Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 17: Cô không phải Tri Vãn



Trong căn phòng VIP ở khách sạn, ánh đèn mờ ảo khi có khi không khiến bầu không khí thập phần mờ ám. Thời Dụ Miên nhìn người đàn ông đã sớm gục ngã trong tay mình, môi mỏng nhếch lên đầy đắc ý.

Thời Dụ Miên trèo lên giường tiến về phía Lâm Duệ, hai bàn tay dần dần nhích về phía người anh. Cô ta vân vê sườn mặt góc cạnh, đôi mắt nhắm nghiền cùng bờ môi lành lạnh của anh. Cảm giác kích thích bỗng truyền lên đại não.

"Duệ! Em yêu anh! Anh không thể thử tiếp nhận em một lần sao?"

Giọng điệu Thời Dụ Miên hờn dỗi, cô ta phụng phịu ôm chầm lấy Lâm Duệ. Dáng vẻ tủi thân đến cùng cực.

"Tri Vãn đó có gì tốt chứ? Cô ta căn bản không yêu anh! Anh làm sao biết được cô ta tiếp cận anh không phải vì tham tài sản của Lâm gia?

Nhắc đến Tri Vãn, cơn phẫn nộ trong lòng Thời Dụ Miên như cuộn trào lên. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng đứa bé đen nhẻm, gầy còm Lâm Duệ mang về lại khiến bản thân phải dè chừng như vậy.

"Nhưng không sao!" Cô ta tự trấn an mình, "Em không cần biết anh có tình cảm gì với cô ta hay không? Qua hết đêm nay, anh cũng thành người của em rồi!"

Vừa nói dứt câu, Thời Dụ Miên như bộc phát thú tính trong người. Cô ta gấp gáp cởi từng chiếc cúc áo trên người Lâm Duệ. Bộ váy hai dây đang mặc cũng sớm xộc xệch không thôi, cảnh xuân sắc ngập tràn trong căn phòng tối.

Lâm Duệ chịu tác động của thuốc gây mê, cả người không có chút sức lực. Anh mơ hồ nhìn thấy một người bên cạnh đang giúp mình cởi bỏ quần áo.

Là Tri Vãn sao?

Chỉ có cô mới to gan như vậy, thích đùa với lửa.

Suy nghĩ này khiến Lâm Duệ cảm thấy thỏa mãn, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ. Anh hơi cử động muốn đảo khách thành chủ.

Lâm Duệ ôm ngang người cô gái, kéo cô đặt dưới thân mình. Thời Dụ Miên trông thấy phản ứng của anh, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Cô ta vui sướng hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Duệ, khuôn mặt bẽn lẽn nhìn ra nơi khác.

"Duệ…" Thời Dụ Miên cất giọng nỉ non.

Có men say của cồn trong người, Lâm Duệ trở nên thô bạo hơn. Anh hơi dùng sức giật phăng chiếc áo sơ mi trên người. Thân thể nam tính hiện ra, Thời Dụ Miên trông thấy cảnh đó nhịp tim bỗng chốc đập nhanh hơn.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Lâm Duệ thần hồn điên đảo như lúc này. Hai mắt anh mê man, trong đáy mắt đều là ham muốn dục vọng không hề che giấu. Cơ thể nam tính màu đồng càng khiến anh trông cường tráng hơn.

"Vãn Vãn! Nhóc con, ngoan một chút!" Lâm Duệ cất giọng trầm ấm gọi tên một người.

m thanh kia rơi vào tai Thời Dụ Miên rất rõ ràng. Lâm Duệ đang gọi tên Tri Vãn?

Không thể nào!

Hai mắt cô ta mở to như không tin vào tai mình, trong ánh mắt đó không che giấu được sững sờ.

"Anh gọi em là gì?" Cô ta không cam tâm hỏi lại.

Lâm Duệ nhìn người nằm dưới thân, cảm thấy Tri Vãn hôm nay có chút khác. Anh không biết rốt cuộc là khác ở đâu, chỉ biết rằng Tri Vãn không như vậy.

"Tri...Vãn! Ừm… chính là Tri Vãn! Em chính là Vãn Vãn của tôi!" Anh ngây người nhìn cô gái nằm dưới thân, môi mỏng vẽ ra một nụ cười nhẹ.

Nụ cười này rất nhẹ nhưng mọi biểu cảm của anh đều không che giấu được Thời Dụ Miên. Cô ta nhìn anh, chua xót nở nụ cười.

Trong một khoảnh khắc này, Thời Dụ Miên biết cô ta thua rồi!

Lâm Duệ hờ hững nhìn cô, anh không hiểu vì sao Tri Vãn lại có vẻ mặt mất mát như vậy. Dáng vẻ của cô khiến anh đau lòng. Anh đưa tay lên chậm rãi chạm vào khuôn mặt cô, vuốt ve hồi lâu.

Nhưng chịu sự chi phối của men say cùng thuốc mê, thần trí anh sớm đã không được tỉnh táo. Lâm Duệ lắc lắc đầu, anh cúi xuống nương theo thân mình chạm vào da thịt nóng rẫy của cô gái.

Thời Dụ Miên cảm nhận được động tác của anh, cả người run lên bần bật. Cô ta cắn môi để không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nếu không…

Nếu không… Lâm Duệ sẽ phát hiện tất cả.

Anh nắm lấy bả vai cô gái, ngón tay trượt xuống bộ váy cô đang mặc một đường cởi xuống. Da thịt trắng nõn nà của phụ nữ không chút che đậy lộ ra. Anh nhìn vào bầu ngực của cô, tuy tầm mắt mờ mờ ảo ảo nhưng cũng kịp nhận thấy có gì đó không đúng.

Tri Vãn có một nốt ruồi son trước ngực.

Vị trí đó mỗi lần ân ái anh đã sờ qua rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy cô đều thẹn thùng quay mặt đi, anh càng được nước lấn tới trêu ghẹo cô nhiều hơn.

Nhưng tại sao ở cô gái này lại không có?

Lâm Duệ cho rằng bản thân đã say không còn đủ tỉnh táo. Anh lắc đầu thật mạnh muốn nhìn rõ hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác đều không nhìn thấy nốt ruồi son mà mình đang tìm.

Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nổi lên trong đầu anh. Lâm Duệ chết sững dừng lại tất cả hành động của mình.

Cô gái này… chẳng lẽ không phải Tri Vãn?