Điệp Thương

Chương 3



Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Ngồi tĩnh lặng trước cửa sổ, ánh trăng tỏa ra chút ánh sáng trong trẻo nhưng hơi lành lạnh, đêm lạnh như nước.

Phượng Vũ…… Ngươi chính là oán hận? Hay là đau xót? Vì sao ngươi không cho ta biết?

Việt Hoàng thở dài một cách yếu ớt, khẽ vuốt hộp phấn ngọc trong tay, trong lòng chậm rãi dâng lên buồn bã vô tận.

Trên tay dính một chút phấn màu hồng nhạt, thấm ra một chút u hương nhàn nhạt. Ban đầu trên hộp ngọc còn sót lại linh lực mỏng manh nhưng giờ đã biến mất hầu như không còn, giờ phút này ánh trăng chiếu rọi xuống hơi hơi hiện ra ánh sáng lấp lánh, trong sáng mà trong suốt.

Khẽ mở nắp hộp, một khối thủy tinh hình thoi màu tím rực rỡ hiện ra, nằm lẳng lặng ở đáy hộp, dính chút son phấn, đang không ngừng tràn ra linh lực thuần khiết. Đó là diệu thạch tím để cởi bỏ phong ấn của kiếm thần trong truyền thuyết sao? Hồi tưởng lại, thánh điện phía trên quả thật là thờ phụng thần kiếm này. Phía trên thân kiếm xác thật là có một cái dấu vết nhợt nhạt, giống như là bị lấy đi vật gì đó……

Suy nghĩ kỹ tình hình cụ thể hồi lâu, trong lòng Việt Hoàng dần dần không có biện pháp ngăn chặn khổ sở, đó là vì bảo vệ nàng, bảo vệ dân chúng nước Nam Trì. Vì khối diệu thạch( đá mặt trời) tím này, Phượng Vũ phải đi tha hương nơi đất khách quê người, bán rẻ nụ cười cùng tiếng hát để lấy lòng quân vương, đi làm những chuyện mà nội tâm kiêu ngạo không cho phép, mà nàng là tỷ tỷ lại an nhàn ngồi im thư giãn cùng người hầu ở thủ đô rộng lớn này, ngày qua ngày mà tiếp tục sao nhãng. Sao mà chịu nổi, sao mà chịu nổi a……

Gió đêm lướt nhẹ qua phía trước cửa sổ một cách chậm rãi, mùi hoa phả vào mặt.

…… Thuận tiện ta đi Bắc Thần quốc,thu hồi diệu thạch tím kia

…… Bảo vệ Việt Hoàng, cũng là bảo hộ bá tánh Nam Trì mà các ngươi muốn che chở ……

Thanh âm như tiếng chuông bạc giống như ở sát bên tai, linh lực mỏng manh lưu lại trên người dần dần tan đi, ở một khắc đó, máu toàn thân nàng bỗng chốc ngừng chảy, đông cứng lại, dường như không còn hô hấp. Không đuổi kịp khoảng cách, cắt đứt tưởng niệm, chặt đứt huyết mạch tương liên.

Thân là vua kế nhiệm của yên tộc thì như thế nào? Vừa sinh ra liền có được linh lực cường đại thì như thế nào? Lại vẫn như cũ chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ tộc nhân của mình bị chà đạp mà diệt vong, cái cảm giác vô lực không thể xoay chuyển trời đất này nàng không muốn trải qua một lần nữa.

Đột nhiên tiếng gió dần dần trở nên mạnh, mùi hoa bay vào khe hở của cửa sổ càng thêm nồng đậm, xen lẫn một tia bất an ập vào trước mặt.

Không kịp kinh ngạc, một con bươm bướm màu đen vội vàng bay vào bên trong cửa sổ, dừng ở đầu ngón tay nàng, đôi cánh mỏng khép chặt do bị hoảng sợ, run nhè nhẹ.

Mày nhíu lại một lát, tay áo Việt Hoàng khẽ phất, bay thẳng đến thánh điện.

Tiếng chim kêu phẫn nộ như bị giết truyền tới, tai họa buông xuống.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, lại thành sấm, khủng hoảng không thể tả tràn ngập toàn bộ thánh điện.

Tùy ý để cây Thí Anh dưới tàng cây, Thừa tướng trẻ tuổi mặc áo trắng như ngọc tạc lẳng lặng đứng, tùy ý để hoa bay đầy trời xung quanh hắn; quần áo ở trong gió đêm bay phất phới, giấu đi âm thanh vỗ cánh tuyệt vọng của bướm đen.

Đứng ở dưới bậc, Việt Hoàng nhẹ gọi một tiếng: “Thuấn Du……”

Thừa tướng trẻ tuổi mặc áo trắng chậm rãi xoay người, mày kiếm mắt sáng, biểu cảm u buồn.

“Tinh tượng dị biến, song tinh (chỉ Ngưu Lang, Chức Nữ)mờ mịt, ta cũng không có cách nào suy đoán số mệnh.” Trong ánh mắt Thừa tướng mặc y phục trắng không che giấu được lo lắng nồng đậm: “Việt Hoàng, ta không muốn ngươi có chuyện.”

Cười khẽ ra tiếng, lại là câu trả lời không liên quan: “Thuấn Du, ngươi có còn nhớ rõ, năm đó sau khi ngươi cùng thầy Hằng Vu mang tỷ muội chúng ta về Hoa Đô giáo dưỡng, lúc ta gặp ác mộng ngươi đã hát ru ta cả đem, ôm ta đi vào giấc ngủ?”

Thừa tướng mặc y phục trắng hơi kinh ngạc, nhìn về phía người con gái tóc bạc áo trắng đang đứng dưới bậc thánh điện, lại thấy hai mắt nàng sáng ngời, ở trong bóng đêm đôi mắt màu đen như ngọc lưu li ấy phảng phất như có tình ý lưu chuyển.

“Thiếu niên thấp giọng gọi tên ta, mang ta giải thoát từ trong ác mộng chính là người cả đời này ta yêu nhất, mà Phượng Vũ cũng người cả đời này ta yêu nhất.” Thanh âm lạnh lùng ẩn ẩn mang theo tiếng gió truyền đến, mang theo ý cười nhàn nhạt, thế nhưng lại làm Thừa tướng trẻ tuổi âm thầm kinh hãi.

“Ta đã không thể che chở Phượng Vũ, nhưng mà vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn.”

Đột nhiên nghe được tin long trời lở đất, một cảm giác tuyệt vọng, thê lương xẹt qua trong lòng. Thuấn Du chậm rãi ngẩng đầu nhìn vạt áo của nữ tử tuyệt sắc kia đang tung bay trong gió đêm, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống toàn bộ mái tóc bạc, bên mái rũ xuống chuỗi ngọc màu vàng, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nàng nhàn nhạt mỉm cười mang theo đau xót đột nhiên làm hắn cho choáng váng.

Song tinh mờ mịt, tinh tượng dị biến. Hắn không thể biết thêm nhiều nữa.

Đôi tay giấu ở trong ống tay áo run nhè nhẹ, lòng bàn tay bỏng cháy giống đau đớn.

“Nếu là có khả năng, ta nguyện ý cả đời nằm ở trong lòng ngươi, nghe ngươi vì ta ca xướng, cho dù là nhạc thiếu nhi thôi cũng thực tốt……”

Cuối cùng một câu nói mơ hồ truyền đến, tiếng gió quá lớn, hắn nghe không rõ ràng, lại giương mắt nhìn lên, giai nhân đã chìm vào bóng tối.

Sợ lúc gặp, sợ lúc gặp, vừa vào thu tràn đầy sầu……

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe của nam tử hòa vào gió, truyền đến từ phương hướng sâu kín của thánh điện, lạnh lẽo mà tuyệt vọng.

Nhẹ nhàng giấu mình trên cửa sổ, người con gái tóc bạc áo trắng đã lệ rơi đầy mặt.

Nhớ năm đó, nàng và Phượng Vũ được hoàng đế Dung Chiêu thu dưỡng, phong làm công chúa; cùng năm, tất cả hoa trong thành héo tàn vô cùng khác lạ, nàng không có một ngày có thể ngủ yên, hồn phách tộc nhân chết đi liền hóa thành lệ quỷ, hàng đêm ở trong mộng thê lương tru lên, khóc lóc kể lể. Mỗi khi bị ác mộng làm bừng tỉnh, chính là thiếu niên gầy yếu với khuôn mặt tuấn tú kia lại nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lồng ngực, thấp giọng ngâm nga khúc ca dao không rõ dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Ác mộng kia thẳng đến khi Thuấn Du đem một cây Thí Anh Từ Hãn Hải Chi cuối cùng của thành Yên tộc nhổ lên dời đi mới có thể dừng, đêm hôm đó, lúc nhỏ nàng gắt gao tựa vào Thuấn Du, nhìn con bướm đen đậu trên cây, sợ hãi, và đau thương.

Những oán linh tộc nhân đó đã hóa thành bướm đen, lẳng lặng đỗ lại để hấp thụ linh lực của cây; số mệnh, lại giống như vô hình cự chưởng gắt gao quấn lấy nàng.

Hoàng đế Dung Chiêu âm trầm xảo trá tươi cười, Nam Trì quốc Vũ Lâm Quân mang huyết bội đao, tinh thấy hằng vu bi thương biểu tình, đại điện thượng bị mổ bụng mổ bụng tộc nhân, gắt gao ôm nhau ngã vào vũng máu trung cha mẹ, làm cho người ta sợ hãi tình cảnh cùng với thí anh thụ cực oán linh lực từng màn ở trong đầu hiện lên, nàng không cấm nắm khẩn Thuấn du góc áo, tim như bị đao cắt……

Gió thổi làm má biên nước mắt, nàng ở Thuấn du trong lòng ngực nặng nề ngủ, trong mộng hãy còn có thể nghe được kia trầm thấp dễ nghe thanh âm ở nhẹ nhàng ngâm xướng: “Phong hề vân hề, Phượng Vũ phía chân trời; hồng hề nghê hề, hoàng càng thanh minh……”

Thuấn Du……

Tiếng gió dần dần đưa tới ca dao mơ hồ, mùi hoa cũng càng thêm nồng liệt tập người, Việt Hoàng buồn bã xoay người, ngã ngồi phía trước cửa sổ.

Chậm rãi mở lòng bàn tay ra, kia một khối hình thoi thủy tinh lẳng lặng nằm ở bên trong hộp ngọc, hơi hơi thoát ra chút linh lực, lại ở tán đến bên cửa sổ là lúc đột nhiên phóng to, thế nhưng như sóng gió giống nhau mãnh liệt bắn ngược mà đến, lệnh mạch nàng cả kinh.

Màu tím quang hoa đại thịnh, ẩn ẩn có tránh thoát dật ra thủy tinh chi thế.

Giữa trán kim sắc cánh bướm giữa hình bớt đột nhiên như hỏa, làm nàng sinh đau.

Linh lực cuồn cuộn tự tím diệu thạch nội dật ra, thẳng thấm tiến đối cánh bướm giữa trán Việt Hoàng, càng thêm nóng rực.

Tay chân như bị dây thừng trói trụ, không hề tốn sức giãy giụa.

Xem ra mình vẫn là quá mức tin tưởng trói chú phong ấn của hằng vu, lại chưa từng nghĩ đến nhiều năm qua đi, mặc dù là trước đây tinh thấy phong ấn cũng là sẽ dần dần biến yếu, cũng là ngăn không được linh lực tím diệu thạch tiết ra ngoài.

Hay là, thật muốn ở chỗ này trước tiên tiến hành thần tế sao?

Không tiếng động nhàn nhạt cười khổ, Việt Hoàng Việt Hoàng khép lại hai mắt, tùy ý kia mênh mông linh lực cuồn cuộn rót vào trong cơ thể.

Trong cơ thể linh lực càng thấy tràn đầy, tím diệu thạch lại không hề dừng lại chi ý, chỉ một mạch tùy vào khống chế không được linh lực không ngừng từ Việt Hoàng giữa trán rót vào.

Linh lực nếu là hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, sợ là thân thể này cũng không được đi……

Hoặc là, nếu là diệu thạch tím cùng nàng hủy diệt, cũng đồng thời hủy diệt rồi người kia dã nhìn đi……

Chỉ là, vẫn là có chút lưu luyến.

Làn gió thơm phất quá, linh lực chậm rãi ngừng, hơi hơi có chút kinh ngạc. Trợn mắt, hồng y thiếu nữ lẳng lặng đứng ở trước bàn, lòng bàn tay nâng đã là khép lại nắp hộp ngọc màu hồng.

“ Tử Uyển.” Nhẹ gọi một tiếng, mang theo nhàn nhạt buồn bã.

Thiếu nữ áo hồng hơi hơi khom người: “Phong ấn suy thoái, linh lực diệu thạch tím cực dễ phản phệ, Phượng Vũ công chúa đã ở hộp ngọc phía trên làm trói chú, nói như vậy khi tiến hành thần tế có thể chống đỡ được một lúc.”

Thí hoa anh đào nộ phóng, tím diệu thạch phong ấn càng nhược.

Gật đầu hiểu rõ, Việt Hoàng lúm đồng tiền bình tĩnh, lại là giấu không được buồn bã trong mắt.

Phượng Vũ linh lực không đủ để chống đỡ trói chú vượt qua ba ngày, xem ra không thể không đến thần tế trước tiên……

Tiếp nhận hộp ngọc lẳng lặng thưởng thức hồi lâu, thở dài do dự, thương nghị đã định.

Phất tay áo đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, thật lâu không nói gì. Thiếu nữ áo hồng Nga Mi nhíu lại, khó hiểu hoảng loạn.

“Tử Uyển, đi xuống chuẩn bị thần tế cho ngày mai.”

Hồng y thiếu nữ thoáng cả kinh: “Công chúa……”

“Đi thôi.” Thanh âm lạnh lùng mà hữu lực chậm rãi truyền đến từ bên cửa sổ, lại gọi một thị nữ khác đang ẩn mình: “Uyển Tô.”

Thân ảnh màu tím hiện ra, thiếu nữ thanh tú khom người, xong đứng thẳng giống với phấn y thiếu nữ phía sau, đôi lông mi khẽ cụp xuống: “Công chúa.”

“Đi một chuyến đến Chiêu Đức Điện, hướng Thái tử Cẩn Di bẩm báo việc thần tế, cái khác không cần nhiều lời.”

Trong mắt thiếu nữ áo tím hiện lên lo lắng: “Công chúa……”

Việt Hoàng lẳng lặng xoay người, nhìn hai vị thị nữ trước mắt đứng thẳng, ôn nhu mỉm cười: “Mau đi, nếu là đi đến đã muộn cẩn di Thái Tử nên hồi tẩm cung.”

Hai vị thị nữ nhìn nhau, sắc mặt lo lắng lui ra.

Tiếng gió cuồng liệt, rít gào làm lay động song cửa sổ, càng thấy nồng nặc mùi hoa theo khe cửa sổ hở thấm vào trong phòng, mang theo hơi thở tuyệt vọng phất qua cánh mũiViệt Hoàng.

Đã không trốn tránh được nữa thì khiến cho hết thảy mọi chuyện sớm chút kết thúc cũng tốt.