Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 243: Giao đồ ăn?



“Giám đốc Tống là anh em của tôi, anh nói tôi có quyền này không.” Chương Hồng chế nhạo, anh ta và Tống Phi cùng nhau lớn lên từ bé, bảo Tống Phi đuổi anh ta, có dễ dàng thế không.

“Vậy giám đốc Chương gọi cho giám đốc Tống đi.” Vương Đại Hải vẫn điềm tĩnh, Chương Hồng, tên ngốc này, đến bây giờ vẫn kjông biết, bản thân rốt cuộc đã động chạm đến ai, đừng nói sa thải anh ta, cùng lắm là nửa tiếng nửa thôi, Chương Hồng sẽ phải tự mình lăn ra khỏi núi Ngọc Tuyền.

“Được, ông đây sẽ gọi.”

Chương Hồng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Phi.

“Tống Phi, Vương Đại Hải có phải ở bộ phận an ninh của anh không?” Chương Hồng đi thẳng vào chủ đề.

Bên kia điện thoại, Tống Phi im lặng một hồi rồi nói: “Ừ.”

“Tôi muốn anh ta bây giờ phải cuốn gói cút đi ngay, có làm được không?” Chương Hồng vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Không thể!”

“Hả?”

Chương Hồng mặt đơ ra, tại sao … kịch bản không đúng? Ngày thường, Tống Phi hầu như đều đáp ứng anh ta, vậy tại sao hôm nay lại dứt khoác cự tuyệt anh ta như vậy?

“Không phải, Tống Phi, anh sao lại…”

Chương Hồng muốn chất vấn Tống Phi vài câu, nhưng lại bị cắt ngang không thương tiếc: “Chương Hồng, bộ phận an ninh không phải do nhà tôi điều hành.”

“Ngoài ra, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

Bip bip.

Tống Phi nói xong thì cúp điện thoại, cắt đứt quan hệ với Chương Hồng.

Lần này Chương Hồng không nói gì.

Dù có ngốc đến đâu, anh ta cũng nên phản ứng lại, có gì đó không ổn.

Tống Phi và anh ta đã có giao tình hơn mười năm, nhưng bây giờ, nói cắt đứt là cắt đứt …

“Rốt cuộc cậu đã làm gì?”

Chương Hồng đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Trần Dật Thần.

“Giao hàng.” Trần Dật Thần uể oải nói.

“Không thể nào!” Chương Hồng nhấn mạnh, lúc này nếu anh ta vẫn coi Trần Dật Thần là nhân viên giao hàng, thế thì đầu anh ta chắc chắn đang bị úng nước rồi.

“Cậu thật sự quen biết Tông Giám đốc Thẩm của chúng tôi?” Chương Hồng nuốt nước bọt hỏi.

Tuy anh ta không tin, nhưng chuyện đến nước này, tất cả mọi biểu hiện đều cho thấy Trần Dật Thần không làm màu, rất có thể anh thực sự quen biết Thẩm Kình Thiên.

Hơn nữa, Vương Đại Hải và Trần Dật Thần chắc chắn không phải là mối quan hệ bạn cũ gì đó

Vương Đại Hải sợ Trần Dật Thần!

Trần Dật Thần khẽ cười: “Hình như tôi đã sớm nói với anh rồi.”

Ầm!

Đầu óc Chương Hồng nổ tung như sét đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Vừa rồi Trần Dật Thần thực sự đã gọi cho Thẩm Kình Thiên.

Tiêu rồi!

Thế là xong!

“Cậu Trần, nghe tôi nói, chuyện này là hiểu lầm.” Giọng nói như khóc của Chương Hồng, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được, anh ta đang rất hoảng sợ.

Sự thay đổi thái độ của anh ta đã khiến Lâm Như Tuệ, Hạ Trấn Quốc và chị Phương đều bị sốc.

“Chương Hồng, anh đang nói cái gì thế? Cái gì mà hiểu lầm?”

Chị Phương lạnh mặt mắng, thấy Lâm Như Tuệ sắp moi tiền ra, nhưng lúc này Chương Hồng lại nói chỉ là hiểu lầm.

“Mẹ, cậu Trần, cậu ấy quen biết Tông Giám đốc Thẩm.” Chương Hồng run rẩy nói, đối với tất cả nhân viên ở Núi Ngọc Tuyền mà nói, địa vị của Thẩm Kình Thiên không khác gì diêm la vương ở địa ngục.

Một câu nói có thể quyết định sống chết của người khác!

Thẩm Kình Thiên bây giờ đã biết, anh ta đem căn phòng của người chết đi bán, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Chương Hồng bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, mối quan hệ giữa Trần Dật Thần và Thẩm Kình Thiên đủ sâu, thể diện Trần Dật Thần đủ lớn, để Thẩm Kình Thiên có thể buông tha cho anh ta lần này.

“Vớ vẩn! Nó chỉ là một người giao hàng, sao có thể quen biết Tổng giám đốc Thẩm.” Chị Phương lạnh lùng nói, Trần Dật Thần quen biết Thẩm Kình Thiên?

Nếu thực sự quen biết Thẩm Kình Thiên, Lâm Như Tuệ còn thông quan bà ta làm trung gian mua nhà sao, thà trực tiếp liên hệ với Thẩm Kình Thiên, đừng nói sẽ giảm giá 30%, ngay cả giảm giá 50% còn được.

“Giám đốc Chương, cậu có nhầm lẫn không? Cái thứ rác rưởi này, nó … nó không thể nào quen biết Tổng giám đốc Thẩm của các người được.” Lâm Như Tuệ cũng không dám tin, bà ta nghĩ Chương Hồng nhất định là nhìn lầm, nếu Trần Dật Thần biết Thẩm Kình Thiên, thì bà ta quen biết Bill Gates rồi.

Chương Hồng cười khổ lắc đầu, anh ta cũng hy vọng là mình nhầm lẫn, nhưng tín hiệu mà Tống Phi cho anh ta đã quá rõ ràng rồi, giao tình mười mấy năm, không thể nói cắt đứt là cắt đứt, Tống Phi quả quyết như vậy, nhất định là biết anh ta sắp tiêu đời.

Nhưng nếu anh ta tiêu đời, cả núi Ngọc Tuyền này, cũng chỉ còn mỗi Thầm Kình Thiên.

“Cậu Trần, tôi … tôi vì lợi ích làm cho mờ mắt, tầm nhìn hạn hẹp, tôi không nên bán căn nhà của người chết cho cậu, mong cậu cho tôi một cơ hội để bù đắp”, Chương Hồng nói rồi lập tức quỳ gối xuống đất, tha thiết cầu xin.

“Chương Hồng! Cậu đang nói bậy gì thế, cái gì mà phòng của người chết!”

Sắc mặt chị Phương xanh mét, tức giận gầm lên, cái thứ rác rưởi này, vậy mà lại bán đứng mình!

“Căn nhà thực sự từng có người chết?!” Sắc mặt của Hạ Trấn Quốc trầm xuống.

Sắc mặt Lâm Như Tuệ bỗng chốc cũng tái mét, chính Chương Hồng đã nói như vậy, căn nhà có người chết này, e rằng là thật rồi.

“Không có! Lâm Như Tuệ, bà đừng nghe lời nó nói bậy bạ, nhà đang ở tốt, không thể có chuyện có người chết.” Chị Phương tức giận, vẫn đang nghĩ cách biện hộ, nhưng lại phát hiện ánh mắt mọi người nhìn sau lưng cô ta đều thay đổi.

Chị Phương vô thức quay đầu lại, khuôn mặt lọt vào tầm mắt khiến đồng tử bà ta chợt thắt lại.

“Thẩm … Tổng giám đốc Thẩm …” Chị Phương ấp úng, lời nói không hoàn chỉnh.

Thẩm Kình Thiên sắc mặt u ám: “Ai nói cho cô biết trong nhà chưa từng có người chết?”

“Tổng giám đốc Thẩm … Tôi …” Chị Phương hoảng sợ, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào với Thẩm Kình Thiên.

“Cút đi!”

Khi Thẩm Kình Thiên nói rồi tát mạnh vào mặt chị Phương, khiến bà ta ngã lăn xuống đất.

Khi ông ta bước đến chỗ Trần Dật Thần, mỉm cười nói: “Cậu Trần, tôi xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ suất.”

Huh!

Chương Hồng quỳ trên mặt đất, sắc mặt lại tái nhợt, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo, Trần Dật Thần biết rõ Thẩm Kình Thiên, hơn nữa nhìn thái độ của ông ta cho thấy quan hệ giữa Thẩm Kình Thiên và Trần Dật Thần hiển nhiên không hơn đơn giản như vậy.

“Tổng giám đốc Thẩm quá lời rồi, kẻ không biết không có tội.” Trần Dật Thần khẽ cười, Thẩm Kình Thiên là người biết xử thế, đương nhiên sẽ không gọi cậu là cậu Trần trước mặt đám người Lâm Như Tuệ và Hạ Trấn Quốc.

“Chương Hồng!” Thẩm Kình Thiên chuyển tầm mắt sang Chương Hồng.

“Bịch bịch bịch”

Không chút do dự, Chương Hồng khóc lóc dập đầu thảm thiết.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi.”

“Tha cho cậu?!” Thẩm Kình Thiên gào lên: “Cậu dám bán căn nhà có người chết, bảo tôi tha cho cậu?!”

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi. Tôi bị lợi ích là cho mù mắt. Tôi thấy tiền là sáng mắt…”

Chương Hồng đã thú nhận lỗi lầm của mình, khẩn thiết van xin lòng thương xót trong nước mắt, bây giờ trong lòng anh ta gần như hối hận, thật ra lúc đầu anh ta cũng không muốn làm việc này, vì ở đây có uy thế của Thẩm Kình Thiên.

Cho anh ta trăm ngàn lá gan, anh ta không dám động đến Thẩm Kình Thiên.

Nhưng do không chịu nỗi bị chị Phương ép buộc.

Chị Phương nói quen biết một vị lãnh đạo nào đó của quản lý nhà ở có thể xin được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở một cách thần không biết quỷ không hay.

Hơn nữa, chuyện căn nhà 508 có người chết, ở Thương Châu này rất ít người biết đến.