Điên Cuồng Vì Em

Chương 102



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giây phút Lam Tuyết Giang ngồi xuống, cô còn có chút cảm giác hơi sững sờ.

Thật sự là cứ như vậy ngồi trên máy bay?

Những vị khách kế bên đều đang bắt đầu thắt dây an toàn, Lam Tuyết Giang nhìn rất lâu, cũng nhìn không hiểu.

Cũng may trên màn hình tivi nhỏ có phát hướng dẫn, lúc cô đang học rất nghiêm chỉnh thì người kế bế đưa tay qua, ngon tay thon dài móc một cái khóa là đã giúp cô thắt xong rồi.

Lam Tuyết Giang ngửi thấy hơi thở của anh, nói: “Cảm ơn......”

Hoàng Tử Bình đang tính như bình thường trêu chọc cô một hai câu, nhưng thấy gương mặt ngốc nghếch của cô liền nhẫn nhịn.

Máy bay bay được một khoản thời gian, thì ổn định lướt trên mây.

Nữ tiếp viên hàng không đi đến, Hoàng Tử Bình gia tay, “Cho tôi một lý nước đá”

“Tôi cũng muốn.....”Lam Tuyết Giang nói nhỏ.

Đợi đến khi cô đưa tay nhận lấy lý nước từ tay nữ tiếp viên, máy bay đột nhiên rung lên.

Dọa Lam Tuyết Giang hết hồn, mặt có chút trắng bệch.

Nữ tiếp viên thấy vậy, liền an ủi như thói quen bình thường:“Thưa cô, xin đừng sợ, chỉ là khi máy bay đi vào vùng khi lưu sẽ có chút rung động, đây là hiện tượng

bình thường”

Lời này vừa nói xong, đèn nhắc nhở đã nhấp nháy, loa phóng thanh cũng phát lên, nhắc mọi người máy bay đang gặp phải phùng khí lưu, xin quý khách nhớ thắt dây an toàn ngồi tại chỗ đừng đi lại lung tung trên máy bay, nếu đang ở nhà vệ sinh vui lòng nắm chặt tay vịnh.

Lam Tuyết Giang thả lòng người, gật gật đầu những vẫn có chút lâng lâng..

Cúi đầu nhìn xuống tay mình đang nắm chặt lấy tay của Hoàng Tử Bình, mặt “Bùm” một cái đỏ ửng.

“Á, thật ngại quá......”

Lam Tuyết Giang lúng túng trước hành động lơ đễnh của mình, ngại ngùng rút tay về.

Hoàng Tử Bình nhướng mày, “Rất sợ à?”

“Bây giờ không sợ nữa......”Lam Tuyết Giang liếm môi nói.

Hoàng Tử Bình nghiêm nghị mà thâm trầm liếc mắt một cái,ánh mắt lóe lên tia sáng, anh khẽ nói:“Rất nhanh thôi sẽ lại có khí lưu đó”.

“.......thật sao? Trong giọng nói của Lam Tuyết Giang không giấu nổi sự khẩn trương

Và rồi tay của cô cũng như lúc nãy, nắm chặt lấy tay anh.

Khác lúc nãy là, lần này cô cứ chần chừ không buông tay.

Hoàng Tử Bình cầm lấy ly nước, khóe mắt lóe lên tia sáng nhìn đến chỗ canh tay đang bị bàn tay nhỏ xinh nắm

-

chặt lấy, lúc uống nước khóe môi nhếch lên một cười không dễ gì phát hiện.

Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến nơi.

Lam Tuyết Giang đi theo Hoàng Tử Bình ra tới sảnh lớn của sân bay, xe đã được sắp xếp sẵn rồi, bọn họ ngồi lên xe trước đợi Phan Anh lấy hành ly ra.

Lúc này đã là nửa đêm, bắt mắt nhất vẫn là những ánh đèn đỏ ở sân bay.

Lúc nãy ngồi trên máy bay vì toàn bộ tâm tư đều căng thẳng nên không có quan sát kỹ đây rốt cuộc là nơi nào.

Bây giờ mới bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tên thành phố xuất hiện trong mắt cô, Lam Tuyết Giang mới biết bọn họ đã đến trung tâm của nước mỹ thành phố New York..

Thành phố phát triển lớn nhất của thế giới, là nơi có trung tâm kinh tế hàng đầu của thế giới.Và còn......

Anh ấy cũng ở đây.

Ngón tay không tự chủ được nhấc lên, ánh mắt dần dần xuất thần, kế bên có một hơi thở hừng hực đến gần, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Nửa người trên của Hoàng Tử Bình nghiêng về phía cô, tựa như bị bao phủ toàn bộ.

Lam Tuyết Giang lắc đầu, “Không có gì.” Ánh mắt sắc bén của anh vẫn nhìn thẳng như cũ.

Lam Tuyết Giang bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, mỗi lần như vậy, đều giống như tất cả tâm tình có thể bị người ta nhìn ra được, cô đành phải lên tiếng nói lại lần nữa, phối hợp với tay xoa xoa vai cổ, “Ngồi hơi lâu nên có chút mệt mỏi......”

“Đợi chút nữa còn mệt hơn” Hoàng Tử Bình phun ra một câu.

“Vì sao?” Lam Tuyết Giang chớp mắt.

Hoàng Tử Bình không nói, nhưng ánh mắt rất mờ ám.

Lam Tuyết Giang hiểu ra thì lập tức đỏ mặt, hối hận vì mình đã hỏi vì sao..