Điếm Tiểu Nhị

Chương 46



"Ảnh Nguyệt, chúng ta kế tiếp đi bên nào đây?" Nhìn bốn phía một cái, những người này thật sự là rất không biết từ "chết" viết như thế nào, tình nhân thê tử của mình ở ngay tại bên cạnh, thế nhưng còn to gan lớn mật nhìn đại lão bản ngẩn người như vậy. Nhìn nhìn lại người bên cạnh bọn họ, vì bọn họ bi ai vài giây, không biết ngày mai trong thành có thể nhiều thêm mấy sự kiện ly hôn hoặc chia tay hay không? Đại lão bản thật sự là yêu tinh, ngay cả ta đây xem qua bộ dáng cùng khuôn mặt tươi cười của nàng cũng nhịn không được mặt đỏ tim đập, nên cũng không có thể trách bọn họ. Bất quá vì về sau để không khí không bị ô nhiễm quá mức bởi oán khi của nhóm oán nam oán nữ này, có phải hẳn là nên bảo đại lão bản đừng cười câu nhân nhiếp hồn như vậy nữa hay không? Cho dù có cười, cười với ta là được rồi, nhìn những người đó, thực không đủ bình tĩnh.

"Bạch Liêm quyết định là được." Tiêu Ảnh Nguyệt chọn mi nhìn người bên cạnh này sau khi từ sạp bán đèn đi ra liền vẫn nhìn những người ở trên đường không ngừng lắc đầu thở dài, sau đó lại gật đầu rồi lại lắc đầu với nàng, nhẫn xuống xúc động, nàng thật muốn nhìn người này sẽ cái gì.

"Không bằng chúng ta đi bên kia đi, bên kia hình như thực náo nhiệt!" Xem đi xem đi, cuối cùng là lỗi cũng do đại lão bản mà không phải ta, mấy ánh mắt tức giận này, ta không cảm giác, mấy ánh mắt u oán này, ta xem không thấy.

Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu một chút, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, mày liễu hơi nhíu, lại nhìn người bên cạnh đột nhiên cười vẻ mặt sáng lạn, đường làm quan rộng mở, chọn mi, suy tư một chút đã cảm thấy hiểu rõ.

"Đề này không biết vị công tử tiểu thư nào trong lòng đã có đáp án?" Mới tới gần đám người, liền nhìn đến trong đám người một vị Nho học giả trung niên đứng trên đài cao một tay loát thanh tu, một tay nhẹ lay động chiết phiến đang mỉm cười lớn tiếng hỏi mọi người dưới đài.

"Ảnh Nguyệt, những người đó là đang làm cái gì?" Ta một tay nắm đại lão bản, một tay cầm tiểu đèn lồng mới mua vừa rồi, không có tay nào trống đến ngăn đám người, chỉ có thể đứng ở trước người đại lão bản tận lực tránh cho những người đó đụng tới đại lão bản.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đầu người che ở trước mắt chính mình, nghe được vấn đề chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu xuyên qua sườn mặt Tiêu Bạch Liêm nhìn lại trong đám người.

"Tiểu thư, này hình như là say mê(*)!" Cầm Thư và Văn Trúc một trái một phải thủ hộ ở bên cạnh Tiêu Ảnh Nguyệt.

(*): xem như là một trò chơi đoán chữ để giành lấy phần thưởng trong tết hoa đăng

"Say mê?" Ta vừa nghe là say mê, nghĩ đến trong TV đều có thấy qua, say mê là một tiết mục ắt không thể thiếu trong một ít ngày hội đặc biệt ở cổ đại, hơn nữa hơn phân nửa đều có thưởng. Có thưởng, không biết có thể là giải thưởng lớn hay không, nghĩ đến tim sẽ không ngừng đập gia tốc!

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mặt cười hí mắt, biểu tình này nàng rất quen thuộc, người này nhất định lại suy nghĩ về phương diện tiền tài đi.

"Ảnh Nguyệt, chúng ta cũng đi nhìn xem đi?" Say mê này, ta có thể không đi, nhưng nếu có phần thưởng bỏ lỡ rất đáng tiếc, cho dù không thể lấy đến phần thưởng, chơi đùa một chút cũng không sai.

"Vì sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhướng mày nhìn người trước mắt tươi cười, biểu tình này, nàng đồng dạng cũng rất quen thuộc. Thời điểm nàng có chuyện gì yêu cầu nàng giúp, biểu tình lấy lòng này nhất định sẽ xuất hiện trên mặt người này, nhưng là lần này, nàng đột nhiên rất muốn nghe một chút nàng sẽ dùng lý do gì đến đả động nàng.

"Ngạch? Vì sao, Ảnh Nguyệt, trò chơi đoán chữ này hơn phân nửa đều có phần thưởng, chúng ta đi nhìn xem cũng không tệ." Đại lão bản như thế nào lại bắt đầu nhướng mày đâu, nàng rốt cuộc có biết động tác này của nàng rất mưu sát lòng người hay không, nhìn lại bốn phía, may mắn không có người nhìn đến.

"Phải không, thì ra Bạch Liêm còn có thể chơi say mê." Tiêu Ảnh Nguyệt tâm tình rất tốt nhìn người đột nhiên sửng sốt, sau đó giống như đạo tặc vụng trộm đánh giá bốn phía.

"Ngạch, ta sẽ không biết đoán say mê." Lòng ta hơi hơi hối hận, nhớ ngày đó nếu biết mình sẽ xuyên qua, cho dù như thế nào cũng sẽ không chọn ngành kỹ thuật, chết cũng muốn chọn khoa văn. Nếu như vậy, hiện tại nói không chừng còn có thể làm tài nữ văn học.

"Một khi đã như vậy, chúng ta đi qua chẳng phải là vô dụng?" Tiêu Ảnh Nguyệt buồn cười nhìn người trước mắt bĩu môi giống như tiểu hài tử.

"Như thế nào sẽ vô dụng, ta không được, nhưng này còn không phải có Ảnh Nguyệt ngươi sao." Mặc kệ, lôi kéo đại lão bản chuẩn bị giết đi qua, không đoán say mê liền xem náo nhiệt cũng tốt lắm. Nhìn một chút người dưới đài tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng cũng không thiếu, cầm này nọ trong tay đi vào giống như có điểm không tiện. Quay đầu nhìn đến cách đó không xa có người đang thả đèn, nắm đại lão bản thay đổi phương hướng:"Ảnh Nguyệt, chúng ta đi thả đèn trước!"

"......" Tiêu Ảnh Nguyệt cũng không trả lời, tùy ý bị nắm đi về hướng bờ sông.

"Ca, xem, đèn này thật khá a." Vừa mới đi đến một chỗ ít người hơn, chợt nghe đến thanh âm một tiểu cô nương tràn ngập hâm mộ.

"Ân, muội muội chờ về sau ca ca có tiền nhất định cũng mua cho ngươi một cái." Một phen thanh âm nam hài đồng dạng nhỏ tuổi, thanh âm có chút quen tai.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người đột nhiên dừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm vào hai tiểu hài tử cách vài bước phía trước, lẳng lặng nhìn sườn mặt của người này, cũng không thúc giục.

"Ảnh Nguyệt, ngươi chờ ta một chút được không?" Ta có điểm ngượng ngùng nhìn đại lão bản.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn biểu tình người trước mặt có điểm kỳ quái, vốn định gật đầu, lại đột nhiên thay đổi chủ ý muốn biết người này muốn làm như thế nào.

"Ta nghĩ muốn qua bên kia một chuyến, rất nhanh sẽ trở về." Ta quay đầu chỉ vào phương hướng mua đèn vừa rồi.

"Ân, ta cùng Bạch Liêm cùng nhau đi." Tiêu Ảnh Nguyệt đột nhiên trong lúc đó nghĩ muốn cùng người này cùng nhau đi qua, không muốn chờ ở nơi này, nàng muốn biết người này sẽ làm như thế nào.

"Ngạch, được rồi!" Nhìn đại lão bản trước mắt, tuy rằng đi trở về người có vẻ rất nhiều, nhưng là nếu để đại lão bản chờ ở nơi này cũng không yên tâm.

"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư, hai người các ngươi chờ ở nơi này." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt tươi cười, nghĩ đến cũng là thời gian trước khi thành thân, Chưa Ương cũng thấy được tư liệu của người này, người này bản thân còn chính là một điếm tiểu nhị, lại thu dưỡng hai cái cô nhi, nói với mình một câu kia:"Không thể tưởng được thế giới này thật là có người thú vị như thế này."

"Vâng, tiểu thư!" Cầm Thư và Văn Trúc tuy rằng tò mò tiểu thư cùng cô gia nhà mình hai người này muốn làm cái gì, nhưng là không dám hỏi nhiều, thành thật đáp ứng.

"Lão bản, ta muốn hai cái này." Cùng đại lão bản trở lại tiểu quán bán đèn của đôi lão phu thê kia, cầm lấy hai tiểu đèn lồng khéo léo khác.

"Công tử, tiểu thư." Lão phụ nhân hơi hơi có điểm kinh ngạc nhìn hai người lại trở về.

"Bà bà, tiền đây." Từ túi tiền xuất ra chín văn tiền giao vào trong tay lão phụ nhân không biết vì sao giật mình. Cầm tay đại lão bản cùng nhau đến chỗ cái bàn nhỏ, nhìn bút lông trên bàn, có điểm xấu hổ quay đầu nhìn đại lão bản.

Tiêu Ảnh Nguyệt, nhìn bộ dáng vẻ mặt xấu hổ của người kia, trong lòng nhịn cười, nhưng cũng không vạch trần, đưa tay lấy tiểu đèn lồng, cầm lấy bút trên bàn, hơi hơi nghĩ ngợi một chút, liền động thủ bắt đầu vẽ lên chụp đèn.

"......" Nhìn hình vẽ trên tay đại lão bản dần dần thành hình tranh, lại vụng trộm nhìn đại lão bản còn đang thật sự vẽ tranh, ta bắt đầu chân mềm nhũn, đầu choáng váng.

Tiêu Ảnh Nguyệt sau khi đem hai cái tiểu đèn lồng vẽ tốt, kiểm tra một lần, phát hiện không thành vấn đề, xoay thân chuẩn bị giao cho người bên cạnh, mới xoay người lại nhìn đến người bên cạnh vẻ mặt không thể tin, một bộ bị chấn kinh dọa sợ, trừng lớn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thân thể hơi hơi lay động, bộ dáng giống như muốn té xỉu, trong lòng kéo căng, vội vàng buông đèn trong tay khẩn trương hỏi:"Bạch Liêm?"

"Ngươi, ngươi là ai vậy?" Ta khẩn trương nhìn đại lão bản trước mặt, giống như muốn nhìn thấu, cẩn thận hồi tưởng bất thường trong tháng này.

"Bạch Liêm, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt này đột nhiên hỏi nàng là ai, tâm bởi vì biểu tình trên mặt hắn phát đau theo.

"Ngươi, ngươi là ai, ngươi như thế nào lại biết mèo máy (Doraemon) cùng đại hùng (gấu bự)? Ngươi là hồn mặc (linh hồn xuyên không) hay là cái gì mặc, ngươi đem Ảnh Nguyệt biến đi đâu rồi?" Trong lòng không ngừng cầu nguyện trăm ngàn lần không cần là hồn mặc, nhưng đại lão bản đâu? Người trước mắt này lớn lên cùng đại lão bản giống nhau như đúc, duy nhất không giống nhau là đại lão bản cho tới bây giờ đều là một người lạnh nhạt, trên mặt người trước mắt lúc này cũng là hơi nhíu mi cùng nhếch thần tuyến, tiết lộ ra lúc này tâm tình nàng đang khẩn trương, nhưng trên mặt đại lão bản chưa bao giờ sẽ có vẻ mặt như vậy mới đúng.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt bị người trước mắt này hỏi ra vấn đề, hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được, thì ra là người này hiểu lầm cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận tâm tình thả lỏng, chậm rãi tỉnh táo lại, lòng yên tĩnh xuống, bắt đầu hơi hơi ảo não hành vi vừa rồi của mình.

"Mỹ nữ, ngươi......" Xong rồi, vị đồng bào xuyên qua hư hư thực thực này sẽ không là vì bị ta vạch trần mà thẹn quá hóa giận. Đối với hai người chúng ta không phải nên là đồng hương gặp đồng hương hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn nhau mới đúng sao, như thế nào lại thẹn quá hóa giận đây? Nhưng mà, vị đồng bào xuyên qua hư hư thực thực trước mắt này, lúc này đang là bộ dáng của đại lão bản, còn đột nhiên cười mị hoặc như vậy, dự cảm không tốt trong lòng đột nhiên trở nên càng ngày càng mãnh liệt.

Không đúng, ta lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này, quan trọng nhất là phải hỏi rõ ràng Ảnh Nguyệt đi nơi nào, ta vụng trộm hít sâu một hơi hỏi:"Mỹ nữ, ngươi có biết Ảnh Nguyệt chạy đi đâu hay không?" Xong rồi, đối phương tươi cười càng ngày càng mị hoặc. Kiên trì châm chước từ ngữ một chút tiếp tục hỏi:"Vị đồng bào này, ta cũng xuyên đến, ta có thể lý giải bất đắc dĩ của ngươi, ngươi không phải cố ý chiếm lấy thân thể Ảnh Nguyệt, nhưng là ta thật sự rất muốn biết Ảnh Nguyệt đi nơi nào?" Như thế nào vô duyên vô cớ thân thể đại lão bản lại bị đồng bào xuyên qua chiếm dụng đâu, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này đại lão bản phát sinh chuyện gì? Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, còn có hơi hơi co rút đau đớn.

Tiêu Ảnh Nguyệt vốn định không định để ý tới người này, nhưng càng nghe càng cảm thấy chuyện kỳ quái, đầu óc người này dĩ nhiên lại nghĩ là nàng không phải Tiêu Ảnh Nguyệt, nói như vậy người này hiện tại là cho rằng Tiêu Ảnh Nguyệt nàng khác thường. Càng nghe trong lòng càng không thoải mái, nàng ở trong ấn tượng của nàng rốt cuộc là cái dạng người gì? Vốn định xoay người rời đi, nhưng nghe được một câu cuối cùng, lại nghe đến thanh âm người này giống như đang run nhè nhẹ, vẻ mặt khẩn trương, bộ dáng thật cẩn thận, lại làm cho nàng cảm thấy bất đắc dĩ, sự tức giận trong lòng thong thả chậm rãi bị đánh tan, hơi hơi thở dài:"Bạch Liêm, ta chính là Tiêu Ảnh Nguyệt. Ta không có xuyên qua cũng không phải đồng bào xuyên qua gì đó mà ngươi nói."

"......" Lời này là ý tứ gì, ý tứ của người này rốt cuộc là nói nàng không phải người xuyên đến, nàng chính là Ảnh Nguyệt; hay là ý nói nàng xuyên đến, từ nay về sau nàng chính là Tiêu Ảnh Nguyệt?

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt ngây ngốc nhìn mình, nhất thời lắc đầu, nhất thời muốn khóc nhất thời lại muốn đánh người. Bắt buộc chính mình yên tĩnh không nên nhìn người trước mắt, hồi tưởng một chút người này vì sao đột nhiên biến thành như vậy, ánh mắt nhìn đến đèn lồng vừa rồi nhất thời khẩn trương rơi trên mặt đất, đột nhiên hiểu được, vì thế nói:"Bạch Liêm, tranh vẽ trên đèn này, có phải tiểu hùng và miêu miêu theo lời tiểu Nhị Nguyệt nói, cũng chính là mèo máy vừa rồi ngươi nói?"

"?" Như thế nào lại xả đến trên người tiểu Nhị Nguyệt.

"Hai cái tranh vẽ này là ngày kia trong lúc vô tình ta nhìn đến tiểu Nhị Nguyệt cầm trên tay một cái bức tranh nhỏ, cảm thấy thú vị, vừa rồi liền chiếu theo đó mà vẽ xuống." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt ngu si, tiếp tục giải thích.

"?" Vậy là có ý tứ gì, ý tứ là nói nàng là đại lão bản, không phải đồng bào xuyên đến?

"Ta không phải đồng bào xuyên qua đến trong miệng ngươi." Tiêu Ảnh Nguyệt thấy ánh mắt đối phương tiết lộ ra tin tức lại tiếp tục giải thích.

"Ngạch...." Bức họa nhỏ trên đèn là đại lão bản chiếu theo bức họa ta vẽ mèo máy cho tiểu Nhị Nguyệt chơi, nói như vậy kết quả nàng không phải đồng bào xuyên đến, nàng thật là đại lão bản. Nhìn vẻ mặt khí chất người trước mắt, lại khẳng định thêm một phần, khí chất của đại lão bản hẳn là không có người có thể học đến. Cũng may không phải đồng hương, tâm tình lại trở nên thư sướng, nhìn đôi lão phu phụ ở một bên đang kỳ quái nhìn chúng ta, không khỏi xấu hổ, cầm lấy tiểu đèn lồng, kéo tay đại lão bản chạy trốn, cũng không biết vừa rồi bị bao nhiêu người nhìn thấy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta hôm nay trở về đại bản doanh ~

Lặn xuống nước không có lặn xuống nước, đồng hài đang xem văn này ngày hội khoái hoạt!!!!

_______Hết chương 46_______

Hồi lần đầu tiên mình đọc tưởng hai anh em ở bờ sông đó là Nhất Nguyệt Nhị Nguyệt, mà lúc sau liền thấy không có logic, sau này đọc thêm mấy chương sau mới biết hai anh em đó là.... mình chỉ nói vậy thôi, spoil hoài chắc hốt gạch đá về xây nhà luôn =)))))) tiểu Bạch rất tốt bụng, làm việc tốt thầm lặng, không hề khoa trương, đại lão bản tinh tế đương nhiên "thấy ở trong mắt, ghi ở trong lòng" =))))

Chỉ vì cái hình con Doraemon và Gấu bự mà trí tưởng tượng của tiểu Bạch bay tận sao Hỏa, làm đại lão bản người ta hoang mang đau lòng sốt ruột tức giận, đại lão bản coi như ôn nhu hiền lành nhẹ nhàng rồi đó, chứ gặp kiểu thụ tiểu thư ngạo kiều sang chảnh là người ta bóp cổ tiểu Bạch luôn =)))))