Điên Cuồng Vì Em

Chương 86



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Anh – người vẫn luôn đứng làm nền lập tức đi tới, nghiêm mặt nói: “Rất xin lỗi, mời Cô Lam!”

Lúc trước ở trên du thuyền Lâm Tâm Như đã từng tiếp xúc với Phan Anh, cô ta cũng từng bị Phan Anh đuổi đi như vậy, bây giờ lịch sử lặp lại, cảm giác khuất nhục càng tăng lên, nhất là khi cô ta còn đang đứng trước mặt Lam Tuyết Giang.

Đôi mắt to như hoa lê chứa mưa nhìn về phía Hoàng Tử Bình, chỉ là sự lạnh lùng trên mặt anh vẫn không giảm chút nào.

Lam Tâm Như dậm dậm chân, vừa tức vừa hận, cô ta không tình nguyện mà rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua Lam Tuyết Giang thì dừng lại một chút rồi ghé sát vào tai cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Lam Tuyết Giang, cô chờ đó!”.

Cửa văn phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Hoàng Tử Bình nắm tay cô không buông đi đến trước bàn làm việc, anh đẩy ghế tựa lưng ra rồi ngồi xuống, sau đó lại kéo cô vào trong lòng ngực mình.

Lam Tuyết Giang giật bắn người khi mông cổ đụng vào cơ đùi rắn chắc của anh nhưng rồi lại bị anh đè chặt xuống.

“Bây giờ đã hài lòng chưa?” “...” Lam Tuyết Giang nhíu mày.

Cái gì mà hài lòng, cô chưa từng bày mưu tính kế bắt anh làm vậy.

Nghĩ thế Lam Tuyết Giang mở miệng hỏi: “Anh giữ tôi lại rồi đuổi Lam Tâm Như đi như vậy liệu có ổn không? Lần trước ở nhà họ Lam tôi nghe nói cho tôi muốn tìm anh để bàn chuyện kết hôn với Lam Tâm Như... Thật ra, ngoại trừ tính cách của Lam Tâm Như thì những phương diện khác cô ấy rất xứng với anh, cưới cô ấy cũng là một lựa chọn không tồi...”

“Cưới cô ta?” Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng, “Cô ta xứng sao?”

“Hửm?”.

Lam Tuyết Giang ngẩn người.

Ngẩng đầu thấy trên mặt anh không có chút biểu cảm dư thừa nào, cảm giác không giống như nói dối.

Giống như không ngờ anh sẽ từ chối ngay như vậy, làm cho cô ngay lúc đó không biết phải nói gì.

Ngày hôm đó ở nhà họ Lam, Hoàng Tử Bình cùng Lam Thiên Hàn lên lầu, ngoài việc bàn bạc chuyện làm ăn trong phòng sách, Lam Thiên Hàn không rõ vô tình hay cố ý nhắc với anh chuyện con gái mình tuổi không còn nhỏ, cùng lúc đó cũng có ý muốn nói với anh, nếu anh đồng ý có thể tác hợp một mối nhân duyên.

Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, từ chối ngay lúc đó.

Hoàng Tử Bình thấy cô xụ mặt xuống, hỏi “Đang nghĩ gì à?”

Lam Tuyết Giang do dự một chút, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi anh không nói với Lam Tâm Như về quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ anh với cô ấy...”

Vừa rồi trong lúc ba người giằng co, Hoàng Tử Bình từ đầu đến cuối không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.

Nghĩ đến tình cảnh của mình lúc đó, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Làm gì có chuyện như thế!” Hoàng Tử Bình nhíu mày cắt lời cô, đôi mắt tĩnh mịch kỳ quái nhìn về phía cô, “Không phải em nói không cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta sao!”

“Ừm...” Hình như là vậy thật nha.

Lam Tuyết Giang nháy mắt mấy cái, giống như đang nhớ xem mình có từng nói như vậy không.

Buồn bã trong lòng mấy ngày đều được quét sạch sành sanh ngay lập tức.

Hoàng Tử Bình lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, ngậm một điếu vào miệng, dùng tay phải che ngọn lửa màu lam châm thuốc.

Anh hút một hơi, khói trắng liền chầm chậm phun ra.

Lam Tuyết Giang nhìn anh một lúc, lại hỏi, “Anh thật sự không thích Lam Tâm Như à?”

“Nói nhiều thế?” Hoàng Tử Bình híp mắt.

Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu len lén vui sướng trong lòng.

Hai ngón tay Hoàng Từ Binh cầm điếu thuốc, tốc độ hút vô cùng chậm, mỗi lần đều cố ý phun khói thuốc vào mặt cô, cho đến tận khi ánh mắt cô có chút mơ màng, “Bà dì đã đi hết rồi sao?”

Lam Tuyết Giang ngượng ngùng gật đầu, “...Ừm!: Cũng đã hơn một tuần rồi, chuyện gì cũng đã qua.