Điên Cuồng Vì Em

Chương 87: Vậy mà để Phan Anh mua... 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên, một giọng nữ cung kính truyền ra:“Tổng giám đốc Hoàng, chuyến bay Thượng Hải khởi hành lúc chín giờ năm mươi, một tiếng nữa lái xe sẽ đến đón anh!”

“Tôi biết rồi.” Hoàng Tử Bình trả lời.

“Anh đây là... định đi công tác sao?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên hỏi.

"Ừm." Hoàng Tử Bình gật đầu. “Anh đi đâu thế?” Lam Tuyết Giang ngơ ngác.

Cô hỏi xong mới nhận ra mình hỏi thật ngu ngốc, nhưng Hoàng Tử Bình vẫn rất kiên nhẫn trả lời, “Thượng Hải.”

“Vậy sao anh còn gọi tôi đến...” “Em nói gì?”

Lam Tuyết Giang bị anh hỏi lại thì đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, nói vòng vo, “Anh... Anh không phải chút nữa sẽ lên máy bay sao?”

“Ừm, không chỉ đi Thượng Hải, lúc về còn phải đến Việt Thanh, ít nhất cũng phải tốn một tuần, không thì mười ngày Hoàng Tử Bình nhìn cô một cái, đáy mắt thâm thúy, “Tôi sợ sẽ nhớ em.”

Lam Tuyết Giang trong lòng như lửa đốt.

Mặc dù anh nói rất rõ ràng, rõ ràng trong năm chữ này ý nghĩa cùng lắm cũng chỉ là nhớ cơ thể của cô, nhưng cô vẫn không thể nào khống chế được nhịp tim

nhộn nhạo của mình, cảm giác giống như một giây sau tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

“Cộc cộc cộc!”. Lam Tuyết Giang co Co người, muốn đứng lên.

Hoàng Tử Bình không để cho cô toại nguyện, kéo cô lại trên chân mình như cũ.

Cửa phòng làm việc mở ra, Phan Anh, người vừa mới ra ngoài cùng Lam Tâm Như.

Giống như theo bản năng, Lam Tuyết Giang nhìn nhìn phía sau lưng Phan Anh, sợ Lam Tâm Như lại giống như âm hồn không tan giết đến.

Hoàng Tử Bình mở miệng nói: “Mua được đồ chưa?” “Mua được rồi!” Phan Anh gật đầu. Ngay lập tức móc từ trong túi ra một hộp nhỏ.

Lam Tuyết Giang sau khi nhìn thấy thì xấu hổ đến mức hận không thể đập đầu vào bàn làm việc.

Vậy mà để Phan Anh mua...

“Để đó đi, ra ngoài được rồi.” Hoàng Tử Bình phân việc.

“Ro!” Phan Anh gật đầu lần nữa, lúc quay người đi còn nhìn chăm chăm.

Chớp mắt đã biến mất tại cửa văn phòng, cửa phòng đóng sập lại.

Lam Tuyết Giang thu lại ánh mắt, thấy Hoàng Tử Bình dập điếu thuốc trong tay, ánh mắt trầm tĩnh nhưng Con người sáng rực, ngón tay vừa mới kẹp điếu thuốc đã thành thạo mở cúc áo sau lưng cô.

Sau đó là một nụ hôn nóng bỏng. Rất nhanh đã trở nên mãnh liệt.

Không lâu sau, toàn bộ cơ thể của Lam Tuyết Giang mềm nhũn giống như tất cả xương cốt đều bị rút đi.

Đồ đạc trên bàn làm việc đều bị gạt xuống đất, phát ra tiếng lộp bộp, trong lòng cô sợ hãi, nhịn không được run run hỏi: “Thật... ở, ở đây sao?”

Lam Tuyết Giang lúc này cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao anh lại kêu cô đến công ty.

“Còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ khởi hành” Hoàng Tử Bình gõ gõ mặt đồng hồ trên cổ tay trái, vẻ mặt không thay đổi, cúi người hôn cô, “Mặc dù không thể tận hứng, nhưng tôi hứa chắc chắn sẽ thoải mái...”

Lời nói sau cùng bị tiếng xé mở giấy bạc che mất.

Chủ nhật, Lam Tuyết Giang vừa bưng Cốc cà phê lên thì Hoàng Tử Bình đã gọi điện thoại đến.

“Alo?” Cô áp điện thoại vào tai.

Cảm giác như phía bên cô có tiếng nhạc, anh hỏi cô, “Ở đâu à?”

Tôi đang ở quán cà phê gần bệnh viện.” Lam Tuyết Giang để cốc cà phê xuống, thật thà trả lời.

“Một mình?

“Không phải...”