Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 37: Có thể không yêu sao?



Trong căn phòng lung linh ánh nến, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trước bàn ăn trông thật lãng mạn. Người nữ có vẻ đang giận dỗi, người nam dốc hết sức dỗ dành cô. Có thể trong mắt người khác, đôi tình nhân này đang hạnh phúc ái ân.

Tri Vãn nhìn đĩa thức ăn trước mặt vẫn chưa ai động đũa. Là hải sản, đột nhiên cô rất muốn cười. Anh hết lần này đến lần khác đều tiếp theo cho cô dũng khí đi đến một quyết định.

Cô không muốn yêu anh nữa.

Tri Vãn không muốn yêu Lâm Duệ nữa.

Cô kiên trì ở bên anh sáu năm, nhẫn nại giờ tới một ngày anh có thể tiếp nhận mình. Sau đó sẽ dõng dạc nói với ngươi khác chúng tôi đã ở bên nhau sáu năm, không phải anh trai em gái, mà là hai người đang yêu nhau.

Tri Vãn nhìn ánh nến ấm áp đang bập bùng cháy, nó soi rõ khuôn mặt người cô yêu. Có vẻ Lâm Duệ đã cảm nhận được sự khác thường của cô, trên khuôn mặt anh bỗng xuất hiện vẻ lo lắng.

"Lâm Duệ, anh biết không.. " Cô nhìn xuyên qua ánh nến, ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ. Lâm Duệ nói đúng, quả thật cô say rồi.

"Thật ra em bị dị ứng với hải sản."

Cô thốt ra một câu nhẹ bẫng, khi nói xong khuôn mặt còn thấp thoáng nụ cười. Cô nhìn anh, thấy rõ sự hốt hoảng trong mắt anh.

Tiếc thật, cô muốn để anh tự mình biết, nhưng đến cuối cùng lại nói ra mất rồi!

Tiếc thật, anh lại biết quá trễ rồi.

"Sao… sao em không nói với tôi, nếu tôi biết, tôi sẽ không…" Lâm Duệ trở nên căng thẳng, lời nói lắp bắp nửa vời.

Anh nhìn chỗ thức ăn trên bàn, đột nhiên nhận ra sự khác thường hôm nay của cô từ đâu mà đến.

Nhưng hình như nó được góp nhặt từ trăm vạn lần thất vọng rồi.

Tri Vãn đang ở trước mặt anh nhưng dường như rất xa cách, lần đầu tiên anh có suy nghĩ lo sợ cô sẽ rời bỏ mình.

"Thật ra em cũng không muốn nói cho anh biết chuyện này, không quan trọng không đáng nhắc đến."

Cô mỉm cười thật nhẹ vô thức đã uống hết ly rượu trong tay. Đầu cô hơi chếch choáng, mơ hồ cảm thấy cơn đau như búa bổ.

"Vãn Vãn, bảo bối!!" Lâm Duệ đứng bật dậy khỏi ghế nhào đến chỗ cô, thô bạo hắt chỗ thức ăn trên bàn xuống đất, "Chúng ta không ăn nữa được không Vãn Vãn? Anh dẫn em đi chỗ khác, đi ăn món em thích có chịu không? Em còn không thích gì nữa cứ nói ra, anh sẽ ghi nhớ, mẹ nó chứ 100 điều anh cũng sẽ ghi nhớ!"

Lâm Duệ trở nên kích động, anh gắt gao ôm chặt Tri Vãn trong lòng, như chỉ sợ một phút buông tay cô sẽ chạy mất.

Tri Vãn vỗ nhẹ lên vai anh, miệng mỉm cười bất lực. Nếu cô nói cô thích anh nhất, cũng không thích anh thân mật với người khác, cả đời chỉ có mình cô thì sao? Anh cũng sẽ ghi nhớ chứ?

"Lâm Duệ! Trong tương lai của anh, đã bao giờ em là một phần trong đó chưa?"

Lâm Duệ ngẩn người, chuyện này thật sự anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Anh cứ thản nhiên nhận đối xử tốt của Tri Vãn, mặc nhiên cho đó là quy luật, cũng mặc nhiên cho đến sẽ như thế mãi. Cô thích anh như vậy mà, làm sao nỡ rời khỏi anh.

"Anh…" Lâm Duệ ấp úng, hai tay càng ôm chặt cô hơn nữa, "Anh thật sự không biết, Vãn Vãn dạy anh có được không?"

"Anh trước giờ chưa từng chân chính đối tốt với một người, nhưng anh có thể học, anh học rất nhanh. Chỉ cần em chịu ở bên anh, anh nhất định sẽ cố gắng bù đắp tất cả cho em.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tri Vãn nghe vậy cảm thấy thật nực cười, cô chạm vào khuôn mặt anh, khoé môi vô thức nơt nụ cười chua xót: "Em biết lấy tư cách gì tiếp tục ở bên cạnh anh đây?"

Cô biết lấy tư cách gì đây, cô không cần danh phận, nhưng trong lòng anh cô không thể ngay cả một chút tông tại cũng không có.

Cô không phải là công cụ làm ấm giường của anh, gọi sẽ đến đuổi sẽ đi.

Cô cũng là con người có trái tim, trái tim cô cũng biết đau khi anh ở bên cô nhưng tâm trí lại không hoàn toàn đặt ở cô.

"Vãn Vãn…!"

Giọng Lâm Duệ khản đặc, anh cảm thấy hốc mắt mình hơi cay, nhất thời không biết nên đối diện với Tri Vãn như thế nào.

Trước kia anh quá vô tâm không để ý đến cảm nhận của cô, nên mới khiến cô gái nhỏ của anh ủy khuất thành cái dạng này.

"Chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Hôm nay anh có chuyện vui, em nên chia sẻ với anh mới đúng chứ?" Tri Vãn xốc lại tinh thần, cô cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ nhìn anh.

Hơi giả nhưng đó là thứ duy chỉ có có thể làm cho anh lúc này.

"Em không giận anh nữa đúng không? Đừng giận nữa, bảo bối!" Anh ôm lấy trong lòng, vỗ về như đó một đứa trẻ.

"Ừm, không giận nữa."

Lâm Duệ vui vẻ, khoé môi câu lên một đường thật lớn. Anh nhìn xuống đống lộn xộn ở dưới đất do sự xúc động vừa nãy gây ra, nhất thời cảm thấy xấu hổ.

"Em vẫn chưa ăn gì đúng chứ? Để anh dẫn em đi ăn, lần này sẽ gọi toàn những món em thích."

Tri Vãn níu tay anh lại, cô từ từ đưa tay ra sau lưng tháo chiếc khóa váy xuống, thân thể kiều diễm lập tức hiện ra trước mắt anh.

Cô nhìn anh nở nụ cười trong sáng vô ngần: "Dù sao đó cũng chỉ là khai vị, anh có muốn dùng món chính luôn không?"