Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 244: Tặng nhà



Ngay cả Thẩm Kình Thiên cấp cao cũng hoàn toàn quên mất chuyện căn nhà 508 này.

Chỉ giám đốc tiêu thụ như Chương Hồng, mới có chìa khóa căn 508.

Chỉ cần tìm được người mua là có thể bán được nhà.

Vì vậy, Chương Hồng đã bị cám dỗ.

Sau khi biết Lâm Như Tuệ không có bối cảnh gì, canh ta đã nhờ chị Phương đưa Lâm Như Tuệ đi xem nhà.

Có thể nói mọi thứ đều liền mạch, suôn sẻ.

Nhưng thật không may, lại gặp phải Trần Dật Thần.

Đầu tiên, cảm thấy có điều gì đó không ổn trong căn nhà, sau đó còn quen biết Thẩm Kình Thiên.

Thường xuyên qua lại, đã đem chuyện này thông cáo cho người của cả núi Ngọc Tuyền này biết hết.

Sớm biết như thế, cho dù căn nhà này có bán được ba mươi tỷ, Chương Hồng cũng sẽ không bán!

“Nếu xin lỗi có ích, thì còn cần đến cảnh sát làm gì!” Thẩm Kình Thiên mắng:“A Hổ, giúp cậu ta nhớ kỹ chuyện lần này đi!

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.”

“Tổng giám đốc Thẩm, tha mạng, tha mạng.”

Nhìn thấy A Hổ lạnh lùng bước tới gần mình, Chương Hồng sợ đến mức soắn ra quần.

A Hổ hừ lạnh một tiếng, A Hổ lao tới một bước xông tới trước mặt Chương Hồng, con dao găm trên tay anh ta đâm thẳng vào cổ tay phải của Chương Hồng không thương tiếc.

Phụt!

Con dao găm được cắm vào cổ tay phải rồi rút ra.

Máu tươi lập tức phun trào ra ngoài.

Chương Hồng hét lên, muốn che đi cổ tay phải bị đâm, nhưng con dao găm trong tay A Hổ lại di chuyển lần nữa.

Một tiếng phụt lại vang lên!

Lần này, con dao găm được cắm vào cổ tay trái của Chương Hồng rồi rút ra không thương tiếc.

Cơ tay trái của Chương Hồng cũng bị gãy, sàn nhà bê bết máu, Chương Hồng nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Phía sau anh ta, một số thành viên cấp cao của Núi Ngọc Tuyền cũng rùng mình kinh sợ.

Không còn lạ gì, cái tên giết gà dọa khỉnh Thẩm Kình Thiên, không những cho Trần Dật Thần một lời giải thích, mà còn khiến bọn họ hiểu được, thứ gì không nên động tới, thì đừng động tới!

Nếu không, kết cục cũng sẽ giống như Chương Hồng.

“Chương Hồng!”

Chị Phương run lên sợ hãi, cả người mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất.

“Đưa đến đồn cảnh sát.” Thẩm Kình Thiên lạnh lùng liếc nhìn chị Phương, chị Phương không phải nhân viên của Núi Ngọc Tuyền, ông ta không thể giải quyết trực tiếp, có điều chỉ cần đưa cô ta đến chào hỏi cảnh sát, cho cô ta ngồi tù cả đời cũng không thành vấn đề.

Ngay sau đó, Chương Hồng và chị Phương đều bị giải đi.

Thẩm Kình Thiên vỗ tay, giống như chưa có chuyện gì, mỉm cười đi đến trước mặt Lâm Như Tuệ và Hạ Trấn Quốc đưa tay ra.

“Anh Hạ, cô Lâm, tôi là Thẩm Kình Thiên.”

“Ông Thẩm, xin chào, xin chào.”

“Tổng giám đốc Thẩm, nghe danh đã lâu.”

Lâm Như Tuệ sợ hãi vươn tay ra, Hạ Trấn Quốc cũng nơm nớp lo sợ.

Trước đây, họ chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ có quan biết với người giàu nhất Thương Châu.

Nhưng giờ đây, người giàu nhất Thương Châu đã chủ động đưa tay ra với họ.

Hạ Trấn Quốc biết rất rõ tất cả những điều này đều là do Trần Dật Thần.

Ngay cả Lâm Như Tuệ đến lúc này cũng không thể không chấp nhận Thẩm Kình Thiên là nể mặt Trần Dật Thần nên mới bắt tay với bà ta.

“Anh Hạ, chị Lâm, thật sự xin lỗi, người trong công ty đều không hiểu chuyện, căn nhà này, lúc đầu năm …” Thẩm Kình Thiên kể lại mọi chuyện không hề giấu giếm.

Hạ Trấn Quốc nghe xong thì không nói nên lời, nhưng Lâm Như Tuệ thì tức giận tái mặt.

Bà ta không ngờ chị Phương lại là người vô lương tâm như vậy, để kiếm mấy chục tỷ mà đem căn nhà có bốn người chết này bán chô bà ta!

Nếu bàt ta sống trong ngôi nhà như thế này, không tới trăm ngày, đột tử lúc nào cũng không hay!

Hạ Trấn Quốc cũng rất may mắn, may mắn là hôm nay đã đưa được Trần Dật Thần đến, nếu không có Trần Dật Thần thì chắc chắn ông ấy, Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y đã bị Chương Hồng và chị Phương xoay như chong chóng.

Sống trong căn nhà ma không nói, e rằng còn phải mang ơn chị Phương.

“Anh Hạ, chị Lâm, có một khu dân cư cao cấp trên sườn núi, một căn nhà rộng hai trăm mét vuông, nếu anh Hạ và chị Lâm không chê thì bây giờ tôi sẽ đưa các người đến đó xem thử.” Thẩm Kình Thiên nói.

Lâm Như Tuệ xua tay cười: “Tổng Gíam đốc Thẩm, chúng tôi không thể sống trong căn nhà hai trăm mét vuông.”

Một căn nhà trong khu dân cư cao cấp trên sườn núi có diện tích từ một trăm đến hai trăm mét vuông có giá lên đến chín mươi tỷ!

Cho dù có bán Lâm Như Tuệ đi, e là cũng không gom đủ chín mươi tỷ.

Thẩm Kình Thiên sửng sốt một chút rồi nói: “Bà Lâm, có thể bà hiểu lầm, tôi không có bán căn nhà đó cho bà.”

“Không bán?” Lâm Như Tuệ sửng sốt, chẳng lẽ là…

Thẩm Kình Thiên khẽ mỉm cười: “Căn nhà đó, là Thẩm Kình Thiên tôi tặng cho anh Hạ và chị Lâm đây.”

“Xịt”

Các nhân viên phía sau Thẩm Kình Thiên hít một hơi, nhịp thở của họ trở nên nhanh hơn.

Thẩm Kình Thiên muốn tặng Lâm Như Tuệ và Hạ Trấn Quốc một ngôi nhà trị giá hơn chín mươi tỷ!

Cho dù là cấp cao ở núi Ngọc Tuyền, lúc này cũng không khỏi ghen tị!

Lâm Như Tuệ cũng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đã vui lên như sắp phát điên: “Tổng Gíam đốc Thẩm, ông đang đùa tôi sao?”

Thẩm Kình Thiên lắc đầu nói: “Chị Lâm, tôi không đùa đâu. Sự việc này vốn là do nhân viên Núi Ngọc Tuyền của chúng tôi gây ra. Tôi nên bồi thường cho bà và anh Hạ mới đúng.”

“Tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn ông, cảm ơn ông.” Lâm Như Tuệ kích động đến mức suýt nữa quỳ xuống lạy Thẩm Kình Thiên.

“Như Tuệ!” Lúc này Hạ Trấn Quốc bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Như Tuệ, sau đó nhìn về phía Thẩm Kình Thiên: “Tổng giám đốc Thẩm, lòng tốt của anh, tôi và Như Tuệ xin nhận, nhưng chúng tôi không thể nhận căn nhà này.”

Không nhận?

Mọi người yên lặng trở lại, căn nhà chín mươi tỷ, mà ông ta lại không muốn lấy sao!

Ngay cả Thẩm Kình Thiên cũng hơi ngạc nhiên, phản ứng của Lâm Như Tuệ hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta, nhưng phản ứng của Hạ Trấn Quốc lại nằm ngoài dự đoán.

“Lão Hạ!”

Lâm Như Tuệ giận dữ dậm chân, não của Hạ Trấn Quốc bị úng nước hay sao? Căn nhà hơn chín mươi tỷ tặng cho ông ta mà ông ta lại không muốn sao?

Kéo Hạ Trấn Quốc sang một bên, Lâm Như Tuệ trầm giọng nói: “Tại sao không muốn lấy căn nhà đó?”

“Thẩm Kình Thiên đã tặng cho chúng ta rồi, chúng ta cứ yên tâm nhận lấy. Đây là căn nhà trị giá hơn chín mươi tỷ, không không phải chín tỷ!”

“Cho dù là chín trăm tỷ, chúng ta cũng không thể nhận.” Hạ Trấn Quốc khịt mũi nói.

“Hạ Trấn Quốc! Ông hồ đồ rồi sao?!” Lâm Như Tuệ răng nghiến lợi, “Ông nói cho tôi biết, sao ông không muốn? Lẽ nào ông đang giả thanh cao?”

“Giả thanh cao.” Hạ Trấn Quốc chửi rủa: “Sở dĩ tôi không muốn căn nhà này là vì Trần Dật Thần.”

“Rõ ràng căn nhà này là do Tổng Gíam đốc Thẩm đưa cho chúng ta vì thể diện của Trần Dật Thần. Không có Trần Dật Thần, đừng nói là tặng căn nhà, Tổng giám đốc Thẩm, ông ta cũng không thèm nhìn đến chúng ta đâu.”

“Vậy thì sao?” Lâm Như Tuệ hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Thẩm đã cho rồi, chúng ta nhận là được, tên phế vật đó ăn nhờ ở đậu chúng ta ba năm, cuối cùng cũng có ích.”

“Bà hiểu cái gì?” Hạ Trấn Quốc sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Bộ bà chưa từng nghe câu, không có lợi ích thì chẳng ai đi làm làm gì sao? Tại sao Thẩm tổng lại tặng nhà cho chúng ta, chắc chắn là vì chúng ta có lợi cho ông ta.”

“Chính xác mà nói, là Trần Dật Thần có lợi cho ông ta. Chúng ta nhận nhà của Tổng giám đốc Thẩm, có nghĩa là Trần Dật Thần nợ Tổng giám đốc Thẩm một ân tình…”