Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 422: Trùng hợp



Quản Sở Dịch sau khi bị hắt trà nóng bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn không ít, tuy ánh mắt nhìn Trần Dật Thần vẫn oán độc, nhưng cũng không dám ở trước mặt mọi người phun ra lời nói khó nghe nữa rồi.

Cùng lúc này, khu người giàu nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, trong Thang Thần Nhất Phẩm, ba chiếc Mercedes-Benz nối đuôi đi ra.

Chiếc xe đi đầu là một chiếc Mercedes-Benz S600.

Chiếc xe cuối là một chiếc Range Rover Rover.

Chiếc xe được hai chiếc xe này bảo vệ ở giữa, là một chiếc Rolls Royce màu đen.

Trong hàng ghế sau của chiếc Rolls Royce, một thanh niên đẹp trai mặc chiếc sơ mi phiên bản giới hạn của Gucci đang nhàn ngã rút xì gà, nhìn ra ngoài cửa sổ.

So với sự nhàn nhã của người thanh niên, người đàn ông trung niên mặc vest ngồi bên cạnh anh ta có vẻ nơi bất an: “Cậu chủ, ông chủ nói rồi, cậu mấy ngày này không thể ra khỏi cửa…”

“Chú Phúc Ninh…”

Người thanh niên cố ý kéo dài âm cuối, thần sắc có hơi bất mãn.

Lát sau, anh ta lại hòa hoãn nói: “Chú Phúc Ninh, tôi ra ngoài một lát, giúp bạn bè thu thập một thứ không có mắt xong thì tôi trở về, tôi bảo đảm với chú, lần này tôi tuyệt đối không gây họa nữa.”

“Cậu chủ, đây không phải là vấn đề gây họa hay không, mà là ông chủ đặt quy tắc cho tôi, cậu lần này bắt buộc phải ở nhà đủ 15 ngày mới có thể ra khỏi cửa, trong 15 ngày này, cậu nếu như dám tự ý ra ngoài, ông chủ ông ấy sẽ không tha cho tôi…” Vạn Phúc Ninh rất là bất lực, cậu chủ nhà mình sao đến bây giờ còn không hiểu tính quan trọng của sự việc, người lần này anh ta chọc phải, không giống với trước kia.

“Chú Phúc Ninh, quy tắc là vật chết, người là vật sống, tôi ra ngoài một chút xíu, chú không nói với ba tôi, không phải là được rồi sao.” Người thanh niên có hơi không để tâm mà thở một làn khói, theo anh ta thấy, lần này quyết định của ba, quả thật lạ lùng, bạn bè của Sở Thanh Từ nhiều, sao có thể tùy tiện nhảy ra một người, chính là sự tồn tại mà nhà họ Bạch bọn họ không chọc nổi.

“Nhưng mà…” Vạn Phúc Ninh vẫn muốn khuyên nữa, nhưng người thanh niên lại có chút mất kiên nhẫn: “Đừng nhưng nhị nữa, chú Phúc Ninh, ngộ nhỡ ba tôi nếu như phát hiện, chú nói với ông ấy, lần này tôi ra ngoài, là chống trận cho con trai của Quản Trọng Phi, ba tôi ông ấy sẽ hiểu.”

“Quản Trọng Phi?”

Vạn Phúc Ninh sững ra: “Là Quản Trọng Phi của Giang Đông sao?”

“Không sai.” Người thanh niên gật đầu.

“Cậu chủ, cậu với con trai của Quản Trọng Phi sao lại quen biết?” Vạn Phúc Ninh có hơi tò mò, con trai của Quản Trọng Phi không tính là gì, nhưng Quản Trọng Phi lại là đại quản gia của nhà họ Kim đệ nhất hào môn tỉnh Giang Đông, trong lời đồn, ông ta đã từng cứu mạng của gia chủ đương nhiệm của nhà họ Kim, có quan hệ thân thiết với gia chủ đương nhiệm của nhà họ Kim, tình như thủ túc.

Nếu có thể thông qua con trai của Quản Trọng Phi, móc nối được tuyến của Quản Trọng Phi, lại tiến một bước, móc nối quan hệ được với nhà họ Kim, vậy công lần này mà cậu chủ nhà mình lập được, sẽ rất lớn rồi.

Nhà họ Kim của Giang Đông, đó chính là sự tồn tại không hề kém cạnh với bốn đại gia tộc của Trung Hải, nhà họ Bạch nếu có thể móc nối được quan hệ với nhà họ Kim, ắt đã giỏi còn giỏi hơn nữa, tăng lên một đẳng cấp khác.

“Ở câu lạc bộ Danh Môn.” Bạch Văn Lịch lười nhác mở miệng: “Con trai của Quản Trọng Phi muốn đến bên Trung Hải phát triển, nhưng căn cơ của mình lại quá nông, vì thế tôi ở câu lạc bộ Danh Môn tổ chức một bữa cơm, giới thiệu cho anh ta mấy người anh em trong giới…”

“Thì ra là như thế.” Vạn Phúc Ninh khẽ gật đầu, trong nháy mắt hiểu ý.

Nhà họ Bạch muốn mượn tay của Quản Trọng Phi, móc nối quan hệ với nhà họ Kim, nhưng con trai của Quản Trọng Phi, cũng muốn mượn tay của nhà họ Bạch, dung nhập vào trong giới của Trung Hải.

Hai nhà có yêu cầu của mình, Bạch Văn Lịch lần này ngược lại cũng tính là có cớ xuất binh.

Trở về cho dù Bạch Khiếu Thiên hỏi tội, ông ta cũng có thể có một lời giải thích với Bạch Khiếu Thiên.

Mấy phút sau, ba chiếc xe sang đến cửa của Giang Mãn Lâu.

Bảy tám vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe từ trên xe bước xuống, dùng ánh mắt sắc bén quét một lượt các góc xung quanh, sau khi loại trừ sạch sẽ tất cả nhân tố nguy hiểm xung quanh, lúc này mới đi đến trước xe của Bạch Văn Lịch, mở cửa xe cho Bạch Văn Lịch.

Bạch Văn Lịch nhàn nhã bước xuống, sau đó rút điện thoại ra.

“Anh Quản, tôi đến rồi.”

“Cậu Bạch, cậu đến rồi sao?!”

Trong phòng bao, thần sắc của Quản Sở Dịch bỗng chốc trở nên vô cùng kinh hỷ, anh ta không ngờ, Bạch Văn Lịch vậy mà đến nhanh như vậy!

Không đợi Bạch Văn Lịch lên tiếng, Quản Sở Dịch lại nịnh nọt mở miệng: “Cậu Bạch, cậu đợi một chút, tôi lập tức xuống đón cậu.”

“Được.” Bạch Văn Lịch nhàn nhạt mỉm cười, trước khi tới, anh ta còn lo lắng Quản Sở Dịch sẽ không biết vị trí của mình, bây giờ xem ra, lo lắng của anh ta là dư thừa, thái độ của Quản Sở Dịch đối với anh ta, rất cung kính.

Anh ta rất thích.

Sau khi cúp máy, Quản Sở Dịch đưa ánh mắt nhìn sang Trần Dật Thần, thần sắc của anh ta vừa vui mừng vừa dữ tợn: “Chó tạp chủng, cậu Bạch bây giờ ở dưới lầu, anh cách cái chết không xa rồi!”

Trần Dật Thần khẽ mỉm cười: “Vậy sao? Tôi mỏi mắt trông chờ.”

“Cậu Bạch sao?”

“Cậu Bạch là ai?”

So với sự bình tĩnh của Trần Dật Thần, những người khác trong phòng bao có hơi không bình tĩnh rồi.”

Dù sao thái độ nịnh nọt trước đó của Quản Sở Dịch, bọn họ đều nhìn thấy cả.

Người có thể khiến Quản Sở Dịch cúi mình như thế, lai lịch tất nhiên không nhỏ.

Anh ta rốt cuộc là ai?

“Cậu Bạch? Chẳng lẽ là con trai của ông trùm trang sức đá quý Bạch Khiếu Thiên!” Đột nhiên, có người kinh ngạc hô lên.

Bỗng chốc gây nên náo động.

“Con trai của ông trùm trang sức đá quý Bạch Khiếu Thiên?! Chuyện này sao có thể chứ?!”

“Sao không thể? Ở Trung Hải, người họ Bạch tuy rất nhiều, nhưng có thể khiến cậu chủ ở Giang Đông như Quản Sở Dịch cung kính đối đãi như thế, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Văn Lịch.”

“Nhưng, nếu như là thật, Quản Sở Dịch sao lại có tư cách quen biết vị này?” Có người vẫn ôm thái độ nghi ngờ, cảm thấy Quản Sở Dịch không có tư cách quen biết Bạch Văn Lịch.

Quản lý Hoàng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nghi hoặc, tên tuổi của Bạch Văn Lịch, ông ta tự nhiên là biết, chỉ là, Quản Sở Dịch sao lại quen biết Bạch Văn Lịch, theo lý mà nói, hai người căn bản không phải là cùng một đẳng cấp.

Quản Sở Dịch lai lịch tuy lớn, nhưng ở trước mặt loại cậu chủ đỉnh cấp nhất của Trung Hải này, anh ta chỉ là cái rắm.

Suy nghĩ của quản lý Hoàng còn chưa ngừng, thân hình của Quản Sở Dịch lần nữa xuất hiện ở cửa phòng bao.

Lần này đằng sau anh ta, còn có một người thanh niên đẹp trai mặc sơ mi phiên bản giới hạn của Gucci đứng đó.

Nhìn thấy thanh niên đẹp trai này, đầu óc của quản lý Hoàng bỗng trống rỗng.

Xong rồi xong rồi, lần này xong rồi, thật sự là Bạch Văn Lịch!

Đám bạn học của Quản Sở Dịch, lúc này đều hít một hơi khí lạnh, người thanh niên trước mắt này, sợ rằng thật sự là Bạch Văn Lịch, cho dù không phải, cũng kém không xa, bởi vì khí thế khinh thường thiên hạ ta là nhất đó trên người anh ta căn bản không phải là thứ người bình thường có thể có.

Nhất thời, trong ánh mắt của mọi người khi nhìn sang Trần Dật Thần, tràn ngập vẻ đồng cảm.

Có loại cậu chủ đỉnh cấp của Trung Hải như Bạch Văn Lịch này ra mặt thay cho Quản Sở Dịch, Trần Dật Thần lần này sợ rằng không chết cũng phải mất lớp da.

Giống như sợ bị Trần Dật Thần liên lụy, mọi người bắt đầu không chút dấu vết cách xa Trần Dật Thần.

Trong số mọi người, duy chỉ có sắc mặt của Tiêu Thuần ra là quái dị: “Anh Thần, sao lại là Bạch Văn Lịch?”

“Ai biết chứ?” Khóe môi của Trần Dật Thần nhếch lên lộ ra nụ cười giễu cợt, vận mệnh có khi chính là kỳ diệu như thế, ngay cả anh cũng không ngờ, đại phật gia mà Quản Sở Dịch mời tới, vậy mà sẽ là Bạch Văn Lịch.