Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 26



Cổng trường đại học X, nửa tiếng trước khi Khiết Tử Tịnh mất tích:

“Chậc, tên khốn này lại uống rượu, không chịu chăm lo cho bản thân gì cả.” - Khiết Tử Tịnh vừa cúp máy xông, bực dọc lẩm bẩm vài câu rồi đút điện thoại vào trong chiếc áo khoác nhẹ của mình. Khiết Tử Tịnh liếc nhìn đồng hồ trên tay, chiếc kim đồng hổ chỉ đúng 5 giờ chiều, cô khẽ thở dài một lượt, xem chừng phải tầm 2 tiếng nữa mới lết xác được đến nhà đây. Nếu như vậy, thì tên khốn kia lại có thêm 2 tiếng để uống rượu rồi, càng nghĩ càng thấy tức, nhất định tối nay về nhà cô sẽ giáo huấn tên khốn ấy cẩn thận.

“Tử Tịnh, em làm gì thế? Muộn giờ học rồi đấy.” - Dận Kỳ từ phía sau bất chợt lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dận Kỳ, Khiết Tử Tịnh vội quay người lại chào hỏi, cô nói: “Anh Dận Kỳ, em mới gọi điện thoại ấy mà, giờ em định vào lớp đây.”

“Vừa hay anh cũng đang định vào lớp, chúng ta đi chung nhé?” - Dận Kỳ nở nụ cười ôn hoà, anh ta hỏi, sau rồi dường như nhớ ra gì đó, anh ta nói tiếp bằng giọng pha lẫn vài phần tò mò: “Ban nãy em gọi điện với ai mà trông thân mật thế? Người yêu em chăng?”

“À vâng, là chồng của em. Anh Dận Kỳ cũng gặp anh ấy rồi đó, là cái người mà anh gặp ở nhà em, anh còn nhớ không?” - Khiết Tử Tịnh cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hoà, cô nói.

Nghe vậy, thái độ của Dận Kỳ có chút thay đổi, anh ta từng bước, từng bước chậm rãi bước về phía Khiết Tử Tịnh, vừa đước anh ta vừa lặp lại một câu hỏi: “Thật không? Thật không? Này, Khiết Tử Tịnh, em có chắc chắn là em không bị hắn bắt ép không?”

Nhìn thái độ có phần hơi đáng sợ của anh ta, cô có chút hơi sợ hãi, đôi chân không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước, cô khẽ hỏi: “Anh Dận Kỳ? Anh... sao thế?”

“Hử? Ý em là sao?” - Dận Kỳ mỉm cười hỏi lại, có điều nụ cười lần này của anh ta không còn ôn hoà như trước nữa mà lại pha lẫn vài phần quỷ dị.

“Dừng... dừng lại đi...” - Khiết Tử Tịnh nuốt nước bọt, cô đem ánh nhìn nghi hoặc pha lẫn sợ hãi vừa nói vừa lùi về phía sau.

“Phụt, haha. Anh đùa thôi.” - Dận Kỳ thấy bộ dạng này của Khiết Tử Tịnh thì bật cười thành tiếng, anh ta cốc trán cô một cái thật nhẹ rồi nói.

“Thật là, anh đùa kì quá đó.” - Khiết Tử Tịnh nghe vậy cũng khẽ thở dài, cô vừa xoa xoa cái trán của mình vừa bĩu môi nữa. Ban nãy cô bị dọa sợ chết khiếp, còn tưởng mình sắp bị thủ tiêu đến nơi rồi chứ...

“Xin lỗi, xin lỗi. Vào học thôi.” - Dận Kỳ lại nở một nụ cười ôn hoà, anh ta nói rồi quay người hướng về phía cổng trường mà bước đi. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! “Vâng...” - Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu, cô vừa định chạy theo Dận Kỳ thì có một lực mạnh từ phía sau lưng kéo cô lại, còn chưa kịp hét lên thì miệng cô đã bị bịt mởi một tấm khăn vải màn có tẩm thuốc mê, rất nhanh chóng Khiết Tử Tịnh đã mất đi ý thức, chìm vào trong khoảng không vô định.

“Tử Tịnh? Em sao thế, cùng vào lớp thôi?” - Dận Kỳ thấy phía sau lưng mình có chút yên ắng, bèn thấy lạ liền quay đầu ra phía sau, anh ta không ngờ rằng phía sau mình không hề có bóng dáng của Khiết Tử Tịnh đâu cả, cô vừa biến mất, ngay trước mặt anh ta.

“Khiết Tử Tịnh?” - Dận Kỳ gọi lớn tên cô một lần nữa, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có động tĩnh gì. Anh ta không tin vào mắt mình nữa, rõ ràng vài giây trước cô vẫn ở đây, cùng anh ta cơ mà?

——————

Về phía Diêm Thừa Ngạo, sau khi nghe báo cáo tình hình từ Thần Tư Viễn, hắn ta dường như nhớ ra gì đó, liền quay sang nói với Hách Dĩnh: “Cậu tra định vị trên điện thoại của Tiểu Tịnh đi. Tôi nhớ cô ấy lúc nào cũng đem theo chiếc điện thoại có gắn định vị mà tôi đưa.”

“Được.” - Hách Dĩnh gật đầu, cậu lúc này cũng cất đi dáng vẻ bông đùa của bản thân mà thay vào đó là một thái độ nghiêm túc làm việc, nói là làm liền, ngay lập tức cậu mở chiếc máy tính bảng ra rồi làm theo lời Diêm Thừa Ngạo.

“Hm, Đại thiếu gia, đã tra được định vị rồi. Nhưng vị trí này có chút kì lạ...” - Hách Dĩnh vừa nói, vừa xoay màn ảnh máy tính lại cho Diêm Thừa Ngạo xem.

Diêm Thừa Ngạo nhìn màn hình máy tính thì khẽ nhíu mày, chỗ này không phải là ở đây hay sao? Hắn chép miệng một cái, xem ra là thủ phạm của vụ mất tích này có ý đồ xấu xa gì với hắn rồi, vợ yêu của hắn chỉ là con tin mà thôi.

“Hai người các cậu, đi rà soát cả toà nhà này cho tôi.” - Diêm Thừa Ngạo chỉ tay vào hai người ngẫu nhiên ở đó, hắn nói. Rồi lại quay sang Bạch Quân nói tiếp: “Tìm thêm vài người lục soát xung quanh đây nữa. Tiện đây, Bạch Quân, cậu nghĩ rằng vụ này thế nào?”

“Vâng.” - Bạch Quân khẽ cúi người, về khoản công việc thì y nghiêm túc hơn Hách Dĩnh nhiều, vừa nhắn tin ra lệnh cho cấp dưới y vừa trả lời tiếp câu nói của Diêm Thừa Ngạo: “Cá nhân tôi thấy, phu nhân là kiểu người không hề có kẻ thù riêng, vì vậy vụ này một là do kẻ có thù oán gì đó với Diêm Gia, hai là do hoa đào của thiếu gia vì ghen ăn tức ở gây ra. Chung quy lại cũng là họa do cậu gây nên mà thôi, có điều mấy em hoa đào của cậu cũng không ngu ngốc đến độ dám bắt chính thất như thế, chuyện này đính thịch là do kẻ nào có thù oán gì với Diêm Gia rồi.”

“Tiện nói về mấy kẻ có ý đồ không tốt, thì tôi thấy mấy bọn phía Tây có vẻ đáng nghi đấy.” - Hách Dĩnh nói chêm vào.

Diêm Thừa Ngạo nghe xong, đầu lại càng rối hơn. Hắn không hề có bất kì manh mối nào cả, chuyện này ngay cả bản thân hắn cũng không biết nên làm gì cho tốt đây nữa. Đúng lúc hắn đang phiền não, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo là một tiếng nói vọng vào:

“Thưa thiếu gia, có người cần gặp ngài. Y tự xưng là nhân chứng đã chứng kiến toàn bộ sự việc của phu nhân.”

“Cho vào đi.” - Diêm Thừa Ngạo nghe vậy, hắn mừng như cá tìm được nước, nhưng chỉ sau vài giây, khi người nhân chứng kia bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt hắn liền thay đổi 180 độ, hắn nhíu mày, vẻ khó chịu được hiện rõ trên khuôn mặt.

“Là cô?”

——————

Khiết Tử Tịnh nặng nhọc mở mắt, cô mơ hồ nhìn xung quanh một lượt, “Đây là đâu?” - Ba từ này xuất hiện đầu tiên trong tâm trí mơ hồ của cô, cô vẫn chưa định thần được chuyện gì vừa xảy ra.

“Đại ca, đại ca, cô ta tỉnh rồi này.” - Một tên bịt mặt kín mít đứng bên cạnh cô, thấy động thái của cô thì vội vã báo với người đại ca đang ung dung ngồi bên cạnh.

“Im mồm, tự mắt ta thấy được. Ngươi có bị ngốc không hả?” - Tên đại ca kia liền đấm tên vừa nãy một cái sưng cả đầu, rồi lại quay sang Khiết Tử Tịnh, hỏi: “Tỉnh rồi sao cô bé?”

Khiết Tử Tịnh đem ánh mắt dè chừng nhìn hai người kia, lại liếc nhìn xung quanh một người, toàn người là người, người nào người nấy cũng đều đeo khăn che kín mặt. Cô chậc một cái, lại nhìn xuống dưới chân mình, bản thân cô lúc này đang bị trói cả tay cả chân vào một cái ghế dựa, chỉ duy nhất miệng cô được tự do, xem chừng là để trả lời câu hỏi của bọn chúng. Nghĩ vậy, cô cũng có chút nghi hoặc, hỏi ngược lại tên đại ca kia: “Các ngươi là ai? Đây là đâu? Tại sao lại bắt cóc ta?”

Nào ngờ, sau khi nghe câu hỏi của cô, tên đại ca kia liền cười lớn, thấy vậy tên bị đánh ban nãy liền nhanh nhảu nói:

“Thì ra là cô hâm mộ đại ca của ta rồi à? Cũng đúng thôi, đại ca ta trông đẹp trai soái ca thế này cơ mà! Để ta cho cô mở mang tầm mắt. Đây là...” - Nói rồi cậu ta hướng tay về phía người đại ca kia, định giới thiệu nhưng chưa kịp mở lời đã bị đại ca đánh cho một phát nữa, cục u trên đầu cũng biến thành hai cái.

“Tên ngu này!!! Cậu quên chúng ta đang bắt cóc con nhà người ta đấy à? Làm gì có tên bắt cóc nào lại để lộ danh tính của mình ra đâu?” - Tên đại ca bất lực trước đồng đội, lại quay sang đám người bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Là ai kêu các người đem tên ngu này theo hả? Lát nữa khách hàng mà đến, tên ngu này lại lỡ miệng cái gì thì ai chịu trách nhiệm? Các ngươi có biết khách hàng lần này khó tính lắm không hả?”

Đám người kia chỉ biết im lặng cúi đầu nghe mắng, không dám ho he câu gì. Chỉ trừ tên đàn em ngốc xít kia, mặt vẫn kiểu ngây thơ vô số tội, điều này khiến tên đại ca càng tức sôi máu, đánh vào đầu cậu ta thêm cái nữa.

“Đại ca, anh quá đáng thật đó. Cứ đánh vào đầu em như thế rồi chê em ngốc.” - Tên kia ôm đầu nói.

Khiết Tử Tịnh quả thật không nhìn nổi khung cảnh hài hước này của bọn bắt cóc nữa rồi, cô khẽ ho khan vài tiếng rồi nói: “Này, tôi nói mấy cậu nghe. Làm người thì phải biết công bằng, rõ ràng các cậu biết đây là đâu, các cậu là ai lại biết tôi là ai nữa. Thế thì không phải các cậu nên chia sẻ thông tin cho tôi biết sao?”

“Hả? Cô đang nói gì thế?” - Tên đại ca kia nghe cô hỏi, thì ngay lập tức đem ánh mắt nghi hoặc nhìn lại cô, ánh mắt như kiểu nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Thấy có vẻ tuyệt chiêu đàm phán này không có hiệu nghiệm, Khiết Tử Tịnh lại ho khan vài tiếng cho đỡ quê rồi nói: “Xin lỗi, ta tưởng ngươi cũng ngốc như cậu ta. Nhưng ít nhất cũng phải cho ta biết tại sao các người lại bắt ta chứ?”

“Ta bắt cô vì khách hàng ta yêu cầu thôi.” - Tên đại ca thành thật trả lời, đơn giản vì hắn ta nghĩ thông tin này cô có biết hay không cũng chẳng có gì quan trọng.

“Vậy mấy người không biết ta là ai à?” - Khiết Tử Tịnh hỏi lại, còn đem theo ánh mắt nghiêm túc có chút nghiêm trọng nhìn đám người bọn họ.

Tên đại ca kia nhìn thấy thế, còn kèm theo câu hỏi kia của cô thì có phần hơi run sợ, không phải bọn hắn bắt nhầm người rồi chứ? Hắn ta cố gắng che giấu đi sự lúng túng của mình, hỏi lại: “Cô... cô là Khiết Tử Tịnh phải không...?”

“Phải.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười ôn hoà đáp lại, xem chừng bọn chúng ngoài tên cô ra thì chẳng biết cô là ai cả.

Tên đại ca kia nghe vậy, thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại liếc nhìn tên ngốc xít vừa ăn ba phát đấm kia, hắn ta thầm cảm tạ trời đất vì không bắt nhầm người.

Nhưng chưa kịp để tên đại ca kia mừng vội, Khiết Tử Tịnh lại ôn hoà nói tiếp:

“Ngoài ra, ta còn là Diêm hoàng tử phi, phu nhân của Diêm Thừa Ngạo - đại hoàng tử của Âm Phủ. Nói tóm gọn lại, thì ta là con dâu của Diêm Vương đó. Mấy người đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón hậu quả khi động vào ta chưa?”