Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 25



Tại quán bar nọ, Diêm Thừa Ngạo cùng đám bạn của hắn đang nhậu nhẹt, tâm sự say sưa.

“Diêm đại lão gia, nghe đồn dạo này vợ cậu quản chặt lắm hả?” - Một người trong đám bạn của hắn khoác tay hắn, hỏi.

“Mơ đi. Cô ấy sao đủ trình mà quản được tôi?” - Diêm Thừa Ngạo nhếch mép khinh bỉ nói.

Hắn vừa mới dứt lời thì tiếng chuông điện thoại của hắn bất chợt vang lên: “Thừa Thừa tiểu thụ, boss đại nhân gọi, mau mau nghe máy nếu không muốn bị thiến, mau mau nghe máy nếu không muốn bị thiến...”

Cả căn phòng rôm rả bỗng trở nên yên ắng lạ thường, toàn bộ con ngươi đều nhìn về phía chiếc điện thoại vừa phát ra tiếng chuông vô cùng đặc sắc ấy, thậm chí còn có vài người nhịn không được mà cười thành tiếng.

Diêm Thừa Ngạo khẽ ho khan một cái rồi nhanh chóng nhấc máy lên nghe, trên môi hắn nở một nụ cười hiền hoà hiếm thấy: “Báo cáo phu nhân, anh có mặt.”

“Nghe trịnh trọng quá đấy, hiện tại anh đang làm gì?” - Từ đầu dây bên kia, Khiết Tử Tịnh hỏi.

“Không có gì, anh đang tán gẫu với lũ bạn thôi. Em tan học chưa? Anh đến đón em.” - Diêm Thừa Ngạo khẽ liếc mắt ra hiệu cho tất cả mọi ngươi tiếp tục giữ im lặng, rồi hắn vẫn giữ cái giọng điệu nhỏ nhẹ ấy, hắn hỏi.

“Chưa, hôm nay em cần học thêm giờ. Em sẽ tự bắt xe về, anh không cần đón em đâu.”

“Hửm? Không sao hết, anh sẽ đến đón em. Mấy giờ em tan?” - Diêm Thừa Ngạo khẽ nhíu mày hỏi.

“Chắc tầm một tiếng đồng hồ nữa. Khá muộn đấy, em có thể tự bắt xe về.” - Khiết Tử Tịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời hắn.

“Anh có thể đợi em, vì phu nhân núi đao biển lửa anh cũng sẵn sàng.” - Ở đầu dây bên này, Diêm Thừa Ngạo khẽ nở nụ cười tự mãn, hắn nói.

“Diêm Thừa Ngạo, nãy giờ tôi cũng nghi nghi rồi, nhưng anh đang uống rượu phải không?” - Khiết Tử Tịnh dùng giọng điệu dò xét hỏi hắn, cô đã cảm thấy đáng nghi vì giọng điệu của hắn khác mọi hôm rồi.

Diêm Thừa Ngạo nghe Khiết Tử Tịnh hỏi vậy thì liền chột dạ, hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “K-k-không... c-có...”

“Vậy chứng tỏ là có, bao nhiêu li rồi?” - Khiết Tử Tịnh đanh thép hỏi lại, tên khốn này lại dám cả gan giấu cô đi uống rượu, thật tức chết mà.

“Mới có 5.” - Diêm Thừa Ngạo nuốt nước bọt, hắn ta cảm thấy nên đầu thú để được khoan hồng.

“Mới 5 á? Diêm Thừa Ngạo!!! Đồ sâu rượu này!! Tôi đã nói anh bớt uống lại đi cơ mà? Mà tiện đây, anh cũng đang hút thuốc phải không? Không phải tôi đã nói anh không được hút thuốc rồi à? Anh không coi tôi ra gì? Được lắm, tôi sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa. Hôm nay cấm anh đến đón tôi cũng cấm anh chạy vào phòng tôi ngủ!!!” - Khiết Tử Tịnh không để cho hắn kịp biện minh bất cứ một câu gì, cô tuôn một tràng dài rồi nhanh chóng giận giữ cúp máy. “Tút... tút... tút...”

Diêm Thừa Ngạo đơ người nhìn màn hình điện thoại, quả này hắn xong thật rồi. Buồn bực dập tắt điếu thuốc trên tay, trong lòng hắn có chút không can tâm, hắn không thể không ngủ với cô đêm nay được! Hắn không thể ngủ trên chiếc ghế sofa lạnh lẽo bên ngoài phòng khách được! Hắn phải làm gì đó để bảo bối nhà hắn hạ hoả thôi.

“Các cậu. Ngay bây giờ, hãy đưa ra phương pháp dỗ dành con gái tối ưu nhất.” - Diêm Thừa Ngạo đan hai tay vào nhau, bày ra một tư thế ngồi thoải mái nhất, hắn ta gằn giọng nói, kèm theo là một ánh nhìn chết chóc liếc qua từng người một.

Cả căn phòng ồn ào, náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng như tờ, không ai dám ho he một câu gì.

“Hách Dĩnh, cậu nói trước đi.” - Thấy không khí ảm đạm quá, Diêm Thừa Ngạo đành mở lời trước.

“Sao cậu lại hỏi tôi? Tôi đây 25 năm sống trên đời này chưa có một mảnh tình dắt vai, cậu là đang gián tiếp chế giễu tôi sao?” - Hách Dĩnh nhíu mày trước câu hỏi của Diêm Thừa Ngạo, cậu hỏi lại.

“Không phải, cậu hiểu nhầm rồi. Chẳng là vợ tôi thường nói cậu giống con gái quá, nên tôi cứ tưởng cậu sẽ hiểu sâu biết rộng về tâm tư con gái.” - Diêm Thừa Ngạo thấy thái độ của Hách Dĩnh thì ngay lập tức thanh minh, hắn nói, thái độ còn có chút giễu cợt.

“...”

Khốn nạn!!!

Hách Dĩnh câm nín không nói được gì, từ trước đến nay cậu cũng đã phần nào quen với sự khốn nạn của hắn rồi.

“Cá nhân thì tôi cũng đồng tình với vợ tôi, trông cậu thụ lòi ra.” - Diêm Thừa Ngạo vẫn chưa chịu thôi, hắn còn phải thêm dầu vào lửa nữa mới hả dạ.

“Cậu... cái tên khốn này!! Dù tôi có biết thì ông đây cũng không thèm nói cho cậu. Cậu cứ bị phu nhân nhỏ dỗi cho chừa cái tính khốn nạn của mình đi.” - Hách Dĩnh bực dọc nói.

“Thôi thôi, đừng nóng.” - Bạch Quân nói, y vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ vài cái lên vai Hách Dĩnh để an ủi cậu, rồi y quay sang Diêm Thừa Ngạo nói tiếp: “Dỗ con gái thì có muôn vàn cách làm, chỉ cần cậu thật tâm là được rồi.”

“Ghê ta... Tiểu Bạch Quân nhà cậu trông thế này mà cũng biết chiều gái quá nhỉ?” - Hách Dĩnh nhếch mép khinh bỉ nói.

Đối với thái độ thèm đòn của Hách Dĩnh, trái ngược lại Bạch Quân không hề nổi nóng, y chỉ mỉm cười và đáp lại bằng giọng ôn nhu: “Không có gì đặc biệt, dù sao tôi cũng chiều cậu quen rồi nên biết có kinh nghiệm là lẽ thường tình.”

“Cậu...” - Hách Dĩnh trong phút chốc không biết nên phản kháng như thế nào, cậu chỉ khẽ day trán rồi thở dài, còn không quên liếc nhìn tên Bạch Quân kia bằng ánh mắt hình viên đạn.

Đáp lại ánh mắt “thâm tình” của Hách Dĩnh, Bạch Quân cũng nở một nụ cười ngọt ngào, đem ánh nhìn ôn nhu hướng về phía cậu, hai người trong thoáng chốc chìm vào trong thế giới riêng.

“Khụ...” - Diêm Thừa Ngạo hắng giọng chen ngang bầu không khí hường phấn của đôi chim ri, hắn liếc nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp: “Đừng mất thì giờ nữa, mấy tên các cậu mau đưa ra phương án giải quyết đi.”

Cả căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng.

“Tôi có cách này. Hay là cậu mua son tặng cô ấy? Con gái bây giờ đều mê son cả.”

Mãi cho đến khi bầu không khí yên lặng tựa như tờ ấy trôi qua vài phút thì một người trong số họ đã mạnh dạn lên tiếng để phá tan đi bầu không khí ảm đạm này.

"Cũng đúng.”

Mọi người đều đồng tình.

"Mua thêm giày nữa."

"Cần mua thêm đồ ăn. Con gái thích ăn lắm.”

"Tôi thấy là nên mua một bó hoa. Con gái thích sự lãng mạn."

"Hay là gấu bông đi, hoặc là trà sữa. Người yêu tôi suốt ngày đi uống trà sữa.”

“...”

Vài người khác cũng lần lượt nêu ra ý kiến, bầu không khí lại rôm rả trở lại như ban đầu.

“NÔNG CẠN!!!” - Hách Dĩnh im lặng lắng nghe nãy giờ đột nhiên hét lớn, cậu lắc đầu rồi lặp lại: “Các cậu thật là nông cạn.”

“Cậu có ý kiến gì hay hơn thì nói đi, ở đấy mà to miệng.” - Diêm Thừa Ngạo liếc mắt khinh bỉ nhìn Hách Dĩnh, hắn ta nói.

“Tất nhiên là có.” - Hách Dĩnh tự mãn nói, còn không quên làm bộ vuốt tóc sao cho giống soái ca.

“Nói!!!” - Cả đám đồng thanh.

Nở ra nụ cười khinh bỉ nhất có thể, Hách Dĩnh tự mãn nói: “Đám các cậu đúng là toàn những tấm chiếu chưa trải, chuyện này có gì mà khó đâu.” - Nói rồi cậu ta đưa ánh mắt khinh bỉ của mình nhìn từng người một, bày ra bộ dạng tự cao đến đáng ghét nhất có thể, cậu ta kinh kỉnh nói: “Dễ thôi mà Diêm đại thiếu gia, cậu chỉ cần đè cô ấy ra làm tình, làm cô ấy sướng.”

“...”

Cả đám cạn lời.

“Bậy bạ.” - Diêm Thừa Ngạo cốc đầu Hách Dĩnh một cái thật đau rồi hắng giọng nói tiếp.

“Hả? Cậu cũng biết thế nào là bậy bạ ư?” - Hách Dĩnh trố mắt ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên là biết. Tôi rất trong sáng.”

“Trong sáng? Chó nó tin.” - Hách Dĩnh nở nụ cười khinh bỉ nói.

Vài người khác cũng ngay lập tức hùa theo câu nói đùa của Hách Dĩnh mà cười.

Diêm Thừa Ngạo bị cười vào mặt vì tội xạo chó, hắn ta nghiến răng, lườm một lượt khắp căn phòng: “Các cậu...”

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, thì tiếng mở cửa “rầm” một cái thật mạnh đã chen ngang lời hắn, kèm theo là dáng vẻ gấp gáp của Thần Tư Viễn cùng giọng nói vội vã, không liền mạch của y: “Thiếu... thiếu gia... nguy rồi... Phu nhân... phu nhân... ngài ấy... mất... mất tích rồi ạ...”

“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem, rốt cuộc vừa rồi ngươi đã nói cái gì vậy hả???” - Diêm Thừa Ngạo nghe xong, liền không tin vào tai mình. Hắn nhanh chóng đứng bật dậy, giận giữ đập bàn một cái thật mạnh, gằn giọng nói.

“Dạ thưa thiếu gia... Phu nhân... phu nhân mất tích rồi ạ.” - Thần Tư Viễn ấp a ấp úng nói, mặt y cúi gằm xuống tuyệt nhiên không dám ngẩng lên dù chỉ một chút. Bởi y biết rất rõ, rằng khuôn mặt đáng sợ của Diêm Thừa Ngạo đang nhìn chằm chằm vào y, giờ mà y đối mặt với ánh mắt ấy, y sẽ lăn đùng ra ngất xỉu mất.

“Đồ vô tích sự. Cử người đi tìm kiếm chưa?” - Diêm Thừa Ngạo sau một vài giây suy nghĩ, hắn lại ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa êm ái, bản thân cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi. Linh tính mách bảo hắn rằng, tình huống hiện tại phải bình tĩnh mới giải quyết được việc.

“Dạ thần đã ngay lập tức cử người đi điều tra rồi ạ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.” - Thần Tư Viễn thấy giọng điệu của Diêm Thừa Ngạo có vẻ đã dịu đi vài phần, lúc này y mới dám len lén ngẩng mặt lên liếc nhìn Diêm Thừa Ngạo.

“Nói rõ hơn về tình hình đi.” - Diêm Thừa Ngạo rất nhanh đã quay lại được dáng vẻ bình thản như ban đầu, mặc dù nội tâm hắn đang sôi như lửa đốt, nhưng hắn không thể lộ điểm yếu ra ngoài được, hắn chỉ tay vào một người gần đó rồi nói tiếp: “Cậu, đi xuống nói với bà chủ là tôi sẽ mua lại cái quán này, giá bao nhiêu cũng mua. Rồi đuổi hết những người không liên quan ra khỏi đây cho tôi.”

“Vâng.” - Người kia lễ phép nói, chỉ vừa ban nãy thôi cậu ta còn cùng Diêm Thừa Ngạo cười đùa, nói chuyện thoải mái như những người bạn. Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn là biết đây chính là lúc phải làm việc nghiêm túc. Cũng không phải chỉ mỗi cậu ta, mà toàn bộ những người có mặt trong căn phòng này đều như thế, ai ai cũng mặt nghiêm túc, bật chế độ làm việc.