Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 36: Dưới ánh nến



Tri Vãn chầm chầm đẩy cửa bước vào, vẫn là căn phòng khách sạn hôm trước. Lâm Duệ đang ngồi bên một bàn ăn thịnh soạn chờ cô, thấy cô đến, anh buông tờ báo trên tay xuống, cười nhẹ.

"Đến rồi sao?"

"Vâng!"

Lâm Duệ bước đến trước mặt cô, một tay nâng cằm cô lên ngắm nghía: "Trang điểm xinh đẹp như vậy, là muốn quyến rũ tôi có phải không?"

Anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ mọng của Tri Vãn, từ từ thưởng thức vị ngọt môi cô. Đôi môi này anh đã hôn qua không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng khiến anh thần hồn điên đảo như vậy.

Hôm nay Tri Vãn có thể nói là trang điểm kỳ công hơn mọi ngày, Tề Vận đã dùng hết năng lực mới che khuất được những vết thương trên mặt cô. Ở thân thể vẫn còn vài vết xanh đỏ nhưng Tri Vãn đã dùng phấn dặm qua.

Cô biết cuộc gặp mặt tối nay anh chắc chắn muốn tìm cô làm tình.

Cũng không thể để anh thấy những dấu vết không nên có được.

"Ưm a.. Lâm Duệ…" Tri Vãn vô lực ngả vào lòng anh, cả người xụi lơ nhanh chóng bị kỹ thuật hôn điêu luyện của anh dẫn dắt.

Môi lưỡi hai người thân mật quấn quýt, tiếng hôn đứt đoạn vang lên mơ hồ lẫn cùng tiếng người thở dốc. Lâm Duệ sau khi đã thỏa mãn với môi cô, anh tà ác đưa tay xuống vỗ vào mông nhỏ.

"Em chắc vẫn chưa ăn tối đúng chứ? Ngồi xuống dùng bữa luôn đi."

Lâm Duệ ra lệnh cho cô, anh đi về phía chỗ ngồi của mình ra hiệu cho phục vụ đi vào. Tri Vãn nhìn anh, cảm thấy người đàn ông này hôm nay thật cao hứng.

Cô tò mò nhìn anh, đuôi mắt không giấu được nét cười: "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"

"Đúng vậy, dành thời gian cho em, em còn chê à?" Lâm Duệ đưa tay mở nắp sâm panh, động tác thuần thục mang đầy hơi thở nam tính.

"Không dám! Anh hôm nay có gì vui sao?" Cô chống tay lên bàn từ từ nhìn ngắm Lâm Duệ, người đàn ông này nhìn thế nào cũng không biết chán.

Lâm Duệ cười cười đưa về phía cô một ly rượu màu mận tím. Chất lỏng sóng sánh đập vào thành chiếc ly tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Hình như, cô nhớ đến Thời Dụ Miên hôm đó cũng dùng loại rượu này.

"Hôm nay công ty ký kết được một hợp đồng lớn, nếu dự án này thành công chắc chắn sẽ là một điều kiện thuận lợi cho sự phát triển của Lâm thị."

"Vậy nên anh mới muốn gặp em, muốn em là người đầu tiên cùng anh chia sẻ thành tựu."

Thức ăn đã được dọn lên, nữ phục vụ nhìn hai người nở nụ cười thật nhẹ. Có thể cô ta cảm thấy Tri Vãn là người phụ nữ hạnh phúc nhất, được người đàn ông của mình chiều chuộng như vậy.

"Cũng không hẳn, công ty cũng đã tổ chức ăn mừng rồi. Lúc đó anh có gọi cho em nhưng không được, sợ em để ý nên bây giờ bù đắp vào."

Tri Vãn nở cười gượng gạo, cô cầm chiếc ly lên từ từ nhấm nháp. Có chút đắng chan chát, nhưng cũng có vị ngọt nhẹ. Cô cảm thấy hiếu kỳ liền uống thêm một ngụm lớn.

"Đừng uống nhiều như vậy, rượu này không nhẹ đâu!"

"Lâm Duệ!" Cô đột nhiên gọi tên anh, đôi mắt mê man ngân ngấn nước.

Ánh mắt ủy khuất như vậy khiến cõi lòng Lâm Duệ rạo rực. Tiểu yêu tinh này dám ngang nhiên quyến rũ anh. Lâm Duệ ngước mắt lên nhìn cô, cảm thấy đêm nay thật yên tĩnh.

"Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi nhỉ?"

Lâm Duệ dường như không nghĩ tới cô lại hỏi chuyện này, anh hơi ngẩn người ra trong một phút, cố gắng suy nghĩ: "Tôi không nhớ lắm, chắc cũng được sáu, bảy năm rồi!"

"Không phải, là sáu năm chín tháng mười ba ngày." Tri Vãn lập tức sửa lại, cô đối với đáp án này vô cùng kiên định.

"Sao cũng được, tùy em."

Lâm Duệ nhìn cô, bất giác cảm thấy Tri Vãn có chút khác ngày thường, nhưng anh không cảm nhận được sự khác biệt đó ở đâu.

Nghe thấy vậy Tri Vãn chỉ biết mỉm cười chua xót. Phải rồi! Chỉ có cô là luôn ghi khắc mọi thứ, với anh thì đều là "sao cũng được".

"Vậy vì lí do gì ngày đó anh giúp em?"

Dường như có hơi men trong người, Tri Vãn trở nên bạo dạn hơn. Cô thẳng thừng ra câu hỏi không cho phép anh từ chối, mà Lâm Duệ lại không quen với bộ dạng buớng bỉnh của cô hiện giờ.

"Em say rồi."

Tri Vãn nhìn thấy rõ sự né tránh trong mắt anh, cô cũng đoán trước được, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới biết sự cố gắng bình thản mình bày ra nãy giờ đều là giả.

Lâm Duệ cũng hết cách với cô, anh uống một ngụm rượu lớn, nhăn mặt: "Ban đầu vì thấy em đáng thương, lúc đó cũng nhỏ tuổi nên đột nhiên muốn ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Sau này cảm thấy em rất tốt, muốn được ở chung với em nhiều hơn. Em rất hiểu chuyện, tôi thấy rất yên tâm về em. Hơn nữa chúng ta ở chung cũng rất hòa hợp, ở phương diện khác càng hòa hợp hơn."

Anh ngước mắt lên nhìn cô, cảm xúc trong đáy mắt tối lại, một tay đáp mạnh ly rượu xuống bàn nhìn cô nói: "Đáp án như vậy em hài lòng chưa?"