Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 238: Kỳ lạ



“Dì Lâm à, công việc này của tôi tốt thì tốt thật, một năm có thể kiếm được hơn chín tỷ, nhưng mà mệt lắm! Mỗi ngày phải đi xã giao tiệc tùng ở biết bao quán rượu. Thỉnh thoảng còn phải nhìn sắc mặt của những nhân vật lớn. Không giống như công việc ship đồ ăn của Trần Dật Thần, mặc dù tiền lương thấp nhưng được cái thoải mái, tự do.” Chương Hồng nói câu này thật thâm thúy. Không chỉ trực tiếp khoe khoang tiền lương của mình, mà còn gián tiếp chế giễu Trần Dật Thần.

“Hơn nữa, quan trọng nhất là sau này Trần Dật Thần chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh. Từng tuổi đó, sức khỏe đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên đời.” Chương Hồng lại cười nhìn sang Trần Dật Thần, cố ý nhấn mạnh hai chữ “sức khỏe”.

Sức khỏe đáng giá nhất ư?

Đáng giá cái rắm!

Lâm Như Tuệ thầm mắng. Nếu có người tình nguyện cho bà ta ba trăm tỷ, bà ta bằng lòng cống hiến hết sức khỏe hiện giờ của mình.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Lâm Như Tuệ vẫn không có biểu hiện khác thường nào cả, ngược lại còn nở nụ cười, nói: “Giám đốc Chương à, cậu đừng nói như vậy. Sức khỏe của người nghèo cũng chả có gì đáng giá cả. So với sức khỏe, tôi càng hi vọng tiền lương của Trần Dật Thần nhà chúng tôi có thể bằng một nửa của cậu. Nếu Trần Dật Thần có thể xuất sắc bằng một nửa Giám đốc Chương, vậy thì người làm mẹ vợ như tôi sợ là nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng.”

“Dì Lâm à, dì quá khen rồi. Dì xem Trần Dật Thần cũng rất xuất sắc mà. Nếu cậu ta có thể làm tốt công việc của mình, thì không quá mười năm rưỡi, cậu ta hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc mình đang làm. Đến lúc đó, tiền lương của Trần Dật Thần chắc chắn không thua kém của tôi bây giờ.” Chương Hồng bật cười đắc ý. Nói xong, anh ta còn lơ đãng liếc nhìn Hạ Nhược Y một cái, giống như muốn biết phản ứng của cô là gì.

Nhưng Hạ Nhược Y vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chương Hồng một cái.

Sắc mặt Chương Hồng không khỏi cứng đờ. Anh ta giả vờ nửa ngày trời, chẳng nhẽ Hạ Nhược Y không nhìn thấy ư? Chỉ có mình Lâm Như Tuệ nhìn thấy tình cảm này của anh ta thôi sao?

Chương Hồng không khỏi bực bội trong lòng. Anh ta thật sự có một chút tình cảm với Hạ Nhược Y. Anh ta cảm thấy, đóa hoa nhài Hạ Nhược Y này không thể nào cắm lên bãi phân trâu Trần Dật Thần kia được.

Mà phải để anh ta đến yêu thương, che chở.

Kết quả, nhìn dáng vẻ của Hạ Nhược Y, có thể thấy từ đầu đến cuối cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta. Điều này khiến Chương Hồng cảm thấy khó chịu giống như dùng toàn bộ sức lực đấm vào bông vải vậy.

Mấy người họ nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng đến được căn phòng muốn xem.

Nhà trên núi Ngọc Tuyền được chia làm ba khu bao gồm: Khu biệt thự trên núi, khu nhà cao cấp ở sườn núi và khu nhà bình thường ở chân núi.

Lúc này, căn nhà mà Chương Hồng dẫn Lâm Như Tuệ đến xem chính là khu nhà bình thường.

Mặc dù nói đây là khu nhà bình thường, nhưng các thiết bị, trang trí bên trong lại vô cùng xa hoa, cao cấp. Nơi đây có đầy đủ các công trình từ bể bơi, sân tennis, sân cầu lông đến sân bóng rổ. Thậm chí còn có cả nhà trẻ và bệnh viên tư hoàn chỉnh.

Căn phòng mà Lâm Như Tuệ muốn xem nằm trên tầng mười một, thuộc đơn nguyên ba ở cuối phía Bắc của khu nhà.

Tòa nhà này có vẻ như vừa mới được xây xong không lâu. Bức tường bên ngoài vẫn còn phảng phất mùi sơn mới.

Sau khi Chương Hồng nhập mật khẩu, tất cả mọi người lập tức đi vào thang máy.

Bên trong thang máy, Chương Hồng mỉm cười lên tiếng: “Dì Lâm à, căn nhà mà dì muốn xem có kết cấu gồm ba phòng ngủ một phòng khách. Còn có một phòng vệ sinh và một phòng bếp. Ngoài ra, căn nhà này nằm ở hướng Bắc và quay mặt về hướng Nam. Bắt ánh sáng rất tốt, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, gần như không có bất cứ điểm trừ nào.”

“Diện tích của căn nhà là bao nhiêu?” Lâm Như Tuệ hỏi, đây là vấn đề bà ta quan tâm nhất.

“Một trăm hai mươi mét vuông.” Chương Hồng cười nói.

Một trăm hai mươi mét vuông ư? Lâm Như Tuệ bắt đầu thầm tính nhẩm trong lòng. Một căn nhà bình thường ở núi Ngọc Tuyền có giá bán là ba trăm triệu một mét vuông. Người bình thường cho dù có giảm mười phần trăm, muốn mua được cũng cần ba mươi hai tỷ bốn trăm triệu. Nếu bà ta giảm ba mươi phần trăm thì cần khoảng hai mươi năm tỷ hai trăm triệu.

Coi như cũng không chênh lệch bao nhiêu so với những gì bà ta đã tính toán ở nhà. Nghĩ đến đây, Lâm Như Tuệ cũng yên tâm hơn nhiều. Bà ta còn lo lắng, nếu căn nhà quá lớn, sợ là không mang đủ tiền. Bây giờ mặc dù bà ta cũng không mang đủ, nhưng chỉ thiếu khoảng sáu tỷ mà thôi. Đến lúc đó, bà ta sẽ nghĩ cách lấy nốt chỗ tiền còn lại trên người Trần Dật Thần là được.

Trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Trần Dật Thần không có tiền, hôm nay cũng phải biến thành có tiền cho bà ta, trừ khi Trần Dật Thần không muốn giữ thể diện cho người trong nhà.

Thang máy đi lên tầng mười một, Chương Hồng đi ra trước, sau đó làm động tác tay xin mời.

Mấy người Lâm Như Tuệ lập tức đi theo anh ta.

Vừa ra khỏi thang máy, Trần Dật Thần đã nhíu mày. Vì sao trong hành lang… lại âm u như vậy?

Là một võ sỹ, năng lực cảm nhận của anh vượt xa người bình thường, vì thế vừa ra khỏi thang máy anh đã phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Sau khi mở cửa căn nhà, Lâm Như Tuệ và Hạ Trấn Quốc đi vào bên trong trước, Chương Hồng đi theo sát phía sau. Nhưng chị Phương lại không đi vào, thậm chí còn lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Trần Dật Thần nheo mắt lại, thú vị rồi đây!

Thật ra bắt đầu từ lúc trên xe khi Lâm Như Tuệ nhắc đến chuyện ưu đãi, Trần Dật Thần đã cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Theo như Lâm Như Tuệ nói, bà ta và Chị Phương quen nhau chưa đến mười ngày.

Trần Dật Thần ngược lại cảm thấy, một người thông minh như chị Phương chắc chắn sẽ không thật lòng quan tâm đến một người mình vừa quen biết mười ngày.

Mặc dù nói Lâm Như Tuệ đã bỏ ra một tỷ rưỡi để mua được khoản ưu đãi, nhưng tính toán như thế nào cũng vẫn là chị Phương bị thiệt.

Bởi vì nhà trên núi Ngọc Tuyền vẫn luôn rất khan hiếm. Chị Phương hoàn toàn có thể bán cho một người họ hàng thân thiết nào đó để họ mua căn nhà với giá sau khi đã giảm ba mươi phần trăm, sau đó sang tay bán đi. Từ đó có thể kiếm được hơn cả một tỷ rưỡi.

Chị Phương nhất định đang có mưu đồ toan tính gì đó.

Ban đầu, Trần Dật Thần còn cho rằng chị Phương biết được thông tin về anh từ một ai đó, sau đó muốn ra tay với anh thông qua Lâm Như Tuệ.

Nhưng sau khi xuống xe, chị Phương hoàn toàn phớt lờ phản ứng của anh.

Bây giờ, Trần Dật Thần đã biết, hóa ra người mà chị Phương nhắm vào không phải là anh mà là Lâm Như Tuệ.

Bà ta dẫn Lâm Như Tuệ đến xem căn nhà này, chắc chắn là có vấn đề!

“Dì Phương, vì sao cô không đi vào?” Trần Dật Thần mỉm cười hỏi.

Chị Phương liếc nhìn Trần Dật Thần, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, sau đó lạnh nhạt lên tiếng giải thích: “Căn phòng này mới được sửa sang lại, vẫn còn nặng mùi. Tôi bị viêm phế quản, đi vào sẽ không thoải mái.”

Trần Dật Thần nghe vậy thì khẽ gật đầu, không nói gì nữa, đi vào bên trong.

Vừa vào cửa, một mùi u ám phả thẳng vào mặt anh, mùi này còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với mùi khi nãy ở ngoài hành lang.

Căn nhà nhìn qua thì có vẻ như vừa được sửa sang, thậm chí còn có thể ngửi được mùi sơn mới nhàn nhạt.

Thiết kế bắt sáng trong căn nhà quả thật giống như những gì Chương Hồng nói, vô cùng sáng sủa.

Kết cấu căn nhà cũng không tồi, Lâm Như Tuệ nhìn có vẻ rất hài lòng, gật đầu liên tiếp.

Trần Dật Thần không đi theo Chương Hồng xem căn nhà, mà tự mình quan sát mọi ngóc ngách trong căn nhà này.

Khi đi qua phòng bếp, khóe môi Trần Dật Thần khẽ cong lên.

Mặt tường chỗ bồn rửa bát trong phòng bếp đã hơi rạn nứt, lộ ra một bức tường màu vàng khói.

Căn nhà này đã được tu sửa lại. Mặc dù chỉ lộ ra ở một góc nhỏ, không nhìn kỹ, thậm chí không để ý thì sẽ không nhìn thấy, nhưng Trần Dật Thần vẫn có thể chắc chắn, căn nhà này là được tu sửa lại từ một căn nhà cũ.

Đây hoàn toàn không phải là một căn nhà mới, ban đầu có thể đã từng có người ở!

Tên Chương Hồng này cũng to gan thật đấy, dám lấy một căn nhà cũ mang ra bán với giá như một căn nhà mới.

Hơn nữa nhìn bộ dạng ban nãy của Phương Thư, căn nhà này sợ là không đơn giản chỉ là một căn nhà cũ!

Chắc chắn còn có chuyện kỳ lạ khác!

Trần Dật Thần bắt đầu nảy sinh nghi ngờ!

Lúc này, Chương Hồng đã bắt đầu gặng hỏi Lâm Như Tuệ.

“Dì Lâm à, dì xem, dì có hài lòng với căn nhà này hay không?” Chương Hồng mỉm cười hỏi.

“Hài lòng, tôi rất hài lòng.” Lâm Như Tuệ vui vẻ gật đầu. Đâu chỉ đơn giản là hài lòng, mà là vô cùng hài lòng! Vốn dĩ bà ta còn lo lắng về ưu đãi giảm ba mươi phần trăm liệu rằng sẽ có cái bẫy nào mà bà ta không nhìn thấy không. Chẳng hạn như kết cấu căn nhà có vấn đề, không bắt sáng tốt, hoặc căn nhà có chỗ nào đó bị dột…

Nhưng kết quả sau khi xem xong căn nhà, mọi nghi hoặc trong lòng bà ta lập tức tan biến.