Điếm Tiểu Nhị

Chương 45



"Đại lão bản, chúng ta liền cứ như vậy mà đi rồi?" Nhìn lại họa thuyền cách xa, ba người kia ở trên đó còn không có xuống, đại lão bản liền lợi hại như vậy không thành vấn đề đi trước, vừa rồi hình như cái gì cũng không có làm.

"Phu quân, còn không muốn rời đi?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người từ sau khi xuống thuyền liền nhìn chằm chằm vào họa thuyền xuất thần, trong lòng thầm nghĩ, người này thật là không muốn rời đi?

"Như thế nào có khả năng đó." Ta bị lời nói tiếp theo của đại lão bản hù dọa, không muốn rời đi? Ta thật hận đêm nay không quen biết ba hồ ly ăn tươi nuốt sống người kia, một người lại so với một người gian trá hơn.

"Không phải sao, phu quân trước đó vài ngày không phải vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đi ra ngoài cùng hoa khôi gặp mặt, đêm nay mặc dù không có hoa khôi lần trước, nhưng hai vị Khởi Vũ, Thanh Ảnh cũng đồng dạng là nữ tử danh khắp thiên hạ." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm một bộ dáng nghĩ lại mà sợ, tâm tình nhất thời trở nên phi thường tốt.

"Ảnh Nguyệt, ta hôm nay học xong một sự kiện." Ta thẳng thắt lưng, hiện tại ta xem như có chút hiểu được, thời điểm khi không đại lão bản kêu ta là phu quân, thuyết minh lúc này ta nói chuyện hoặc làm việc nên phải cẩn thận, hoặc chính là đại lão bản lúc này tâm tình rất tốt, ta muốn bị tai ương, hoặc có thể hiện tại đại lão bản rất tức giận, lại là chuyện có quan hệ với ta, nhưng cuối cùng ta cũng muốn tai ương. Nhưng ta sẽ càng thích khả năng bị tai ương trước, chính là nghĩ đến như vậy, mặc kệ tâm tình đại lão bản như thế nào, thời điểm nàng kêu ta như vậy, cuối cùng ta đều phải tai ương.

"Không biết phu quân hôm nay học được chuyện gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt có điểm tò mò, người này như thế nào đột nhiên trở nên nghiêm trang như vậy, làm cho người ta nhìn thấy nhịn không được một trận buồn cười.

"Ảnh Nguyệt, trước kia nghe người ta nói "mắt thấy là thật, tai nghe là hư", ta khi đó còn không tin, hôm nay ta xem như đã biết, người xưa nói đều là chân lý thông qua thực tiễn mà nghiệm chứng, lời này là thật!" Ta nói xong, thực nghiêm túc gật đầu một cái thật mạnh với đại lão bản, hoa khôi xác thực đều là những nữ tử hơn người, nhưng các nàng lại đều là một ít hồ ly không thể trêu chọc.

"......" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn cười, nếu lời này để cho gian thương Vị Ương kia nghe thấy được không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, nàng rất hứng thú muốn biết.

"Nhưng thật ra Ảnh Nguyệt, ngươi hôm nay đi ra ngoài không phải vì muốn cùng Vị Ương các nàng gặp mặt sao, liền rời đi như vậy không sao chứ?" Tha thứ ta bát quái, ta thật sự là rất tò mò, như thế nào lên thuyền mới không bao lâu, đại lão bản viết xong thơ, liền nói với Chưa Ương một câu "Nếu người các ngươi đã muốn gặp qua, Ảnh Nguyệt sẽ không quấy rầy nhã hứng của ba vị, đi trước một bước." Lời nói kỳ quái như vậy.

"Phu quân, không phải muốn đi xem náo nhiệt sao? Thật sự nếu không đi, có thể sẽ bỏ qua tiết mục phấn khích!" Tiêu Ảnh Nguyệt cười một chút, tiếp nhận cái khăn che mặt Mộc Vân Trúc đưa qua chuẩn bị mang theo, lại nghĩ đến cái gì, vì thế trả lại trên tay Mộc Vân Trúc, dẫn đầu đi đến hướng tràn ngập ánh sáng đèn.

"???" Ta thấy ý cười trên mặt đại lão bản, chẳng lẽ lại bị đùa giỡn? Bị đùa giỡn thì bị đùa giỡn đi, có thể lấy lòng đại lão bản, không phải tùy tiện người nào cũng có thể, hơi hơi buồn bực theo sau.

"Thật sự là ai nói, nổi tiếng không bằng gặp mặt, trăm nghe không bằng một thấy." Đứng ở đầu phố nhìn trên đường người ta tấp nập, nhịn không được cảm thán. Trong biển người không hề thiếu những nữ tử trẻ tuổi chưa xuất giá ngày thường đều dưỡng ở trong khuê phòng.

"Cô gia trước kia chưa thấy qua?" Cầm Thư nghe được lời cô gia nói, nhịn không được tò mò, tuy rằng nói cô gia là hai năm này mới bắt đầu cuộc sống ở đây, nhưng tết hoa đăng này mỗi năm một lần, vì sao thoạt nhìn bộ dáng giống như là lần đầu tiên qua ngày hội này vậy.

"Đúng vậy!" Nhìn bộ dáng đám người này bắt đầu rục rịch, lại nhìn xem đại lão bản bên cạnh một thân áo trắng, khí chất linh động, dung nhan tuyệt mỹ lúc này không có khăn sa che khuất, xem ra một hồi phải cẩn thận hơn.

Nhìn thấy trên mặt Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc biểu tình không tin, không có giải thích thêm bao nhiêu, hơi hơi dời cước bộ, tới gần đại lão bản:"Ảnh Nguyệt, người ở đây nhiều như vậy, phải đi qua sao?"

"Vì sao không đi qua?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình trên mặt Bạch Liêm có điểm lo lắng lại hưng phấn, tâm tình lại tốt lên theo.

"Ngạch......" Đúng vậy, nếu không đi qua, vậy như thế nào dạo chơi, nhìn nhìn lại đám người kia, loại trường hợp này ở trước kia mà nói chỉ là chút việc nhỏ, thường xuyên cùng bằng hữu đi phố xá sầm uất dạo phố, số người này như vậy chỉ tính là một số nhỏ, nhưng......

"Vậy về sau chúng ta cẩn thận một chút không cần đi rời ra." Nói xong lại nhìn đám người đông đúc kia nói thêm một câu:"Một hồi phải nắm chặt tay của ta." Nói xong không đợi đại lão bản phản ứng trực tiếp dắt tay phải đối phương.

"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt, mỉm cười nhìn người đang nhíu mày, lại nhìn xem bàn tay đang bị nắm lấy.

Cầm Thư nhìn thấy bộ dáng này của tiểu thư và cô gia nhà mình liền rất vui vẻ, còn lại Mộc Vân Trúc đối với tình trạng này là từ lúc bắt đầu kích động tức giận, đến bây giờ thật bình tĩnh, ngay cả xem thường đều lười phiên một cái.

"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, một hồi hai người các ngươi cũng phải theo sát một chút, nếu không cẩn thận đi lạc nhau, chúng ta đứng ngay tại dưới tàng cây bạch quả chờ, có thể chứ?" Nắm tay đại lão bản, quay đầu nhìn Cầm Thư và Văn Trúc.

"Vâng, cô gia!" Cầm Thư giữ chặt Mộc Vân Trúc đang muốn nói.

"Tốt lắm, chúng ta xuất phát đi!" Ta kích động nắm tay đại lão bản đi vào đám người.

"Ảnh Nguyệt, chúng ta đi đến quán nhỏ bán đèn phía trước xem một chút thế nào?" Ta một bên chỉ vào một sạp bán đèn của đôi phu thê cao tuổi, một bên che chở đại lão bản, vì nàng ngăn một ít người, đại lão bản nàng không thích cùng người khác đụng chạm quá nhiều, hơn nữa trong nội tâm của ta cũng không phải rất muốn để cho những người này đụng tới nàng.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm giúp nàng chắn người khác, khẽ cười gật đầu, về phần những người chú ý tới bộ dáng của nàng mà muốn đi theo hoặc là tiến lên đến gần đều bị người trước mặt nàng chắn tầm mắt hoặc là trực tiếp ngăn trở.

"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, chúng ta đi qua nhìn xem đi." Thấy đại lão bản gật đầu, ta đi qua ngăn người cho nàng đi.

Trước quán cũng có vài người đứng ở phía trước, thoạt nhìn như là một đôi tiểu tình lữ, đang chọn lựa một ít tiểu đèn lồng, tiểu đèn lồng đều là màu trắng, cũng không giống đèn lồng của những sạp khác đều viết chữ lên hoặc là vẽ tranh chữ lên. Có lẽ là bởi vì dạng này, nơi này có vẻ có chút lạnh lùng vắng vẻ, chỉ có một đôi tiểu tình lữ đã muốn chọn đèn xong đứng ở một cái bàn trước quán cầm bút lông tự mình vẽ tranh viết chữ trên đèn lồng. Ta xem đèn lồng nho nhỏ này nhịn không được tò mò hỏi lão phụ nhân đang tiếp đón chúng ta:"Bà bà, đèn này bán thế nào?"

"Công tử, một cái đèn năm văn tiền." Lão phụ nhân cười nhìn đôi bạch y công tử tiểu thư trước mắt, nhìn kỹ, công tử tuổi trẻ mặt mày thanh tú, một thân dáng vẻ thư sinh, nữ tử như thiên tiên hạ phàm, hơi hơi có điểm giật mình, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau nhìn đến hai người đang nắm tay, tươi cười càng sâu nói:"Nếu là công tử mua hai cái liền chín văn tiền."

"Hai cái chín văn tiền, thật tiện nghi, Ảnh Nguyệt chúng ta cũng mua một cái đi!" Đèn lồng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ở thế giới trước kia cho nhưng mua không được đèn lồng nhỏ thuần chế tác thủ công tốt như vậy, lại có thể rẻ đến vậy.

"Ân, phu quân quyết định là tốt rồi!" Tiêu Ảnh Nguyệt còn tưởng rằng người này hẳn là sẽ cùng lão bản trả giá một phen, dù sao một lần trước các nàng ở trên đường, bộ dáng và phương thức người này trả giá nàng là đã kiến thức qua, đồng thời người này còn không phải tiếc tiền bình thường, hiện tại nhìn thấy nàng sảng khoái chuẩn bị bỏ tiền mua, nàng thật là có điểm kỳ quái, sau đó lại đánh giá sạp này cùng lão phu phụ đang đứng đối diện, giống như nghĩ tới cái gì, hồi đáp một cái mỉm cười với lão phụ nhân đang nhìn nàng đồng dạng tràn đầy ý cười.

"Công tử cùng phu nhân thật sự là tướng mạo tốt!" Lão phụ nhân nhìn nữ tử mỉm cười mỹ mạo cùng công tử ngây ngô cười, nhịn không được mở miệng tán thưởng, đồng thời nhìn nữ tử áo trắng trước mặt.

"Ha ha, cảm ơn!" Bị khen có điểm đỏ mặt, trừ bỏ nói cảm ơn, thật sự là không thể tưởng được phải trả lời như thế nào mới tốt.

"Bà bà quá khen!" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn lão phụ nhân khen các nàng xong xoay người đi theo lão nhân bên kia nhìn nhau cười, biết lão phụ nhân trước mắt không giống lão phụ nhân bình thường, đôi lão phu phụ (vợ chồng già) này cảm tình hẳn là thật sự ân ái phi phàm.

"Ảnh Nguyệt, ngươi thích cái nào?" Ta nhìn tiểu đèn lồng cầm trên tay, đã muốn chọn tốt lắm, không biết đại lão bản thích thế nào, nếu chọn giống nhau không biết nàng có thích hay không.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn tiểu đèn lồng khéo léo màu trắng mà Bạch Liêm cầm trên tay, nhìn nhìn lại đèn lồng trong quán nói:"Giống với cái phu quân cầm trên tay liền được rồi."

"Ân, tốt lắm, lão bà, hai cái này chúng ta mua." Ta vui vẻ cầm lấy một cái tiểu đèn lồng khác giống như vậy, xoay người đối với Cầm Thư và Văn Trúc đang đồng dạng nhìn đèn lồng nói:"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, các ngươi cũng mua một cái đi, một hồi chúng ta có thể cùng đi thả đèn!"

"Này..." Cầm Thư và Văn Trúc có điểm do dự nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó liền vui vẻ cầm lấy một cái tiểu đèn lồng mà mình thích.

Ta nhìn thấy Cầm Thư và Văn Trúc đã chọn tốt, thân thủ xuất ra túi tiền, từ túi tiền xuất ra mười tám văn tiền, giao cho lão phụ nhân nói:"Bà bà, cầm lấy, đây là tiền bốn cái đèn, tổng cộng mười tám văn tiền!"

"Cám ơn công tử phu nhân, công tử cùng phu nhân, nơi này có bút mực, tự mình ở nơi này vẽ hoặc là viết lên!" Lão phụ nhân tiếp nhận tiền, mỉm cười đáp tạ, đồng thời nhìn vị công tử trẻ tuổi hàm hậu này cùng phu nhân, tuy rằng bộ dạng hai người cách xa nhau, vị công tử này cũng không phải công tử anh tuấn, nhưng bộ dáng hàm hậu cùng phu nhân của hắn cũng là xứng đôi.

"Cám ơn bà bà." Đem đèn giao cho đại lão bản, nhìn bút mực trên bàn, có chút đau đầu, nếu chữ của ta viết lên, có chút nhận không ra là chữ gì, vẽ tranh ta cũng sẽ không, nhiều nhất cũng chỉ vẽ được tiểu nhân vật hoạt hình.

"Phu quân sẽ vì đèn này viết chút gì hay là vẽ chút gì đây?" Tiêu Ảnh Nguyệt xem bộ dáng người lôi kéo nàng nhìn bút mực trên bàn mà phát sầu, liền nhịn không được buồn cười.

"Này, Ảnh Nguyệt, ngươi cũng biết chữ của ta xấu như vậy, vẽ tranh liền càng không cần nói nữa." Nơi này có không có bút chì, có nó ta còn có thể vẽ chút nhân vật nhỏ, mà không đúng, nơi này không phải còn có đại lão bản sao, vì thế giơ lên tươi cười sáng lạn lấy lòng nói:"Ảnh Nguyệt, ngươi giúp ta viết một cái được không?"

"Kia, không biết phu quân muốn viết cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người vẻ mặt tươi cười lấy lòng, hơi hơi nhướng mày, trong lòng tò mò nàng muốn viết cái gì. . Truyện Mạt Thế

"Ân, viết cái gì sao, ta nghĩ một chút." Có người hỗ trợ viết, này nên viết cái gì mới tốt đâu? Đầu óc bắt đầu thắt lại.

Tiêu Ảnh Nguyệt bình tĩnh nhìn người trước mắt suy nghĩ muốn viết gì, cũng không thúc giục, nhưng cũng không cho ý kiến.

Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc cũng bắt đầu nghĩ chính mình yếu viết thế là tốt hay không nữa.

"Ảnh Nguyệt, ta nghĩ đến, liền viết bốn chữ "tài nguyên quảng tiến"(*) đi!" Ta linh quang chợt lóe, bây giờ ta thực nghèo, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của ta chính là cái này.

(*): theo mình vietsub chính là câu "tiền vào như nước" đó =))))

"......" Tiêu Ảnh Nguyệt, có điểm ngây người!

"Sao, như thế nào?" Ta thấy đại lão bản vẫn bình tĩnh đột nhiên sững sờ, chẳng lẽ rất dọa người sao? Lại nhìn bả vai Cầm Thư đưa lưng về phía ta run rẩy từng đợt, Mộc Vân Trúc lại vẻ mặt khinh bỉ, ta xấu hổ cúi đầu kiểm tra đèn lồng.

"Không có việc gì, nếu phu quân đã nghĩ xong rồi, Ảnh Nguyệt giúp phu quân viết cái này là được." Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn ý cười, tiếp nhận đèn trên tay nàng, cầm lấy bút viết lên.

"Ảnh Nguyệt, ngươi nghĩ xong muốn viết cái gì chưa?" Ta xem đại lão bản viết chữ, nhịn không được hỏi.

"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.

"Ảnh Nguyệt, ngươi muốn viết cái gì?" Ta thật tò mò đại lão bản muốn cái gì.

"Chiêu tài tiến bảo."(*) Tiêu Ảnh Nguyệt đầu nói xong cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy đèn lồng kia của mình viết lên!

(*): đại khái là một câu cũng tương tự như câu "tài nguyên quảng tiến" của BL

"......" Ta hóa đá!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta nói ra suy nghĩ của mình: Văn này thật sự sẽ rất thanh thủy

p/s: Ta sẽ không viết cảnh tượng không trong sáng, dấu mặt chạy trốn ~

_______Hết chương 45______

Mấy bạn thấy rồi đó, tác giả nói văn rất thanh thủy, nên không có H đâu =)))

Truyện này mà đọc để ý chi tiết thì thấy ngọt qtqđ, BL thì không sợ đám đông nhưng vì đại lão bản mà do dự, biết người ta không thích thân cận cùng người khác (kinh nghiệm xương máu của BL lần đầu tiên lỡ ôm người ta ngủ sáng ra bị trừ 2 tháng lương:v), sợ đại lão bản bị lạc, bị người ta nhìn chằm chằm hay sỗ sàng nên nắm tay, che trước mặt, chắn tầm mắt của mấy người mê gái kia như vệ sĩ vậy <3

Đăng truyện giờ linh nè, công nhận mình viết p/s lải nhải nhiều thiệt =)))) nhưng mà tại mục đích edit chỉ vì muốn có nhiều người biết đến bộ này và bàn luận với mình hoy, nên mình sẽ lảm nhảm dài dài đó =)))))