Điên Cuồng Vì Em

Chương 96



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyện gì thế?” Lam Tuyết Giang có linh cảm không tốt.

“Lần này không phải anh đi New York sao!” Tiêu Đông Hoàng xoa xoa tay, vừa nói vừa ngập ngừng quan sát vẻ mặt của cô, “Anh Phong cũng ở đó, trước khi rời đi uống có chút say, lỡ miệng nói ra chuyện gặp được em cho...”

“...” Lam Tuyết Giang hít thở như bị nghẹn lại.

“Hơn nữa chính là...” Tiêu Đông Hoàng ho khan hai tiếng.

“Cái gì?” Lam Tuyết Giang nắm chặt các ngón tay lại với nhau.

Tiêu Đông Hoàng cúi đầu, dứt khoát nói ra tất cả: “Anh đã đưa cách thức liên lạc của em cho anh ta! Anh đoán rằng vài hôm nữa anh ấy sẽ liên lạc với em.”

Anh ấy... Trong lòng cô đang rất rối ren.

Lam Tuyết Giang cặp mắt xuống, ánh mắt của cô lay động không ngừng

Tiêu Đông Hoàng đứng dậy, suy cho cùng là do anh không giữ lời, có chút hổ thẹn vỗ nhẹ cô, “Lam Tuyết Giang, hình như em sắp trễ giờ làm việc rồi, đi thôi, anh đưa em qua đó!”

“Ừm...” Lam Tuyết Giang gật gật đầu.

Chuyện đến nước này, cũng không thể làm gì được, cô đành thở dài.

Cô còn chưa kịp tiêu hóa toàn bộ tin tức, trái tim cô lại run lên, khi nhân viên phục vụ qua bàn họ cung kính nói ra câu, “Cậu Vân, tổng giám đốc Hoàng đã thanh toán cho cậu rồi ạ! Nói là chúc cậu dùng bữa vui vẻ!”

Buổi tối đi làm về, Lam Tuyết Giang không dám đi bệnh viện.

Trực tiếp đi đến chợ mua thức ăn, sau đó đi đến khu nhà cao cấp, mở cửa ra, cô liền nhìn thấy đôi giày da được đặt ở ngoài cửa.

Cho dù được mang cả ngày nhưng nó vẫn không có chút bụi bặm nào.

Cũng giống như cảm giác mà Hoàng Tử Bình cho người khác, lạnh lùng, thờ ơ, nhưng cũng cẩn thận tỉ mỉ lại rất tinh tế.

Lam Tuyết Giang nhìn bóng mình phản chiếu trên đôi giày da, cô nuốt nước bọt, mang theo thức ăn nhanh chóng bước vào trong nhà.

Tivi không có mở, Hoàng Tử Bình ngồi khoanh chân trên sofa, ngón tay giữa kẹp lấy điếu thuốc, nhưng lại không hút, tay trái tay phải cầm điếu thuốc đưa qua đưa lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc từ trên gương mặt của anh ấy.

Túi ni lông trong tay phát ra tiếng “sột soạt”, Lam Tuyết Giang chột dạ nói, “Bây giờ tôi đi làm cơm...”

“Ừm.” Hoàng Tử Bình không nhìn cô.

Lam Tuyết Giang không dám nhìn ngó lung tung, cúi đầu chạy vào trong bếp.

Đem rau rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị lấy thớt ra cắt thì đột nhiên sau gáy cô chợt nóng ran, cây dao trong tay cô xém chút nữa rớt xuống đất.

“Đừng như vậy...”.

Lam Tuyết Giang trốn tránh, đôi môi mỏng của Hoàng Tử Bình liền như hình với bóng đuổi theo.

Vốn không có hôn hay cắn, chỉ là nhích tới nhích lui trên da cổ cô, giống như đang ngửi gì đó.

Khi cảm giác đụng chạm trên cổ cô biến mất, sự im lặng kéo dài ở phía sau lưng càng khiến Lam Tuyết Giang trở nên căng thẳng, giống như mọi tế bào của cô sắp được mở ra.

Hoàng Tử Bình như một ngọn núi ở phía sau lưng cô, lạnh nhạt hỏi, “Bữa trưa ăn có ngon không?”

“...” Lam Tuyết Giang liếm liếm môi. “Câm rồi à?” Đột nhiên Hoàng Tử Bình giơ tay ra.

“Tôi...” Lam Tuyết Giang bị anh mạnh mẽ kéo qua, làm cô sợ đến nỗi phải đặt cây dao xuống một bên.

Mới ngẩng đầu lên nhìn thì bị ánh mắt sắc bén vô hình của anh trói buộc lại, cô cẩn thận nhỏ giọng nói từng chữ, “Tôi không phải cố ý nói dối anh, chỉ là nói thật thì sợ anh không vui...”

“Em biết anh không vui mà còn ăn cơm với người đàn ông khác sao?” Hoàng Tử Bình cười lạnh lùng.

“Cậu Vân thì khác...” Lam Tuyết Giang cau mày.

Từ giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên câu “cậu Vân” và “thì khác”, đôi mắt đen của Hoàng Tử Bình liền híp lại.