Điệp Thương

Chương 4



Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Bạch y kim quan, lưng đeo ngọc bài, Thừa tướng trẻ tuổi vội vàng bước đi, thế nhưng suýt nữa đụng phải thị nữ áo tím từ hành lang chỗ ngoặt bước nhanh đi ra.

Hơi hơi khom người, Uyển Tô cúi đầu thi lễ, quấn quanh búi tóc màu bạc là chuỗi ngọc nhẹ phẩy qua gương mặt, lọt vào tầm mắt của Thừa tướng trẻ tuổi.

Chuỗi ngọc kia hệ thằng, là món trang sức cài tóc mà nữ nhi yên tộc thích nhất? Việt Hoàng từ nhỏ ưa thích đồ vật kim sắc, nghĩ lại, dường như nàng hiện tại phát hiện ra kim sắc chuỗi ngọc hệ thằng tựa hồ vẫn là sinh nhật năm mười tám tuổi ấy hắn đưa ……

“Đêm khuya đến tận đây chính là có chuyện quan trọng bẩm báo cẩn di Thái Tử sao? Uyển Tô.” Thừa tướng trẻ tuổi khẽ nhíu mày.

Thị nữ áo tím cúi đầu lui vài bước: “Ngày mai thần tới, đặc biệt tới bẩm báo.”

Thừa tướng trẻ tuổi sắc mặt thay đổi, xoay người liền hướng Chiêu Đức Điện rời đi.

Uyển Tô đứng thẳng dậy nhìn bóng dáng vị Thừa tướng trẻ tuổi bước nhanh rời đi, gần như không thể nghe thấy mà thở dài.

Từ trước đến nay Thừa tướng ưu nhã ôn hòa cũng sẽ không hoảng loạn đến tận đây, là vì công chúa ư?

Đem đôi tay đút vào trong tay áo, Uyển Tô nhẹ nhàng đi đến trước hành lang của Chiêu Đức Điện, nàng nếu là giờ phút này tiến vào trong điện bẩm báo, sợ là sẽ lệnh cẩn di Thái Tử cùng Thừa tướng đều không vui, chi bằng nàng đứng ở ngoài điện lắng nghe một chút tiếng gió cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Không biết làm sao, đêm nay gió đêm thổi lớn, thổi hương thơm phong phú của hoa anh đào đến, ẩn giấu ý định giết chóc ẩn giấu khiến nàng lạnh lẽo.

Rất lâu sau đó, nàng đã là đứng ở đây chân đã tê cứng, cánh cửa gỗ màu đỏ của Chiêu Đức Điện mở ra, sắc mặt Thừa tướng trẻ tuổi tái nhợt mà vượt qua ngưỡng cửa tập tễnh đi ra. Lúc đó, vị Thừa tướng bình tĩnh, ưu nhã, ôn hòa kia chẳng biết đi đâu, nam tử với thanh kiếm trước mắt, nam tử mày dài mắt sáng cao dài vai lưng hơi hơi câu lũ, sắc mặt hơi xám, trong đôi mắt toàn là màu đỏ của máu, tay nắm chặt ở trong tay áo, không được run rẩy, biểu hiện rằng trong lòng cực kỳ đau đớn.

“Thuấn Du, nếu ngươi đã vứt bỏ quyền lực, vậy chỉ lo làm một vị Thừa tướng tốt, không được can thiệp chiến sự!” Âm thanh lạnh lùng từ trong điện truyền đến, lại là kia ngày thường xem cần di Thái tử tốt bụng, hiền lành

“Ngươi hỏi ta vì sao phải đứng bá tánh Nam Trì khơi mào chiến tranh, ngươi răn dạy ta vì năm đó quên mất Bảo châu bị bao vây, ha, hay là ngươi đã quên mất kia sự sỉ nhục nguy cấp?”

Tiếng cười lớn vang vọng trong Chiêu Đức Điện: “Bắc Thần quốc tính là cái gì, hiện tại thần kiếm phong ấn sắp cởi bỏ, chiến thần yên tộc thần lực ta sở hữu, chiến thần che chở, còn sợ hắn Bắc Thần kẻ hèn tiểu quốc?”

“Ngươi không sợ họa giáng xuống bá tánh, trăm họ lầm than sao, Thái Tử?” Thanh âm run nhè nhẹ, Thừa tướng trẻ tuổi thẳng thắn, lạnh lùng ra tiếng.

“Đánh hạ Bắc Thần quốc, một huyết trước sỉ, cùng bảo hộ bá tánh không chút nào xung đột! Vì sao ngươi luôn là nơi cản trở, lúc nào cũng khuyên nhủ?” Tạm dừng sau một lúc lâu, thanh âm đột nhiên chuyển sang ôn hòa, “Thuấn Du, ngươi không thấy Nam Trì quốc trên không tinh quang đại thịnh phát triển, giống như năm ấy của Bắc Thần quốc sao? Nam Trì tất hưng thịnh, thần tế cũng là phải làm!”

Tinh quang đại thịnh, nhưng lại song song đen tối, tai hoạ buông xuống a……

Thừa tướng trẻ tuổi lặng im thật lâu sau, hơi cười khổ, phẩy tay áo chậm rãi rời đi.

Gió đêm thổi tung quần áo của hắn, ào ào rung động; bạch y kim quan, trí tuệ vô song, giờ phút này bóng dáng kia lại có vẻ cô độc đến thê lương. Uyển Tô bỗng cảm thấy bi thương, nhẹ nhàng nắm ống tay áo, mới ngừng tiếng thở dài.

“Đợi ngoài cửa, chính là có việc sao?” Thanh âm ở trong điện vang lên.

Ngưng ánh nhìn lại, Uyển Tô đáp một tiếng cúi đầu đi vào trong điện.

“Dung chiêu đế băng, Thái Tử cẩn di chưa nối ngôi, tham gia 6 năm. Đến tím diệu thạch, thần tế giải thần kiếm phong ấn, phục đến chiến thần phù hộ; là năm, lấy công chúa Việt Hoàng vì phó tướng, khai chiến Bắc Thần.”

——《 nam linh tứ quốc chí 》

Cỏ cây héo tàn, trời đất đều là một màu đen, lá cờ ở trong gió bay phất phới.

Nam Trì cùng Bắc Thần từng người đóng quân ở biên giới giữa hai nước, chiến sự chạm vào là bùng nổ ngay.

Màn đêm buông xuống, vầng trăng tròn ở trên bầu trời đêm, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào quân trại phía trước, lặng im mà cô tịch (cô đơn).

Bên trong sơn cốc ban đêm hơi lạnh, trong gió mang theo nhàn nhạt mùi máu, phảng phất qua mặt đất.

Việt Hoàng khoanh tay đứng ở dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn hướng cảu Nam Trì quốc

Gió núi thổi loạn đầu tóc bạc, kim sắc chuỗi ngọc hệ thằng cũng bị thổi bay phất qua gương mặt, cọ vào mặt Việt Hoàng, hai má hơi hơi ngứa.

Ngày mai sáng sớm liền muốn cùng Bắc Thần quốc chính thức khai chiến, đến lúc đó liền có thể nhìn thấy kia giống như chiến thần giống nhau Ngung Đế kính muộn rồi; nàng vẫn tò mò, kiêu dũng thiện chiến, tướng mạo anh tuấn Ngung Đế kính đêm đến tột cùng sẽ là bộ dạng như thế nào?

Trong mắt hiện lên nhàn nhạt ý cười, Việt Hoàng ngửa đầu chăm chú nhìn vầng trăng tròn thật lâu sau, thế nhưng hơi hơi mà cười khẽ ra tiếng.

Nơi này khoảng cách cực gần với Thành Ly thủ đô của Bắc Thần quốc, nàng đã là có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh mỏng manh của Phượng Vũ, tuy là mỏng manh, lại khiến người kinh ngạc bình thản, an bình, nói vậy Ngung Đế kính đối đãi nàng cực hảo…… Như vậy, nàng liền không cần lại lo lắng……

Phía sau mặt cỏ truyền đến âm thanh nhỏ vang lên, nàng cũng không xoay người, lại nhẹ mỉm cười, đặt chuỗi ngọc phát gian phiêu động kim sắc nắm trên lòng bàn tay xuống, môi anh đào khẽ mở: “Thái Tử điện hạ, xin đừng quên đáp ứng việc của Việt Hoàng.”

Phía sau người nọ sững sờ, phất tay áo đi lên trước, lại có chút tức giận: “Việt Hoàng, ngươi đem ta làm như nuốt lời tiểu nhân sao?”

Bích ngọc quan mang, đạm kim sắc quần áo, ánh trăng phản chiếu gương mặt anh tuấn trương dương, đúng là Nam Trì quốc quân viễn chinh thống soái, Thái Tử Cẩn Di.

Việt Hoàng xoay người cười nhạt, chậm rãi đến gần, cúi đầu hạ bái: “Cảm tạ Thái Tử. Việt Hoàng cáo lui trước.”

Giọng nói thờ ơ như một mũi tên sắc nhọn, bỗng chốc bắn trúng Thái Tử Cẩn Di, hắn nhẹ nhàng cười khổ: “Việt Hoàng……” Chỉ là gọi một tiếng liền đã không biết tiếp tục nói tiếp như thế nào.

Việt Hoàng khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Gió thổi mái tóc bạc cùng quần áo màu trắng của nàng, phiêu dật phi dương, đỉnh đầu vấn tóc kim hoàn một mảnh bạc bên trong hơi loá mắt.

Kia phong hoa tuyệt đại bóng dáng dần dần đi xa, sự hoảng loạn không thẻ giải thích lan tràn ngập toàn bộ sơn cốc.

Là hắn nhìn lầm rồi sao? Thế nhưng ở Việt Hoàng trong mắt thấy được ý chí kiên quyết, kiên quyết như vậy làm hắn vô cớ sợ hãi ……

Hắn chỉ là muốn mượn sức mạnh của Thanh Thần Kiếm của yên tộc vương, bằngThanh thần kiếm cùng chiến thần yên tộc thần lực đánh hạ Bắc Thần quốc đô thành, thế bị buộc tự sát phụ hoàng dung chiêu hoàng đế báo thù, một tuyết nhiều năm trước nguy cấp sỉ nhục; kia một ngày Thừa tướng Thuấn Du quấy nhiễu thần tế, hắn cũng không từng nghĩ tới muốn trị tội, chỉ là đem Thuấn Du cầm tù ở lao trung, đợi đến kỳ khai đắc thắng, tự nhiên thả người.

Chỉ là…… “Ta nguyện cùng Ngung Đế kính đêm một trận chiến, chỉ cầu Thái Tử ngày sau thả Thuấn Du, cũng bảo đảm vĩnh viễn không quấy rầy Phượng Vũ.” Kia tóc bạc bạch y tuyệt mỹ, nữ tử nhu thuận mở miệng.

Tuy là vô lễ, hắn lại không thể không đáp ứng…… Chỉ có huyết thống vương tộc Yên tộc mới có thể đem thần kiếm giải trừ phong ấn sau sức mạnh hoàn toàn phát ra, cũng chỉ có vương tộc Yên tộc mới có thể chống lại Ngung Đế; vì trận chém giết này chuẩn bị đã lâu, hắn chỉ biết cắn răng gật đầu.

Lại là thật sâu trong lòng ghen ghét Thuấn Du, bất luận là Việt Hoàng, hay là Phượng Vũ, trong mắt trước sau chỉ có vị Thừa tướng trẻ tuổi, ánh mắt khuynh bộ nóng bỏng như vậy chưa bao giờ đã cho hắn a……

Buồn bã đứng yên trong gió thật lâu sau, Thái Tử Cẩn Di cười khổ, phẩy tay áo bước đi về doanh trướng.

Ánh trăng dần dần mờ đi, song tinh đen tối, tinh tượng dị biến.

Là đêm, hai tòa chủ trướng đèn đuốc sáng trưng, chờ đợi bình minh.