Điên Cuồng Vì Em

Chương 95



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng Tử Bình nhìn phòng tắm rồi hỏi: “Bệnh Hoàng tử là bệnh gì?”

Hai mươi phút sau, Lam Tuyết Giang tắm xong đi ra. “Tôi tắm xong rồi...” Cô cong khóe miệng ra hiệu anh có thể đi tắm.

Hoàng Tử Bình đứng dậy nhưng không đi về phía phòng tắm mà đi tới ôm cô lên.

Cô không kịp chuẩn bị nên khăn lau tóc trên đầu

Lam Tuyết Giang cũng rơi xuống đất.

Sau đó anh đặt cô lên chiếc giường lớn. Hoàng Tử Bình mạnh mẽ hôn xuống.

Động tác của anh quá nhanh, không cho cô thời gian phát ra âm thanh.

Hoàng Tử Bình dùng tay giật tất cả nút áo sơ mi rồi ném áo sơ mi xuống đất, đè lên áo choàng tắm của cô.

Bên tai anh bỗng vang lên câu trả lời của Phan Anh: “Google nói bệnh Hoàng tử là cảm thấy bản thân hoàn hảo nhất, tưởng tượng mình là người có một không hai, hoàn hảo như Hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, nghĩ rằng người khác giới trên thế giới này đều say mê mình...”.

Anh nghe vậy thì không khỏi nghiến răng ken két.

“Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không...”

Ngón chân Lam Tuyết Giang dựng thẳng lên, cô không nhịn được cầu xin tha thứ..

Hoàng Tử Bình tức giận nói: “Không có nhẹ đâu!”

Lam Tuyết Giang cố đẩy vai anh ra nhưng không được, chỉ có thể để anh mạnh mẽ nhào tới một con sói đói bụng.

Từng cơn sóng mãnh liệt ấp tới, cô không chịu được mà đắm chìm vào đó,

Đến giờ nghỉ trưa, Lam Tuyết Giang ra khỏi văn phòng.

UL

Hôm nay tới lượt cô đi mua cơm, cô vừa đi tới thang máy thì phát hiện có bóng người quen thuộc bước ra.

Người đó đi thẳng về phía cô, hai tay phất phơ đút vào túi quần, trên cổ có đeo một miếng ngọc hình Phật, nụ cười trên mặt càng xấu xa:“Lam Tuyết Giang, không nhớ anh sao?”

“Tiêu Đông Hoàng? Anh đi công tác về rồi?” Lam Tuyết Giang kinh ngạc mỉm cười.

“Ừm, bây giờ anh vẫn chưa quen việc lệch múi giờ!” Tiêu Đông Hoàng chỉ vào đôi mắt gấu trúc của mình cho cô xem, sau đó lập tức kéo cô vào thang máy:“Đi thôi, vừa ăn vừa trò chuyện!”

Lam Tuyết Giang và Tiêu Đông Hoàng cùng nhau đi đến nhà hàng mà hai người họ lần đầu tiên đi ăn.

Khi nhìn thực đơn, cô vẫn còn đau lòng cho cơm hội của mình.

Khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Lam Tuyết Giang hỏi anh, “Khi nào thì anh về nước?”

“Buổi tối hôm qua!” Tiêu Đông Hoàng ngả người về phía sau, dáng vẻ trở nên lười biếng hẳn ra, “Đúng rồi, em không còn làm việc bán thời gian ở quán rượu nữa sao?”

“Ừm, không làm nữa.” Lam Tuyết Giang gật gật đầu.

Tiêu Đông Hoàng nghe xong cũng gật đầu theo, “Loại chỗ phức tạp đó, không làm thì sẽ tốt hơn! Tối hôm qua anh đã từng đến, hỏi giám đốc thì ông ta bảo em đã nghỉ việc rất lâu rồi, gọi điện thoại cho em thì không thấy ai bắt máy, cho nên hôm nay anh chạy đến công ty mà em đang làm để trực tiếp tìm người đây!”

Quả thật tối hôm qua có người gọi điện thoại cho cô...

Nhưng lúc đó, cô đang bị Hoàng Tử Bình ném ở trên giường lăn qua lăn lại.

Cô cố gắng giơ tay lấy điện thoại vài lần nhưng đều bị anh ấy bắt lại, sau đó càng thêm giày vò cô.

Mặt của cô có chút đỏ ửng lên.

Không biết có phải do nghĩ tới mối quan hệ với Hoàng Tử Bình hay không, mà anh ấy liền gọi điện thoại đến.

“Em đang ở đâu?” Lam Tuyết Giang ấp úng nói, “Ơ, đang ăn cơm.” “Ở bên ngoài?” Hoàng Tử Bình rất nhạy bén. “Ừm.” Cô đáp.

“Với ai?”.

“Với một người bạn.”

Quả nhiên vừa mới nói xong câu đó, anh ấy liền hỏi tiếp:“Đàn ông”.

Lam Tuyết Giang nhìn Tiêu Đông Hoàng đang ngồi ở đối diện với dáng vẻ lười biếng kia,

Nghĩ đến việc trước giờ anh luôn ngang ngược hống hách, ngay cả ở bệnh viện nhìn bạn bè của anh ấy nhiều thêm một lát thôi cũng đều không vui, đột nhiên cô có chút không dám thừa nhận, dùng tay che lại ống nói: “Không phải...”

Ở đầu dây bên kia Hoàng Tử Bình trở nên im lặng, không lên tiếng gì cả.

Lam Tuyết Giang tưởng rằng tín hiệu không tốt, liền nghe được anh ấy nói, “Tối nay mua đồ ăn đến đây!”