Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 423: Tôi với anh ta không quen



Ở trong phòng bao có rất nhiều người, cho nên sau khi Bạch Văn Lịch bước vào trong phòng bao cũng không lập tức nhìn thấy Trần Dật Thần ngay.

Mà lúc này Quản Sở Dịch lại lớn tiếng kêu gào: “Con chó kia, cút ra ngoài cho tôi!”

“Cậu chắc là muốn tôi cút ra khỏi đây?” Âm thanh trêu tức của Trần Dật Thần vang lên trong phòng bao.

Nghe thấy âm thanh này, Bạch Văn Lịch mang theo sắc mặt sững sờ ban đầu, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, cảm thấy có dự cảm không tốt.

Mà Quản Sở Dịch thì vẫn chưa tỉnh táo, hoàn toàn vẫn nhe răng cười nói như cũ: “Ha ha, cái đồ chó, có phải là cậu đã sợ rồi không?”

“Nếu như sợ thì quỳ xuống đây cho ông dập đầu mười cái, lại để cho người phụ nữ của cậu ngủ với ông đây và cậu Bạch một đêm, nếu như bọn họ có thể hầu hạ ông đây và cậu Bạch dễ chịu, nói không chừng ông đây còn có thể tha cho cậu một mạng!”

“Ngậm miệng lại!”

Bạch Văn Lịch ở phía sau rốt cuộc cũng đã không kìm nén được nữa, hét to thành tiếng.

Một tiếng quát lớn làm cho tất cả mọi người ở trong phòng bị hù dọa không nhẹ.

Quản Sở Dịch kinh ngạc đến nỗi cái cằm thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cậu Bạch… tại sao lại kêu mình ngậm miệng?

“Cậu Bạch, anh…” Quản Sở Dịch nhịn không được mà há to mồm, còn muốn hỏi lại nhưng mà Bạch Văn Lịch lại nghiến răng nghiến lợi tức giận lên tiếng: “Tôi kêu cậu ngậm miệng, cậu có nghe không vậy hả?”

Trong nháy mắt Quản Sở Dịch liền im lặng, mặc dù không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà sắc mặt xanh xám của Bạch Văn Lịch lại không phải là giả.

Tình thế đột nhiên lại thay đổi lập tức làm những người có mặt ở đây không hiểu gì hết, đám người không hiểu ngọn núi dựa lớn của Quản Sở Dịch tại sao lại kêu Quản Sở Dịch ngậm miệng lại.

Lúc này, trong suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây là có chuyện gì, Trần Dật Thần mỉm cười mở miệng nói: “Cậu Bạch, đã lâu không gặp!”

Đã lâu không gặp?

Một lời nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ai nấy cũng đều há to miệng có thể nhét được hai quả trứng gà, cái tên thấp hèn đắc tội với Quản Sở Dịch vậy mà lại có quen biết với Bạch Văn Lịch?

Có chuyện gì vậy chứ?

“Sao anh lại ở đây!” Gân xanh trên trán Bạch Văn Lịch nổi lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, anh ta có suy nghĩ nát óc cũng không ngờ đến người mà Quản Sở Dịch đắc tội lại là Trần Dật Thần.

Nếu như sớm biết Trần Dật Thần ở đây, có đánh chết anh ta anh ta cũng sẽ không đến đây.

Người mà hiện tại anh ta không muốn gặp nhất đó chính là Trần Dật Thần!

“Tôi đi nơi nào thì còn phải nói lại với cậu Bạch mới được à?” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, từ trong sắc mặt của Bạch Văn Lịch không khó có thể nhìn ra rằng hiện tại Bạch Văn Lịch rất kiêng kị anh, chắc là ông già của Bạch Văn Lịch đã cảnh cáo Bạch Văn Lịch là đừng chọc vào mình.

Nghe thấy giọng nói mang theo chút giễu cợt của Trần Dật Thần, trong lòng của đám người ở đây lại chấn động một lần nữa.

Vốn dĩ cho rằng Trần Dật Thần và Bạch Văn Lịch chỉ quen biết với nhau, hiện tại xem ra mối quan hệ của hai người bọn họ e là không phải đơn giản như quen biết.

Rất có thể là hai người có thù với nhau.

Nghĩ đến đây, đám người nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Có thể kết thù oán với Bạch Văn Lịch, hơn nữa còn có thể ép Bạch Văn Lịch, đó chính là sự tồn tại như thế nào?

Sắc mặt của Quản Sở Dịch trở nên căng cứng, anh ta cũng không ngu ngốc, người khác có thể nghĩ được đương nhiên là anh ta cũng có thể nghỉ được.

Trước đó anh ta vẫn không hiểu rõ tại sao Bạch Văn Lịch lại kêu anh ta ngậm miệng lại, bây giờ anh ta đã hiểu rồi.

Nhìn anh giống như là một con tôm thối nát, nhưng mà chỉ sợ cũng không phải là tôm thối nát gì.

Mà là một con cá sấu khổng lồ thời tiền sử.

Là một con cá sấu thời tiền sử mà ngay cả Bạch Văn Lịch cũng phải kiêng dè.

Giống như Quản Sở Dịch suy nghĩ, Bạch Văn Lịch của lúc này chính xác là rất kiêng kỵ Trần Dật Thần.

Mặc dù là trước đó ngoài miệng anh ta nói là sẽ không để ý tới Trần Dật Thần, nhưng mà sau khi thật sự gặp được Trần Dật Thần rồi, trong lòng của anh ta vẫn còn cảm thấy bỡ ngỡ.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn Trần Dật Thần chính là người đàn ông đầu tiên phải để cho anh ta chịu thiệt lớn như vậy.

Mà quan trọng nhất đó chính là phản ứng của ông già nhà anh ta.

Là cửa hàng châu báu lớn nhất của thành phố Trung Hải, ba của anh ta đã mang danh hiệu đại vương trong giới châu báu vài chục năm ngoại trừ bốn gia tộc lớn thì chưa từng có bất cứ người nào có thể để cho ba anh ta phải kiêng kị.

Thẳng cho đến khi gặp Trần Dật Thần.

Bởi vì Trần Dật Thần, chẳng những ba của anh ta không dám ra mặt cho anh ta, ngược lại còn nhốt anh ta mười lăm ngày.

Ý nghĩa ở trong đó Bạch Văn Lịch căn bản không dám suy nghĩ sâu xa.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Bạch Văn Lịch thấp giọng mở miệng: “Anh Trần đi đâu, đương nhiên không cần phải nói lại với tôi!”

Không cần phải nói lại với tôi à?

Nghe thấy giọng điệu này rõ ràng mang theo vài phần chịu thua, sắc mặt của đám người lại thay đổi một lần nữa.

Chẳng ai ngờ rằng Bạch Văn Lịch lại chịu thua.

Hơn nữa còn hoàn toàn chịu thua như thế.

Không hề có một kẻ hở mạnh miệng.

Lúc này bắp chân của Quản Sở Dịch đã bắt đầu run lên, thậm chí là sau lưng của anh ta đều đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Anh ta đã cố gắng đánh giá cao xuất thân của Trần Dật Thần, thật sự không nghĩ đến là đã vẫn còn đánh giá thấp.

Người có thể để cho Bạch Văn Lịch ngay cả mạnh miệng cũng không dám, còn trực tiếp chịu thua, rốt cuộc là một người có bối cảnh ngập trời đến cỡ nào.

Lúc này ngay cả suy nghĩ tự tử Quản Sở Dịch cũng đều có.

“Vậy à?” Trần Dật Thần mỉm cười, Bạch Văn Lịch vẫn xem như là rất thức thời.

“Đúng!” Bạch Văn Lịch cắn răng mở miệng, mặc dù là ở trước mặt nhiều người chịu thua với Trần Dật Thần là rất mất mặt, nhưng mà anh ta lại không thể không làm như vậy.

Ngay cả ba của anh ta đều phải kiêng kị anh ta, không thể đắc tội nổi.

“Vậy cậu ta thì sao?” Trần Dật Thần cười cười, lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía Quản Sở Dịch đang run cả bắp chân.

“Cậu ta không liên quan tới tôi!”

Bạch Văn Lịch nhìn cũng không thèm nhìn Quản Sở Dịch một cái liền quả quyết mở miệng nói: “Tôi với cậu ta không quen nhau!”

“Cậu Bạch?”

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Quản Sở Dịch tái nhợt, trực tiếp bị dọa đến nỗi vụt một tiếng quỳ xuống đất.

Anh ta không ngờ đến là Bạch Văn Lịch lại quả quyết bán đứng anh ta như vậy.

Mặc dù là vì tự vệ, nhưng mà Bạch Văn Lịch thậm chí ngay cả ngại ngùng cũng không có, thật là vô tình quá đi.

“Cút!”

Bạch Văn Lịch chán ghét nhìn thoáng qua Quản Sở Dịch, giờ phút này người mà anh ta hận nhất không phải là Trần Dật Thần mà là Quản Sở Dịch ở trước mặt.

Nếu như không có Quản Sở Dịch, ngày hôm nay anh tả căn bản cũng sẽ không ra ngoài, cũng không gặp ác thần là Trần Dật Thần.

Mặc dù là nhìn hiện tại Trần Dật Thần có bộ dạng này sẽ không làm khó anh ta.

Nhưng mà sau khi anh ta trở về, Bạch Khiếu Thiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Ban đầu bị cấm mười lăm ngày, sợ rằng sẽ biến thành hai tháng.

Giờ phút này Bạch Văn Lịch quả thật hận đến nỗi không thể giết chết Quản Sở Dịch.

Đối diện với ánh mắt chán ghét mà rét lạnh của Bạch Văn Lịch, Quản Sở Dịch không khỏi rùng mình một cái, chuyện cho đến bây giờ anh ta cũng không dám kéo Bạch Văn Lịch xuống nước theo.

Lúc này nếu như anh ta lựa chọn kéo Bạch Văn Lịch xuống nước theo, vậy thì sợ rằng Bạch Văn Lịch sẽ chơi chết anh ta ở trước mặt của Trần Dật Thần.

Sau khi phân tích một phen thật là nhanh chóng, cuối cùng Quản Sở Dịch cũng đã đưa ra một kết luận, lúc này nếu như mà anh ta muốn mạng sống thì hi vọng duy nhất là ở trên người của Trần Dật Thần.

“Cậu Trần, xin anh tha mạng!”

Quản Sở Dịch rất thức thời, sau khi biết mạng sống của mình chỉ có thể đặt ở trên người của Trần Dật Thần, nước mắt nước mũi trực tiếp rơi ra, bắt đầu dập đầu với Trần Dật Thần.

Sàn nhà đều bị đập đến nỗi rung động bịch bịch, có thể nhìn thấy được mức độ dùng sức.

Sau khi đập đến nỗi cái trán của mình bị chảy máu, Quản Sở Dịch lại quỳ trên mặt đất bắt đầu điên cuồng tát vào mặt của mình.

“Chát!” Cập nhật nhanh tại nguồn truyen.one!

“Cậu Trần, tôi sai rồi sau này tôi không dám nữa!”

“Chát!”

“Cậu Trần, mắt chó của tôi coi thường người khác, tôi có mắt mà không biết thái sơn!”

“Chát!”

“Cậu Trần, tôi không nên gây chuyện với anh, anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng đi!”

“Chát!”

“Cậu Trần…”

Trong một phút ngắn ngủi, Quản Sở Dịch đã tát mình mười bàn tay, khóe miệng đều tát đến nỗi có vết máu.