Điên Cuồng Vì Em

Chương 103



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng!” Lam Tuyết Giang hoảng hốt không ngừng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, “...... Anh tắm trước đi!”

Hoàng Tử Bình không tiếp tục trêu chọc cổ, đi vào phòng tắm.

Lam Tuyết Giang đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh đèn phản chiếu lên phía trên bóng dáng cô, sau lưng là chiếc giường lớn trải cánh hoa hồng màu đỏ, tiếng nước ào ào truyền đến, cô gần như suýt chút nữa thì hiểu nhầm bọn họ là người yêu tới hưởng tuần trăng mật.

Đến phiên cô đi vào tắm, vừa mới xối nước chưa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Còn bao lâu nữa?” Lam Tuyết Giang cắn môi, “Sắp......”

Nếu có thể, thật ra cô còn muốn tắm lâu hơn một lát nữa.

Lặn lội đường xa thật sự rất mệt mỏi, thật sự có chút cảm giác ăn không tiêu và cả vận động tiêu hao thể lực.

Bên ngoài phòng tắm đã không còn tiếng động, Lam Tuyết Giang cho rằng anh đã đi rồi, khi đang xoa sữa tắm lên người, cửa kêu “Tách” một tiếng rồi bị đẩy ra.

Thân thể cao lớn của Hoàng Tử Bình trực tiếp bước vào.

Mái tóc ngắn còn chưa kịp khô đã lại ướt lần nữa, từng dám từng dám rũ ở trên trán, làm khuôn mặt anh càng thêm mạnh mẽ bá đạo.

“Anh......” Lam Tuyết Giang bị anh đề ở trên tường.

Cả người cô đều cứng lại, tiếng nói vừa phát ra lập tức im bặt ở trong không khí nóng bỏng của phòng tắm...

Buổi sáng ngày hôm sau, Lam Tuyết Giang mơ màng cảm thấy người bên cạnh rời giường..

Mơ mơ màng màng hơi hí mắt ra, Hoàng Tử Bình đã thay bộ vest đứng trước gương đeo cà vạt, cô không thể không cảm thán thể lực anh rất biến thái, khi tiếng bước chân xa dần, cô không thể chống đỡ nổi nữa mà tiếp tục hôn mê.

Cho đến khi cô mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ đã trải đầy ánh hoàng hôn.

Có một bóng người ngồi ở cuối đuôi giường, hơi tựa lưng, có vẻ thân hình càng thêm cao lớn hơn, đường nét khuôn mặt sâu sắc khiến người ta mất hồn.

“Tỉnh ngủ chưa?” Hoàng Tử Bình nhếch môi hỏi.

Nhận ra anh vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, Lam Tuyết Giang lăn long lóc bò dậy, “Tỉnh rồi!”

Vuốt mái tóc dài, cô có chút ảo não cũng có chút lúng túng, vậy mà mình lại ngủ suốt cả một ngày.

“Tắm rửa một chút đi, tôi đưa em ra ngoài dạo” Hoàng Tử Bình bị dáng vẻ ngu đần của cô chọc cười, dặn do.

Lam Tuyết Giang chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc.

Hoàng Tử Bình duỗi tay sờ cổ áo sơmi, thong thả ung dung Cởi hai nút áo, lộ ra xương quai xanh hơi hơi nhô lên, “Không muốn đi dạo, cũng có thể ở trong phòng.”

“Muốn!” Lam Tuyết Giang lập tức vùng tỉnh, vội vàng gật đầu không ngừng, “Bây giờ tôi đi tắm ngay!”

Lúc Lam Tuyết Giang đóng cửa phòng tắm lại, còn cố ý cảnh giác quay đầu nhìn xem anh có đuổi theo hay không.

Khi Lam Tuyết Giang đi ra, phát hiện trên giường có thêm bộ quần áo mới.

Lần này cô đi vội vàng, ngoại trừ một cái túi xách thì không có cái gì khác, ra trận hoàn toàn thoải mái, vừa rồi khi tắm còn có chút buồn rầu tắm xong phải mặc cái gì, không ngờ anh lại đã chuẩn bị hết tất cả..

Vẫn từ trong ra ngoài, cẩn thận đến ngay cả hai mảnh nhỏ mặc trên người cũng có.

Thay quần áo xong, Hoàng Tử Bình đưa cô xuống nhà ăn ở tầng một khách sạn dùng cơm.

Bởi vì đều là kiểu Tây, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Lam Tuyết Giang vừa cầm nĩa, Hoàng Tử Bình ở đối diện cô làm như lơ đãng nhìn cô một cái, “Kích cỡ có vừa người không?”

“Ừm...” Lam Tuyết Giang gật đầu. Sau đó, Hoàng Tử Bình ngó đầu sang bên cô quan sát.

Lam Tuyết Giang cho rằng anh có điều gì muốn nói, cũng ghé sát vào phía trước vào chút, ai ngờ nhận được lại là câu nói lười nhác, “Tối hôm qua tôi sờ một chút, cảm giác kích cỡ hình như lớn hơn.”

“....” Cô bị nghẹn bánh mì trong miệng.

Mặt còn đỏ hơn cả cà chua trong đĩa, luống cuống tay chân.

Tuy rằng xung quanh phần lớn là người nước ngoài, mặc dù là nghe thấy cũng sẽ không hiểu gì, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này Phan Anh chạy lại đây, trong tay cầm thứ gì đó, “Cô Lam, dao quân dụng của cô!”.