Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 18: Cự tuyệt



Tri Vãn nằm mê man trên giường, cô đã ngủ được một giấc nhưng vẫn không cảm thấy đỡ hơn. Cô nhìn ra ngoài trời cũng đã sâm sẩm tối. Cơn đau nơi cánh tay truyền đến khiến cô nhiều lần khó chịu nhăn mặt.

Những lúc như này, nỗi nhớ Lâm Duệ càng lớn hơn bao giờ hết. Cô quờ tay với lấy chiếc điện thoại định bụng gọi cho anh.

Cô to gan trộm nghĩ, nếu Lâm Duệ trông thấy cô bây giờ, biết đâu sẽ thương tình mà chú ý tới cô hơn.

Vừa mới chạm vào điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên. Cô trông thấy tin nhắn từ Lâm Duệ đã được gửi tới từ mười mấy phút trước.

Mang theo tâm trạng vui mừng, Tri Vãn ấn vào xem.

Nụ cười bên môi cô còn chưa kịp khép lại đã ngưng trệ ngay lập tức. Chẳng có dòng tin nhắn quan tâm, hỏi han nào. Cô chết sững nhìn vào những tấm hình trong điện thoại.

Người đàn ông đó chẳng phải là Lâm Duệ hay sao?

Tuy ánh sáng trong bức ảnh khá mờ nhưng cô làm sao khó thế nhận nhầm được. Bóng lưng cao lớn của anh, khuôn cằm cương nghị, cánh tay rắn rỏi, cường thế. Cô làm sao quên được chứ? Người đàn ông trong bức ảnh kia đã cùng cô triền miên không dứt, ân ái chẳng rời. Anh hung hăng xâm chiếm cô, ra sức luật động bên trong cơ thể cô. Mỗi một va chạm đều là chân thực nhất. Vậy sao cô có thể nhận nhầm được.

Nước mắt Tri Vãn bất giác rơi xuống ngày một đầm đìa. Cô khóc nấc lên từng tiếng đầy tuyệt vọng.

Lạ thật! Có những con người rõ ràng là chưa có được một giây, lại cảm tưởng như mình đã đánh mất.

Tri Vãn nhìn thật kỹ từng tấm ảnh được gửi đến. Tất cả đều chụp cận mặt Lâm Duệ, còn khuôn mặt cô gái trong tấm ảnh đó đã được làm mờ. Có tấm hai người ôm nhau nằm vật xuống giường, có tấm cô gái đó nghiêng đầu hôn anh, có tấm bàn tay Lâm Duệ cơ hồ đã chạm vào ngực cô gái đó.

Tri Vãn vứt điện thoại vào một xó, cô cuộn tròn người lại ngã xuống giường. Cô vùi mình vào trong chăn muốn tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại của anh. Miệng thì thào từng tiếng khó nhọc.

"Lâm Duệ… Lâm Duệ…!"

Bên phía này Lâm Duệ cũng đã kịp phát hiện gì đó. Anh dời tầm mắt tìm thấy một chiếc ly thủy tinh trên bàn. Đôi mắt anh sáng lên, bước chân xiêu vẹo đi tới đó.

Trước ánh nhìn khó hiểu của Thời Dụ Miên, Lâm Duệ đập mạnh chiếc ly xuống sàn.

"Áaaaa…" Thời Dụ Miên nhìn Lâm Duệ như đang phát điên, cô ta túm lấy chăn che đi thân thể trống trơn của mình, cả người lùi vào góc giường, bộ dáng đầy vẻ sợ sệt.

Lâm Duệ nhìn chằm chằm mảnh vỡ thuỷ tinh trên tay, anh dứt khoát cắm mạnh vào cẳng tay mình. Máu tươi chảy ra đầm đìa.

Anh muợn cơn đau từ cẳng tay để át đi sự mất khống chế của thuốc mê trong rượu.

"Duệ! Anh làm gì vậy hả? Vì cô ta mà anh tự làm tổn thương mình có đáng không? Em có gì không tốt chứ, khiến anh thà cắt thịt ở tay cũng không muốn chạm vào?"

Thời Dụ Miên gào lên đầy đau đớn, cô ta xông đến cầm lấy cánh tay đầy máu của Lâm Duệ.

Ngược lại Lâm Duệ có vẻ rất thống khoái. Cơn đau đã giúp anh tỉnh táo hẳn, nhìn toàn diện một màn vừa rồi có chút không tin vào mắt mình. Hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, trên người Thời Dụ Miên thì không mảnh vải che thân, mà anh cũng sớm áo quần không chỉnh tề.

"Dừng lại đi Miên Miên!" Lâm Duệ hạ thấp giọng

"Không! Tại sao chứ? Tại sao?" Cô ta nhào đến ôm chầm lấy anh, khóc lạc cả giọng.

"Em không cam tâm! Chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi anh đã là của em rồi!"

"Tri Vãn có gì tốt chứ? Cô ta còn chưa đầy 19 tuổi, nhỏ như vậy sao biết lấy lòng đàn ông? Càng không thể thỏa mãn dục vọng của anh được!"

Thời Dụ Miên bám lấy lí do cuối cùng này, kiên quyết không buông tha cho anh. Cô ta yếu ớt ngã vào lòng anh nhưng đôi cánh tay vẫn bám riết lấy anh không rời.

"Dừng lại đi Miên Miên! Nhân lúc tôi còn bao dung với em, nhân lúc tôi còn niệm tình cũ, nhân lúc tôi còn nghĩ tới giao tình giữa hai nhà! Cũng đừng so sánh giữa Em và cô ấy. Em không phải Tri Vãn! Mai mãi không phải cô ấy!" Lâm Duệ nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, phủi áo đứng dậy.

Anh không đành lòng nhìn bộ dạng thảm thương của Thời Dụ Miên bây giờ. Lâm Duệ cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô. Anh không nhìn cô, nói với ra đằng sau một tiếng.

"Còn đứng đó làm gì? Cậu xem chưa chán sao?"

"Haha tiểu tử thối! Sao cậu biết tôi sẽ ở đây?" Dư Liễm không biết từ đâu bất ngờ đi ra. Vẻ mặt anh ta thản nhiên nhìn hai con người trong phòng, không hề cảm thấy xấu hổ khi đã nhìn lén.

"Không cậu thì ai? Tôi không tìm ra được người thứ hai trên trái đất này thích lo chuyện bao đồng như cậu!" Lâm Duệ khinh khỉnh nhìn Dư Liễm, hai tay chỉnh trang lại y phục trên người.

Chuyện này tốt nhất không nên để Tri Vãn biết. Với cái tính hay để ý của cô nhất định sẽ không nói ra mà một mình ôm đau lòng.