Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 27



“Các ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận hậu quả khi động vào ta chưa?”

Khiết Tử Tịnh vừa nói, vừa nở một nụ cười ma mị. Dứt lời, cô nhanh chóng đứng dậy, xoa xoa cái cổ tay vừa bị trói vào ghế của mình, lại liếc mắt nhìn tên đại ca kia một cái rồi nói tiếp:

“Xem nào, bây giờ các người quay đầu thì ta sẽ sẵn sàng làm bờ cho. Còn không thì, ta đành phải cầu mong các người sớm siêu thoát vậy.”

Đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của cô, bọn bắt cóc có hơi lung lay, bắt đầu có chút run sợ.

“Cô... cô rốt cuộc là ai?” - Tên đại ca kia xem chừng vẫn giữ được cái dáng vẻ bình thản của mình, hắn ta hỏi.

“Ô kìa, ta vừa nói xong mà các người không nhớ sao? Buồn thật đó.” - Vẫn giữ nụ cười ma mị ở trên môi, Khiết Tử Tịnh từng bước, từng bước chậm rãi bước đến gần tên đại ca kia. Mà lũ bắt cóc kia lại có vẻ sợ hãi khi đối diện với khí chất này của cô, cũng không dám ngăn cản, chỉ biết đứng yên một chỗ mặc kệ Khiết Tử Tịnh làm gì thì làm.

“Cô... cô định làm gì? Mau tránh xa đại ca ra. Bọn kia, sao còn không mau ngăn cô ta lại?” - Tên ngốc bị đánh ba cú ban nãy gan dạ chắn trước mặt tên đại ca, hùng hổ nói.

“Ơ kìa? Sao thế này? Sao các người lại làm ra vẻ như mình là nạn nhân thế hả? Ta mới là người bị bắt cóc cơ mà?” - Khiết Tử Tịnh nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người kia, cô không nhịn được mà bật cười khúc khích, đôi bàn tay nhỏ khẽ che lại chiếc miệng chúm chím của mình, cô nói.

Tên đại ca kia nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên cười phá lên. Hắn ta đứng dậy, nhìn Khiết Tử Tịnh bằng con mắt khinh bỉ, hắn vừa nói vừa cười như điên: “Diêm hoàng tử phi? Con dâu Diêm Vương? Hahaaa, cô đừng chọc ta cười? Không thể tin nổi, là vị khách hàng khó tính kia của ta lại muốn bắt cóc một người điên như cô. Hahahaha...”

“Ý ngươi là sao?” - Khiết Tử Tịnh nghe những lời chế giễu từ miệng của tên đại ca kia thì không hề giận dữ, ngược lại trong ánh mắt còn tỏa ra vài phần thích thú, tay không tự chủ được mà vân ve chiếc mặt dây chuyền làm bằng ngọc bội được đeo trên cổ của mình. Lại liếc nhìn một lần nữa tên đại ca cùng đám người kia, cô có thể đảm bảo được bọn chúng không phải người trong “giới”, xem ra cũng chỉ là người thường thôi.

“Ý của ta là trên mặt chữ chứ sao?” - Tên đại ca kia cười khuẩy, rồi lại quay sang đám đàn em, giở giọng chế giễu: “Bọn bay làm sao thế hả? Bao nhiêu thằng lại sợ một đứa con gái chân yếu tay mềm, không thấy nhục à? Xông hết lên cho tao, trói con nhóc này lại.”

Khiết Tử Tịnh một lần nữa lại bật cười khúc khích, nhìn bộ dạng đám bắt cóc này rón ra rón rén bước đến gần mình, càng không nhịn được mà cười lớn hơn.

“Tiếc quá, ta không có thời gian để tấu hài cùng mấy người các ngươi đâu.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói, động tác thanh tao cởi bỏ sợi dây chuyền có mặt làm bằng đá ngọc bội kia, giơ thẳng về phía trước rồi hùng hổ hô lớn bốn chữ: “TRIỆU. HOÁN. ÂM. BINH.” Vừa dứt lời, xung quanh Khiết Tử Tịnh toả ra một vầng sáng, tức thì vầng sáng này lan toả đến mấy chỗ bên cạnh cô tạo thành những ngọn lửa ma trơi, cứ thế chỉ trong phút chốc đã có hơn chục ngọn lửa ma trơi được hình thành, vài giây sau những tên tử binh xuất hiện, hơn chục tên, tên nào tên nấy đều dược trang bị binh khí đầy đủ.

“Chúng thần đã có mặt và sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của người.” - Những tên âm binh sau khi xuất hiện thì nhanh chóng quỳ xuống theo lễ nghi, đồng thanh lễ phép nói với Khiết Tử Tịnh.

Nhìn bộ dạng há hốc mồm vì kinh ngạc kia của bọn bắt cóc, Khiết Tử Tịnh rất lấy làm hài lòng nhìn chiếc vòng cổ trên tay, đây chính là vật mà Diêm Thừa Ngạo đã tặng cô hôm nọ để đề phòng bất trắc, cũng không nghĩ là phải dùng đến nó nhanh đến thế.

“Này, giờ thì nói cho ta biết được chưa? Ai là người đã thuê các ngươi?” - Khiết Tử Tịnh đem ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang kinh ngạc không nói thành lời kia của tên đại ca, cô hỏi.

“Tôi... tôi... không biết... Tôi chỉ biết người ta yêu cầu bắt cóc cô thôi...” - Lúc này, tên đại ca kia mới trở nên ngoan ngoãn, hắn ta sợ sệt nhìn lũ xương xẩu đằng sau Khiết Tử Tịnh, đôi chân cũng sắp không đứng vững được nữa rồi, nhưng hắn ta không thể cứ thế mà chịu hàng được, khách hàng sẽ giết hắn ta mất, nghĩ vậy, rồi hắn ta quay sang đám đàn em nói: “Bọn mày nếu không muốn chết thì xông lên đi! Dù sao cũng chỉ là một lũ xương xẩu, sợ gì hả??”

Nghe tên đại ca nói vậy, đám người kia đồng loạt nuốt nước bọt cái ực, đại ca của chúng nói đúng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì vị khách hàng kia sẽ giết chúng mất thôi. Nghĩ vậy, tên nào tên nấy cũng lấy lại được dáng vẻ của mình, hùng hổ xông về phía trước.

Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, cô tiếc nuối nói: “Tiếc thật, xem chừng bọn họ không hợp tác rồi.” - Rồi cô quay sang đám binh lính mà mình vừa triệu hoán ra, bằng một giọng nói đanh thép, cô ra lệnh: “Hãy cho bọn chúng biết hậu quả thế nào khi động vào ta đi.”

“Tuân lệnh.” - Dứt lời, những tên âm binh kia đồng loạt đứng dậy, lao về phía bọn bắt cóc đang xông lên kia, cùng đánh nhau một trận ra trò. Đám âm binh này tuy chỉ dùng kiếm cổ để đối đầu với những vũ khí hiện đại, nhưng lại rất nhanh chóng nắm thế chủ động. Bởi vì chúng bất tử, có vài tên dùng súng bắn xuyên qua cả người chúng, nhưng chúng không hề hấn gì, ngược lại còn chém một phát khiến cánh tay của tên đó rơi ra luôn.

Khiết Tử Tịnh không thích nhìn những cảnh máu me, cô chậm rãi bước về phía tên đại ca sớm đã gục đôi bàn chân xuống vì tuyệt vọng kia, cúi người xuống ghé sát vào tai hắn, cô thì thầm: “Này, nói cho ta biết lối ra được không? Ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Tên đại ca kia sợ hãi, trong vô thức bò lùi về sau mấy bước liền, nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của Khiết Tử Tịnh kia, hắn không thể tin vào mắt mình nữa. Nhìn bên ngoài, trông cô như một thiên thần vậy, mang cái dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu biết nhường nào nhưng hành động thì cứ như một ác quỷ, giết người của hắn ta mà không ghê tay.

“Thà có chết ta cũng không nói cho cô biết, đồ ác quỷ.” - Dứt lời, tên đại ca lôi một khẩu súng lục ra, không chậm mà ngay lập tức hướng về phía cô, bấm cò.

“Đoàng”

“Tiếc quá, quên không nói cho ngươi biết. Những thứ này không có tác dụng với ta. Lí do cũng đơn giản thôi, bởi, ta không còn là con người nữa rồi.” - Khiết Tử Tịnh vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, cô bình thản nói.

“À suýt quên không nói với ngươi. Ta có thể là đứa con gái tay yếu chân mềm, nhưng chỗ dựa của ta vững chắc là được. Cả ba đời tổ tông nhà ngươi cũng không khiến chỗ dựa của ta si nhê đi một milimet nào đâu.” - Trước khi quay người rời đi, Khiết Tử Tịnh còn không quên nháy mắt một cái, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của tên đại ca kia, cô cười khẩy, rồi nhanh chóng xoay người hướng về cánh cửa duy nhất của căn phòng, không muốn nán lại chứng kiến cảnh hắn ta đầu lìa khỏi xác nữa.

Khiết Tử Tịnh cuối cùng cũng ra được đến bên ngoài căn nhà, cũng một phần do cô không giỏi tìm đường lắm, đứng trước mái hiên của căn nhà, cô như nhớ ra gì đó, vội vã sờ vào trong túi áo tìm điện thoại.

“Thôi chết, điện thoại kia của mình đâu mất rồi.” - Cô khẽ thở dài nhìn chiếc điện thoại đã hết pin trong tay, không biết Diêm Thừa Ngạo đã biết chuyện cô bị bắt cóc chưa. Vốn cô muốn gọi về để thông báo tình hình, nhưng với cái hoàn cảnh éo le này thì cô không biết nên làm thế nào đây. Lại nhìn xung quanh một lượt, cô lại càng sầu não hơn: “Nơi lạ hoắc nào đây?”

“Khiết Tử Tịnh!!!!”

Cảm nhận được âm thanh quen thuộc từ phía đằng sau lưng mình, Khiết Tử Tịnh không nghĩ ngợi gì, ngay lập tức xoay người về phía sau, chạy thẳng tới chỗ mà âm thanh ấy vừa mới được thoát ra.

Khuôn mặt không thể che giấu nổi sự vui mừng ấy.

Và cả cái cảm giác lâng đâng khó tả ở trong lòng.

Rốt cuộc, cảm giác này gì?

Khiết Tử Tịnh lao đến nhanh như một cơn gió mùa xuân cùng với nụ cười tươi như hoa, ôm chầm lấy Diêm Thừa Ngạo.

“Cuối cùng cũng đến rồi, đồ ngốc.”

“Ừm, anh đến rồi đây.”

Diêm Thừa Ngạo nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn ôm chặt lấy người con gái ở trong lòng, bàn tay to lớn khẽ vuốt nhẹ mái tóc người kia, cứ thế từ từ trấn an.

Hắn biết, bảo bối của hắn hiện tại đang khóc trong vòng tay hắn vì sợ hãi.

Hắn biết, bảo bối của hắn đã xử lý gọn gẽ đám người kia rồi.

Hắn cũng biết, lần này là hắn đã đến muộn rồi.

“Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi. Đừng khóc nữa.” - Diêm Thừa Ngạo khẽ thở dài, cũng không biết nên làm gì để dỗ bé con trong lòng nữa, chỉ đành nói ra vài câu để an ủi cô, hắn xoa xoa đầu cô mấy cái rồi quay sang nói với Thần Tư Viễn: “Vào trong kia xem có gì cần dọn dẹp thì dọn đi.”

Thần Tư Viễn không đáp lại, chỉ gật đầu một cái rồi dẫn theo vài người nhanh chóng đi thi hành nhiệm vụ vừa được giao.

“Nào bảo bối, chúng ta cùng về nhà nhé?” - Diêm Thừa Ngạo lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mắt cô, nhẹ giọng yêu chiều nói.

“Ừm.” - Khiết Tử Tịnh vẫn còn thút thít, cô khẽ gật đầu đáp lại. Rồi cũng không có ý định rời xa khỏi hắn, cứ thế để hắn ôm về. Khiết Tử Tịnh tuy ban nãy có thể dùng thái độ lạnh như băng để xử đám người kia, nhưng dù sao thì cô vẫn thấy sợ. Không phải sợ vì bị bắt cóc, mà đâu đó trong tâm hồn, cô sợ chính bản thân mình có thể thản nhiên mà giết người đến thế.

——————

Lúc này, tại một địa điểm bí mật mà cũng không bí mật lắm nào đó:

“Tiên sinh, kế hoạch thất bại rồi ư?

“Không hề, ngươi nhầm rồi. Phải nói là kế hoạch thành công đấy chứ, bây giờ mọi thứ mới chỉ bắt đầu thôi.” - Vị tiên sinh kia bấy giờ đang quan sát tình hình trên gương thần, nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh mà khẽ mỉm cười, tất cả, đều theo như những gì mà anh ta đã tiên đoán trước.