Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 242: Đội trưởng vương, thật trùng hợp



“Chuyện này… Cậu Trần, nhất định là người nào đó trong công ty tôi không có mắt, ăn phải gan hùm, dám giả mạo thanh danh của tôi để kiếm chút tiền bằng hành động độc ác này. Cậu Trần, cậu hãy đợi tôi ở căn nhà số 508, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.” Thẩm Kình Thiên cắn răng nói. Đến nước này, mọi chuyện cũng đã phơi bày quá rõ ràng rồi.

Đầu tiên có thể loại trừ mấy vị lãnh đạo cấp cao ở núi Ngọc Tuyền bởi họ hoàn toàn không quan tâm đến căn nhà hơn ba mươi nghìn tỷ này. Còn lại chỉ có thể là mấy Giám đốc tiêu thụ của bộ phận bán building mà thôi.

Thẩm Kình Thiên nghiến chặt răng phát ra tiếng kêu ken két, đã lâu lắm rồi ông ta không tức giận như vậy!

“Giả vờ xong chưa?” Thấy Trần Dật Thần cúp điện thoại, Chương Hồng uể oải lên tiếng.

“Giả vờ xong rồi.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng. Ban nãy khi gọi điện thoại, anh không hề bật loa ngoài, cho nên tất cả mọi người ở đây đều không nghe thấy tiếng của Thẩm Kình Thiên.

“Tổng Giám đốc Thẩm của chúng tôi khi nào sẽ đến?” Chương Hồng trêu tức, đùa cợt. Trong lòng anh ta đang nghĩ Trần Dật Thần giả bộ thì cũng nên giả bộ cho giống một chút chứ! Không gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Trương mà lại cố chấp gọi cho Tổng Giám đốc Thẩm, đúng là đầu chỉ dùng để mọc tóc!

Ở thành phố Thương Châu này, ai ai cũng biết Thẩm Kình Thiên.

“Mười phút nữa.” Trần Dật Thần mỉm cười nói.

“Mười phút nữa ư? Vậy e là cậu không đợi được Tổng Giám đốc Thẩm của chúng tôi rồi!” Chương Hồng bật cười tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Bởi vì mười phút nữa, bảo vệ khu nhà ở của chúng tôi sẽ đến.”

“Tới lúc đó, họ sẽ ném cậu ra khỏi núi Ngọc Tuyền này.”

“Đương nhiên nếu ngay bây giờ cậu nhận sai và xin lỗi tôi, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi có thể bảo họ bỏ qua cho cậu.”

“Tên vô dụng này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi Giám đốc Chương đi!” Lâm Như Tuệ tức không chịu được, không còn nghi ngờ gì nữa, khi nãy tên Trần Dật Thần này lại làm mất mặt bà ta.

Hai chữ “ngu xuẩn” không thể hình dung nổi Trần Dật Thần lúc này, cậu ta đúng là cái đồ không có não!

Cậu giả vờ quen biết ai thì không quen biết, đằng này lại giả vờ quen biết Thẩm Kình Thiên?

Người ta là đại gia số một của thành phố Thương Châu này, là ông chủ của núi Ngọc Tuyền, còn cậu là ai chứ?

Chỉ là một tên giao đồ ăn thấp kém thôi!

Thân phận của hai người rõ ràng có sự chênh lệch vô cùng lớn. Nói ra chỉ sợ bị người ta cười cho thối mũi!

Lâm Như Tuệ sắp bị Trần Dật Thần chọc cho tức chết rồi! Bà ta không ngờ, Trần Dật Thần bây giờ đã trở thành kẻ không có não, ngu đần, dốt nát luôn rồi!

“Quỳ xuống ư?” Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng, anh liếc nhìn Chương Hồng, sau đó nói: “Mẹ à, mẹ có tin không, mười phút sau, anh ta sẽ phải quỳ xuống trước mặt con?”

Sắc mặt Lâm Như Tuệ cứng đờ. Cái tên vô dụng này bây giờ lại còn điên cuồng đến vậy luôn ư?

Khiến Chương Hồng phải quỳ xuống trước mặt cậu ta ư? Cậu ta dựa vào cái gì chứ?!

“Quỳ xuống trước mặt cậu?” Vẻ mặt Chương Hồng vô cùng khó tin. Trần Dật Thần ngay cả những lời này mà cũng dám nói, thật sự ngạo mạn hết thuốc chữa mà!

Chương Hồng tức đến nỗi bật cười: “Nếu hôm nay tôi quỳ xuống trước mặt cậu thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống từ đây!”

Chương Hồng chỉ ra phía cửa sổ. Chỗ này là tầng năm, nếu nhảy xuống từ đây, không chết cũng sẽ tàn phế.

“Được!” Trần Dật Thần thản nhiên lên tiếng. Chương Hồng tự mình đâm đầu vào chỗ chết, anh đương nhiên sẽ không ngăn cản.

“Nếu tôi không quỳ thì sao? Có phải cậu cũng nên nhảy xuống từ đây hay không?” Chương Hồng cười lạnh hỏi.

“Có thể.” Trần Dật Thần gật đầu, nói.

“Ha ha, nếu tôi không quỳ, tôi cũng không bắt cậu phải nhảy xuống đâu, cậu chỉ cần quỳ xuống trước mặt tôi, sau đó chui qua đũng quần tôi thôi, thế nào có được không?” Chương Hồng đùa giỡn nhìn Trần Dật Thần. Anh ta càng thích sỉ nhục Trần Dật Thần ngay trước mặt Hạ Nhược Y hơn là khiến Trần Dật Thần thân tàn ma dại!

“Anh vui là được.” Trần Dật Thần mỉm cười lên tiếng.

“Rầm.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bị một lực rất lớn mở ra. Mấy tên bảo vệ mặc đồng phục, trong tay cầm côn gậy đồng loạt xông vào.

“Giám đốc Chương, kẻ nào không biết điều giở trò gây sự ở đây vậy?” Mấy tên bảo vệ hừng hực khí thế hung hãn.

“Không cần nữa, tôi đã giải quyết xong rồi, bây giờ mấy người ra bên ngoài cửa đợi…” Chương Hồng cười mỉm nói. Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói run rẩy của tên bảo vệ cầm đầu cắt ngang.

“Ngài… ngài Trần?”

Tên bảo vệ trợn trừng mắt, lưỡi xoắn hết cả lại. Có đánh chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Trần Dật Thần ở đây!

Vốn dĩ anh ta muốn gọi Trần Dật Thần là cậu Trần, nhưng sau khi đụng phải ánh mắt nghiêm nghị của Trần Dật Thần, anh ta lập tức đổi cách xưng hô. Thẩm Kình Thiên đã dặn dò anh ta không được phép để lộ thân phận của Trần Dật Thần.

Vương Đại Hải?

Trần Dật Thần cũng ngỡ ngàng, anh không ngờ mình sẽ gặp lại Vương Đại Hải ở đây.

Lần đầu tiên gặp Vương Đại Hải là ở khu biệt thự trên đỉnh núi. Khi đó, Vương Đại Hải vẫn còn là Đội trưởng đội bảo vệ khu biệt thự, nhưng bởi vì đắc tội với anh nên bị cách chức xuống làm bảo vệ ở khu nhà bình thường.

“Đội trưởng Vương, thật trùng hợp!” Trần Dật Thần mỉm cười lên tiếng.

“Thật… thật trùng hợp!” Vương Đại Hải cố nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc. Nếu như có thể, cả đời này anh ta cũng không muốn gặp lại Trần Dật Thần nữa. Nhưng số mệnh luôn thay đổi, hôm nay anh ta lại bị Chương Hồng gọi đến đây!

“Hai người quen nhau?” Chương Hồng nhíu mày, không biết vì sao anh ta lại cảm thấy Vương Đại Hải rất sợ Trần Dật Thần. Chuyện này rất vô lý!

Trần Dật Thần chẳng qua cũng chỉ là một tên giao đồ ăn mà thôi. Mặc dù Vương Đại Hải cũng chỉ là một tên bảo vệ, nhưng anh ta lại là bảo vệ của núi Ngọc Tuyền, vì sao anh ta phải sợ Trần Dật Thần chứ?

“Có quen biết.” Trần Dật Thần gật đầu, cười nói: “Tôi và Đội trưởng Vương là bạn cũ của nhau.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi và ngài Trần đây là bạn cũ của nhau!” Vương Đại Hải ngượng ngùng mỉm cười đáp lại.

“Bạn cũ?” Chương Hồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Đại Hải, người bạn cũ này của anh dám gây sự trên núi Ngọc Tuyền, bôi nhọ thanh danh của núi Ngọc Tuyền chúng ta. Anh nói xem nên xử lý cậu ta như thế nào đây?”

Chương Hồng vốn dĩ không muốn so đo, tính toán với Trần Dật Thần nữa, bởi vì anh ta đã đánh cược với Trần Dật Thần rồi. Nếu mười phút sau, anh ta không phải quỳ thì Trần Dật Thần sẽ phải chui qua đũng quần anh ta. Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ sệt hiện giờ của Trần Dật Thần, Chương Hồng lại quyết định thay đổi ý kiến, trước tiên phải dọa cho Trần Dật Thần sợ xanh mặt trước đã.

“Giám đốc Chương, anh không nhầm đấy chứ?”

Vương Đại Hải nhíu mày nói, Trần Dật Thần gây sự ư?

Trước tiên không nói về tính xác thực của chuyện này, cho dù có là thật anh ta có dám động vào Trần Dật Thần không?

Đừng nói là anh ta, cho dù Thẩm Kình Thiên đến đây, ông ta cũng không dám nói nửa chữ “không” trước mặt Trần Dật Thần.

“Nhầm ư? Vương Đại Hải, anh đang nghi ngờ tôi sao?”

Chương Hồng lạnh mặt. Cái tên bảo vệ thấp hèn này lại dám làm mất mặt Giám đốc tiêu thụ như anh ta!

“Đúng vậy.” Vương Đại Hải nói thẳng.

“Tôi hiểu rất rõ phẩm chất con người của ngài Trần. Tôi không cảm thấy cậu ấy sẽ làm ra loại chuyện bôi nhọ thanh danh của núi Ngọc Tuyền chúng ta!”

“Vậy ý của anh chính là tôi đang bôi nhọ cậu ta?” Chương Hồng giận quá hóa cười.

Vương Đại Hải gật đầu nói: “Cũng có thể.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.

Mấy tên bảo vệ vừa đến núi Ngọc Tuyền đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác. Đội trưởng Vương bị làm sao thế?

Anh ta lại vì bạn của mình mà đối chọi với Giám đốc Chương ư?

“Tốt! Tốt lắm!”

Chương Hồng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Chương Hồng không ngờ, Vương Đại Hải lại làm mất mặt mình như vậy. Lại dám vì một người bạn làm nghề giao đồ ăn mà đối chọi với anh ta.

“Vương Đại Hải, tôi tuyên bố, anh bị sa thải, bây giờ anh lập tức thu đồ rồi cuốn gói khỏi đây cho tôi!” Chương Hồng phẫn nộ lên tiếng. Vương Đại Hải không giữ thể diện cho anh ta, thì anh ta cũng không cần phải nể mặt Vương Đại Hải.

“Sa thải tôi ư? Giám đốc Chương à, hình như anh không có cái quyền đó thì phải!” Vương Đại Hải đá lông nheo, hoàn toàn không nhúc nhích. Anh ta là người của bộ phận bảo vệ, còn Chương Hồng là người của bộ phận tiêu thụ. Chỉ có Giám đốc Tống của bộ phận bảo vệ mới có quyền quyết định sa thải anh ta!