Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 523: Hòa



Nhận thua?

Trường kiếm của Trương Thiên Dụ đột ngột dừng ở trước mặt của Fuji Sasuke với một khoảng cách khoảng chừng ba mét.

Anh ta buồn bực suy nghĩ đến nỗi muốn phun máu, cái tên tiểu nhân âm hiểm này vậy mà lại nhận thua vào lúc này hả?

“Tôi nhận thua.” Fuji Sasuke hừ lạnh một tiếng.

“Có điều tôi không phải là bởi vì thực lực không bằng anh cho nên mới nhận thua.”

“Tôi là bởi vì nội giáp đó, cho nên mới nhận thua.”

“Nếu như không có nội giáp đó, Trương Thiên Dụ, anh chẳng phải là cái thá gì hết.”

Sau khi Fuji Sasuke châm chọc một câu, trực tiếp bước xuống võ đài.

Mà giờ phút này sắc mặt của Trương Thiên Dụ lại đỏ bừng lên.

Đúng là như vậy, giống như lời mà Fuji Sasuke đã nói, ngày hôm nay anh ta chính là thắng bởi nội giáp, nếu như không có nội giáp này ngay cả tính mạng của anh ta đã không giữ nổi rồi.

“Trận chiến lần thứ ba, Trương Thiên Dụ thắng, Fuji Sasuke bại.”

Trọng tài có chút bất đắc dĩ mà tuyên bố kết quả trận chiến này, Trương Thiên Dụ quá là mất mặt rồi, thực lực của anh ta mạnh hơn Fuji Sasuke một chút, nhưng mà dựa vào tâm kế thì anh ta lại kém Fuji Sasuke quá xa.

Fuji Sasuke chỉ làm ra mình yếu thế một chút thì anh ta đã tự phụ rồi.

Nếu như anh ta không tự phụ, nói không chừng cũng sẽ không rơi vào loại cục diện như hiện tại.

“Trương Thiên Dụ, anh muốn xuống võ đài hay là muốn tiếp tục ở lại võ đài chờ thêm một người khiêu chiến nữa?”

“Xuống võ đài.” Trương Thiên Dụ có chút nhục nhã mà nói, giờ phút này anh ta đang trong trạng thái bị thương nặng, nếu như tiếp tục ở lại trên võ đài cũng chỉ là tự rước lấy nhục nhã thôi.

“Vậy được rồi, mọi người nghỉ ngơi mười phút.”

“Mười phút sau trận chiến tiếp theo sẽ được bắt đầu, mời tuyển thủ của Thương Hội Trung Hải và Thương Hội Thiên Thủy chuẩn bị sẵn sàng.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
2. Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
3. Ở Lại Bên Anh
4. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
=====================================

Trọng tài trung niên thấp giọng mở miệng nói.

Trong lòng của bọn người Thương Hội Trung Hải có chút nặng nề.

Chuyện cho đến bây giờ cuộc chiến đã được tiến hành ba trận.

Ba trận ở bên phía Thương Hội Trung Hải đã bỏ ra ba người, mà ở bên phía Thương Hội Thiên Thủy chỉ bỏ ra có một người.

Thế cục rất bất lợi đối với Thương Hội Trung Hải.

Sau khi Trương Thiên Dụ bước xuống võ đài, một thân một mình đi đến một nơi hẻo lánh để làm dịu cơn tức, dường như là không còn mặt mũi để đối diện với đám người.

“Võ Long, trận tiếp theo đến lượt anh.”

Sở Dật Phi di chuyển tầm mắt nhìn về phía một cậu thanh niên đầu trọc ở bên cạnh.

Trần Dật Thần nhìn thoáng qua Võ Long, phát hiện Võ Long này chính là đệ tử phật môn mà trước đó Vũ Văn Thiến đã nói tới.

Diệu Không đại sư phụ của Võ Long lúc này đang ngồi trên ghế khách quý.

“Anh Sở, người mà tôi đối đầu là ai vậy?” Võ Long trầm giọng nói, làn da của anh ta rất đen, khuôn mặt kiên nghị, nếu như không phải giữ lại cái đầu trọc thì giống y như là một quân nhân.

“Sakurai.” Sở Dật Phi nhìn thoáng qua phương hướng của Thương Hội Thiên Thủy, nói: “Anh ta chính là ninja do Thương Hội Thiên Thủy đã tự mình bồi dưỡng ra, phương thức chiến đấu am hiểu là ám khí, một lát nữa bước lên võ đài cậu nhất định phải cẩn thận ám khí của anh ta, nếu như có thể ngăn cản thế công ám khí của anh ta, vậy thì trận chiến này cậu đã có thể nhẹ nhàng giành được phần thắng.”

“Được, tôi sẽ cẩn thận.”

Võ Long nghiêm túc nhẹ gật đầu, phương thức chiến đấu như là loại ám khí này, đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc, nhưng mà cho dù như thế nào thì anh ta cũng phải giành được phần thắng.

Bởi vì Thương Hội Trung Hải đã thua không chịu nổi rồi.

“Trần Dật Thần, sao lúc nãy anh lại biết được Trương Thiên Dụ gặp nguy hiểm vậy?”

Trong lúc Sở Dật Phi và Võ Long đang thương lượng đối sách, Vũ Văn Thiến nhịn không được mà mở miệng nói, lúc Trương Thiên Dụ và Fuji Sasuke vẫn còn chưa phân ra thắng bại, Trần Dật Thần đã nói Trương Thiên Dụ sắp tiêu rồi.

Lúc đó cô ta còn cảm thấy Trần Dật Thần đang nói mò, kết quả không đến một giây cô ta liền bị đánh vào trong mặt.

Cho nên cô ta rất tò mò rốt cuộc Trần Dật Thần biết Trương Thiên Dụ gặp nguy hiểm như thế nào, chẳng lẽ là có bản lĩnh biết trước sự việc hả?

“Nhìn ra được.” Trần Dật Thần tùy ý nói, anh mới không có thời gian để giải thích mấy cái này với Vũ Văn Thiến đâu, cho dù có giải thích thì Vũ Văn Thiến cũng nghe không hiểu.

“Sao có thể nhìn ra được vậy?” Vũ Văn Thiến hiếu kỳ hỏi tiếp.

“Dùng con mắt.”

Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Anh…” Vũ Văn Thiến có chút tức giận trừng mắt nhìn Trần Dật Thần, bĩu môi nói: “Không nói thì thôi.”

Cái tên này hay lắm, Vũ Văn Thiến âm thầm oán giận ở trong lòng.

Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi mười phút liền trôi qua.

Võ Long và Sakurai đồng thời bước lên võ đài.

Trọng tài ra lệnh một tiếng, hai người đồng thời bắt đầu di chuyển trên võ đài.

Bước chân của Võ Long giẫm bước lớn, giống như là một con bò tót lao về phía Sakurai.

Sakurai lại không hề hoang mang, lùi về phía sau, không ngừng kéo dài khoảng cách với Võ Long.

Kéo dài khoảng cách, đồng thời Sakurai còn không ngừng vung ám khí ở trong tay về phía Võ Long.

Thân thể của Võ Long di chuyển, phần lớn đều tránh khỏi ám khí, không tránh khỏi thì dùng cây gậy sắt ở trong tay đỡ đòn.

So với Trương Thiên Dụ và Fuji Sasuke, trận chiến của Võ Long và Sakurai không cầu kỳ, thậm chí có thể nói là có chút tẻ nhạt.

Sakurai am hiểu nhất chính là ám khí, năng lực chiến đấu có thể nói là yếu đến cực điểm.

Mà Võ Long thành thạo nhất đó chính là chiến đấu gần, anh ta muốn đánh gần với Sakurai, nhưng mà về tốc độ phương diện anh ta lại thua Sakurai một bậc.

Điều này sẽ dẫn đến một cục diện đó chính là anh ta không đuổi kịp Sakurai.

Hai người bọn họ cứ tôi đuổi anh chạy trên võ đài, ai cũng không chạm được ai.

“Trần Dật Thần, không phải là anh rất có năng lực hả, anh nói nghe thử xem Võ Long và Sakurai ai sẽ thắng đây?” Vũ Văn Thiến nhịn không được mà nói.

“Hai người bọn họ ai cũng không thắng.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.

“Hai người bọn họ ai cũng không thắng hả? Có ý gì vậy?” Vũ Văn Thiến ngẩn người.

“Hòa.” Trần Dật Thần giống như là đang nhìn một kẻ ngốc mà nhìn về phía Vũ Văn Thiến.

Ánh mắt này lập tức làm Vũ Văn Thiến cảm thấy mình nhận phải xử sỉ nhục cực kỳ lớn, cô ta không phục mà nói: “Anh nói bậy!”

“Tôi không có nói bậy, một lát nữa cô sẽ biết thôi.” Trần Dật Thần cười cười, sở dĩ anh nói như vậy, đương nhiên anh có căn cứ.

Căn cứ này bắt nguồn từ phương thức chiến đấu của Võ Long và Sakurai.

Cảnh giới của hai người này giống nhau, mức độ kình khí trong cơ thể cũng đồng nhất với nhau, nếu như Võ Long có thể chạm được Sakurai vậy thì Võ Long sẽ thắng không thể nghi ngờ gì.

Nhưng điểm mấu chốt, Sakurai sẽ không cho Võ Long có cơ hội chạm vào anh ta.

Cùng lúc đó, ám khí của Sakurai cũng không có cách nào tạo thành tổn thương với Võ Long, kể từ đó thực lực của hai người này đạt đến trạng thái ngang nhau một cách hoàn mỹ, người này cũng chẳng làm gì được người kia.

Trận chiến này cứ tiếp tục như vậy, chờ đợi kình khí trong cơ thể cùng với thể lực tiêu hao hết, hai người bọn họ tất nhiên sẽ nghênh đón kết quả hòa.

Không nằm ngoài dự liệu của Trần Dật Thần, trong vòng mười lăm phút sau, Võ Long và Sakurai cũng chẳng có ai chạm vào ai.

Nhưng mà đuổi bắt mười lăm phút lại làm cho thể lực và kình khí của hai người bọn họ hao phí sạch sẽ.

Sắc mặt của hai người đều có chút tái nhợt, thậm chí ngay cả bắp chân cũng đang như nhũn ra.

“Còn phải tiếp tục nữa hả?”

Trọng tài trung niên có chút bất đắc dĩ mà hỏi, nếu như hai người bọn họ cứ tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ là so tài cả một ngày trời cũng không bằng đưa ra kết quả.

“Không so tài nữa, tính hòa.”

Lúc này Watanabe Taichi đang ngồi ở hàng ghế khách quý đầu tiên bình tĩnh nói.

“Tính như hòa đi.” Một ông già ở bên cạnh Quan trưởng lão cũng phụ họa theo.

Thế hòa đã là cục diện tốt nhất cho Thương Hội Trung Hải.

Hai người già đã liên tục lên tiếng, mặc dù Võ Long và Sakurai không cam lòng nhưng mà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bước xuống võ đài.

“Lại bị cái tên này nói trúng nữa rồi.

Vũ Văn Thiến có chút khó tin mà nhìn Trần Dật Thần, vậy mà thật sự thế hòa!