Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 239: Căn nhà đã qua tu sửa



“Nếu như dì Lâm hài lòng, vậy chúng ta đến phòng kinh doanh làm thủ tục đi, gấy chứng nhận quyền sở hữu tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Chương Hồng mỉm cười nói.

“Được được được, đi làm thủ tục.” Lâm Như Tuệ khuôn mặt đỏ tía gật đầu, trong lòng nghĩ lần này bà ta có thể nhặt được món lợi lớn rồi.

“Mẹ, căn nhà này không thể mua.”

Lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.

Sắc mặt Lâm Như Tuệ chợt lạnh đi: “Tại sao không thể mua?”

“Căn nhà này có vấn đề.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì chứ?”

Lâm Như Tuệ cau mày lại, có không vui nhìn Trần Dật Thần: “Trần Dật Thần, căn nhà tôi và ba cậu đã xem qua rồi, rõ ràng rất tốt, có thể có vấn đề gì chứ? Cậu là một người giao hàng, không biết gì thì đừng nói bừa.”

“Căn nhà này đã tu sửa qua.” Trần Dật Thần cau mày nói.

“Không thể nào!”

Gần như ngay khi Trần Dật Thần nói xong, Chương Hồng đã lên tiếng phản bác, ngữ khí không vui: “Anh Trần Dật Thần, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bậy, tòa nhà này là tòa nhà mới nhất mà chúng tôi xây dựng, thời gian xây ngay cả nửa năm cũng chưa đến, đây là lần đầu tiên các vị đến xem căn nhà này.

“Anh chắc chắn?” Trần Dật Thần nhướng mày.

“Chắc chắn!”

Khẩu khí của Chương Hồng có phần lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh Trần Dật Thần, nếu anh không muốn mua, thì cứ nói thẳng, hà tất phải bẻ lái bôi nhọ Núi Ngọc Tuyền của chúng tôi như vậy.

“Bôi nhọ?”

Trần Dật Thần hơi buồn cười không thể ngừng lại.

“Giám đốc Chương, anh đừng nghe tên vô dụng này nói bậy nói bạ, căn nhà rất tốt, không có bất kì vấn đề gì, hôm nay chúng tôi sẽ mua.” Lâm Như Tuệ cười nói.

Nói xong, còn chán ghét liếc nhìn Trần Dật Thần, mắng: “Phế vật, tốt nhật cậu nên quản cái miệng thối của mình, đừng ăn nói hàm hồ.”

Không biết mà cứ làm như mình biết, chính là đang nói Trần Dật Thần hiện tại, rõ ràng là người ngoài ngành, lại cứ muốn làm màu trước mặt người khác.

Chương Hồng cười mỉa: “Anh Trần Dật Thần, mọi người đều là đàn ông, tâm tư của anh tôi rất hiểu. Anh muốn chứng minh mình không phải một tên vô dụng trước mặt vợ anh, tôi hiểu, nhưng anh ngạn vạn lần không nên, không nên lấy danh tiếng của Núi Ngọc Tuyền chúng tôi ra làm hòn đá kê chân cho anh.”

“Ngày hôm nay anh cũng là vô tình gặp phải tôi, nếu như người tiếp đón các vị là giám đốc kinh doanh khác của Núi Ngọc Tuyền chúng tôi, thì chỉ dựa vào câu căn nhà đã được tu sửa qua kia, các người đừng hòng mua được bất kì căn nhà nào nữa tại Núi Ngọc Tuyền này. Ngay cả nhà họ Hạ của các vị đây cũng sẽ bị Núi Ngọc Tuyền chúng tôi cho vào danh sách đen.” Chương Hồng vẻ mặt kiêu ngạo, khẩu khí trên cao nhìn xuống.

Với anh ta mà nói, Trần Dật Thần đơn thuần là muốn tạo một chút cảm giác tồn tại trước mặt gia đình Hạ Nhược Y, cho dù là một thành viên nhà họ Hạ, nhưng việc mua nhà lớn như vậy, từ đầu đến cuối anh không xen vào được, trong lòng chắc chắn sẽ không phục.

“Cho vào danh sách đen?”

Trần Dật Thần lạnh lùng cười: “Lời này của giám đốc Chương là đại diện cho lập trường của Núi Ngọc Tuyền các người sao?”

“Như thế nào, có vấn đề gì sao?” Chương Hồng vẫn kiêu ngạo như cũ.

Trần Dật Thần lắc đầu, châm biếm nói: “Lấy căn nhà đã tu sửa bán lại cho khách hàng, còn muốn đưa khách hàng vào danh sách đen, việc kinh doanh của Núi Ngọc Tuyền này…. Chà chà.”

“Anh Trần Dật Thần, bỏ đi!” Sắc mặt Chương Hồng triệt để trầm xuống: “Anh một hai khăng khăng nói nhà của Núi Ngọc Tuyền chúng tôi là đã qua tu sửa, thật sự cho rằng Núi Ngọc Tuyền chúng tôi dễ bắt nạt sao!”

Lâm Như Tuệ sắc mặt khẽ biến, Chương Hồng tức giận rồi!

“Giám đốc Chương, anh đừng tức giận, cái tên vô dụng này não bị úng nước, anh đừng nghe lời nói tầm bậy của tên phế vật, mua hay không mua, cậu ta nói không tính, chúng tôi nói mới tính.” Lâm Như Tuệ cười vỗ về, đồng thời trong lòng ghét Trần Dật Thần đến cực điểm.

“Trần Dật Thần, có phải con nhìn nhầm rồi không? Căn nhà này nhìn rất tốt, không giống như đã qua tu sửa.” Lúc này, ngay cả Hạ Trấn Quốc cũng không nhịn được mà đứng dậy lên tiếng, nói giúp Chương Hồng, vừa nãy ông ta luôn ở phía sau Chương Hồng, căn nhà này quả thật không có vấn đề gì cả, chính là căn nhà mới xây.

“Ba, con không nhìn nhầm.” Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Ba đi theo con.”

“Được”

Hạ Trấn Quốc đi theo vào nhà bếp.

Chương Hồng hơi chau mày khó nhận ra, trừ khi tên phế vật này thật sự phát hiện ra vấn đề gì đó.

“Đồ ăn hại nhà cậu, căn nhà tốt như vậy, có thể có vấn đề…” Lâm Như Tuệ bước vào mắng chửi, nhưng sau đó giọng nói nghẹn lại, lời phía sau đều bị bà ta miễn cưỡng nuốt vào miệng.

Căn nhà thật sự có vấn đề!

Bức tường gần bồn nước, nguyên cớ có thể là do bị ngâm nước, cho nên mới rạn nứt phần chân, lộ ra mặt tường ban đầu đã ngả vàng.

Mắt thường cũng có thể thấy rõ, lớp sơn trắng bên ngoài này là được sơn chồng lên lớp phía sau.

Lúc này Lâm Như Tuệ không thốt nên lời.

Sắc mặt Chương Hồng cũng khó coi, chết tiệt!

Đám công nhân sửa chữa đáng chết này, còn dám lén cắt giảm vật liệu.

Không có vật liệu chống nước!

Tuy đáy lòng đã không nén được giận, nhưng Chương Hồng vẫn không biểu hiện ra, ngược lại điềm đạm nói: “Dì Lâm, tôi quên chưa nói, căn bếp này, quả thật đã có người dùng qua rồi.”

“Cái gì?” Lâm Như Tuệ bất ngờ, vô thức nói: “Ai dùng qua.”

“Công nhân lắp đặt thiết bị.”

Chương Hồng sắc mặt không đổi.

“Nguyên nhân là trong giai đoạn cuối cùng khi lắp đặt thiết bị cho căn nhà này, mấy người công nhân lắp đặt căn nhà ban đầu gần như chỉ còn 24 tiếng làm việc không ngừng nghỉ, bọn họ ăn cũng tại căn nhà này, họ còn dùng bếp điện từ để nấu cơm, mà lúc đó nhà bếp vẫn chưa lắp đặt ống khói, vì vậy bức tường bị ố vàng là chuyện bình thường.

Chương Hồng ngoài mặt trấn định, lí do trong lúc gấp rút nghĩ ra cũng không có bất kì lỗ hổng nào, việc công nhân lắp đặt nấu ăn ngay tại căn nhà tuy rất hiếm nhưng không phải không có.

Suy cho cùng, cho dù Lâm Như Tuệ không tin lí do này của anh ta, cảm thấy căn này thất sự đã từng có người ở, vậy thì anh ta cũng không sợ.

Bởi vì căn nhà này đối với Lâm Như Tuệ mà nói, không khác gì cái bánh mặn từ trên trời rơi xuống, Lâm Như Tuệ sẽ không vì một lí do cỏn con mà từ bỏ lợi ích to như vậy.

Không khác so với dự đoán của Chương Hồng.

Lâm Như Tuệ tuy rằng có hoài nghi, trong lòng cũng rất không vui, nhưng bà ta vẫn vậy chưa từng nghĩ qua sẽ không cần căn nhà này.

Bởi vì trên đường đến đây Chương Hồng đã nói rồi, chỉ còn thừa căn nhà này là giảm 30%.

Những căn nhà khác đều là giảm 10%.

Nếu bà ta mua căn nhà có mô hình và diện tích giống như vậy, phải mất thêm 6 tỷ hơn.

Căn bản bà ta cũng không nhiều tiền như vậy, cứ cho là có, bà ta cũng sẽ không móc ra.

Cho nên dù trước đây căn nhà này vốn thật sự có người ở, chỉ cần giấy tờ sở hữu không có vấn đề gì, thì bà ta cũng sẽ mua.

Bà ta không xem trọng như vậy.

Nói cho cùng, mua nhà ở núi Ngọc Tuyền, phần nhiều là vì thể diện.

Là để sau này khi ra ngoài, có thể khoe khoang bản lĩnh của chính mình trước mặt chị em và láng giềng khi xưa.

“Nếu dì Lâm bận tâm, vậy tôi sẽ đưa dì Lâm đi xem căn nhà khác.” Chương Hồng cười nhẹ nói.

“Không cần không cần, tôi không bận tâm, cứ lấy căn này, căn này rất tốt.” Lâm Như Tuệ hất hất tay, căn nhà khác không có giảm giá 30%.

“Vậy được.” Chương Hồng gật nhẹ đầu, ánh mắt di chuyển về phía Trần Dật Thần, đắc ý nói: “Anh Trần Dật Thần, anh có ý kiến gì không?”