòng bắt đầu vui vẻ, ngây ngô cười một chút, không nghĩ tới hôm nay là ngày trọng yếu như vậy, tranh cử hoa khôi của tam tỉnh lục viện, xem dòng người hiện tại trên đường thì biết cái này nhất định rất náo nhiệt, huống chi hoa khôi là đối tượng ta vẫn đều rất hiếu kỳ cùng sùng bái, thật sự là cải lương không bằng bạo lực(*), đến rất trùng hợp.

[ (*)thoát ý: suy nghĩ không bằng hành động, theo ý của mình thì trong đoạn này ý của tiểu Bạch là cứ suy nghĩ không bằng phải gặp trực tiếp hoa khôi để thỏa lòng mong đợi =))))) ]

_______Hết chương 30_______