Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 524: Nhược điểm của ảnh sát



Cái tên này làm sao biết được vậy?

Sau khi Võ Long và Sakurai bước xuống võ đài, trận đấu thứ ba bắt đầu.

Người ở bên phía Thương Hội Trung Hải chính là Dương Hiển Minh ra sân.

Người ở bên Thương Hội Thiên Thủy thì lại là một cậu thanh niên lùn không đến một mét sáu.

“Hiển Minh, một lát nữa sau khi lên võ đài nếu như cảm thấy không địch nổi thì cứ trực tiếp nhận thua đi, không nên liều chết chống đỡ.” Giọng điệu của Sở Dật Phi nghiêm túc dặn dò một câu, trước mắt Thương Hội Trung Hải không biết gì nhiều đối với thông tin của người lùn này, điều duy nhất mà Thương Hội Trung Hải biết đến đó chính là người lùn này đã từng hư hư thực thực bái Đao Thánh môn hạ.

Nói một cách khác, người lùn này rất có thể là đệ tử của Đao Thánh.

Nếu như anh ta thật sự là đệ tử của Đao Thánh, vậy thì thực lực của anh ta sẽ chỉ hơn Fuji Sasuke chứ không phải yếu.

“Vâng.” Tâm trạng của Dương Hiển Minh nặng nề gật đầu, sau đó bước lên võ đài.

Anh ta cùng với cậu thanh niên lùn đứng đối mặt nhau chỉ nhìn thấy cái đầu, Dương Hiển Minh cao hơn cậu thanh niên lùn, nhưng mà bàn về khí thế thì cậu thanh niên lùn này lại hoàn toàn nghiền ép Dương Hiển Minh.

“Anh không phải là đối thủ của tôi, nhận thua đi.” Cậu thanh niên lùn nhìn thoáng qua Dương Hiển Minh, lạnh nhạt mở miệng nói.

Dương Hiển Minh mím môi, cũng không nói chuyện, mặc dù là anh ta có thể không phải là đối thủ của người lùn này, nhưng mà kêu anh ta nhận thua, nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Nhìn thấy Dương Hiển Minh không có ý định nhận thua, khóe miệng của cậu thanh niên lùn không hỏi nâng lên một nụ cười mỉa mai.

“Bắt đầu.”

Một giây sau, cuộc chiến bắt đầu.

Sau khi trọng tài trung niên ra lệnh một tiếng, cậu thanh niên lùn lập tức di chuyển.

Trong nháy mắt, bóng dáng của anh ta được chia làm ba, có ba thân ảnh đều cầm dao chém về phía Dương Hiển Minh.

Dương Hiển Minh luống cuống tay chân.

Anh ta căn bản không phân rõ được trong ba bóng dáng này người nào mới thật sự là cậu thanh niên lùn.

Dưới võ đài, Trần Dật Thần nhăn mày lại.

Người lùn này chính là đệ tử Đao Thánh không thể nghi ngờ gì.

Giờ phút này chiêu thức mà người lùn đang sử dụng đó chính là ảnh sát chi thuật, cùng với ảnh sát chi thuật ngày hôm đó của người muốn giết anh đã sử dụng giống nhau như đúc.

Người lùn chân chính cũng không phải là bất kỳ ai trong ba bóng dáng này.

Dương Hiển Minh phải thua rồi…

Trần Dật Thần thở dài, suy nghĩ của anh vừa mới dừng lại liền nhìn thấy trên võ đài có một cánh tay bay ra.

Nương theo cánh tay này còn có máu tươi tinh nồng.

“Tôi nhận thua.”

Sau một tiếng thét thảm thiết, Dương Hiển Minh khàn giọng nhận thua.

Mà lúc này con dao của người lùn đó cách cái cổ của Dương Hiển Minh không quá một mét.

Nếu như Dương Hiển Minh mà nhận thua, trễ một chút, giờ phút này đầu của anh ta cũng đã tách rời khỏi người.

Trọng tài tuyên bố kết quả, sắc mặt của đám người Thương Hội Trung Hải trong nháy mắt trở nên u ám đến cực điểm.

Dương Hiển Minh đã hoàn toàn thua, bị chém đứt một cánh tay.

Bắt đầu từ lúc trận chiến diễn ra, bên phía Thương Hội Trung Hải vẫn còn chưa có người nào bị thương nặng như vậy.

“Cái người nước N đó, rốt cuộc lúc nãy là có công pháp gì thế?” Gương mặt xinh đẹp của Vũ Văn Thiến bị dọa đến nỗi trắng bệch, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng máu tanh như thế.

“Không biết nữa.” Đám người Thương Hội Trung Hải cùng nhau lắc đầu, người ở bên phía nước H cũng không hiểu gì nhiều đối với Đao Thánh, cho nên đặc điểm công pháp của Đao Thánh bọn họ cũng không biết gì hết, tựa như là mới tinh, ngay cả chuyện Dương Hiển Minh bị đánh bại như thế nào mà bọn họ cũng không biết.

Bọn họ chỉ biết là ba bóng dáng đó trong nháy mắt đi đến trước mặt của Dương Hiển Minh, sau đó Dương Hiển Minh đưa tay ra cản lại, vậy là cánh tay đã bị chặt mất rồi.

“Là ảnh sát.”

Lúc này, Trần Dật Thần vẫn luôn im lặng đã lên tiếng nói.

Nói đến thì chuyện này cũng coi như là anh đã sơ sót, thật ra anh nên sớm nói cho Dương Hiển Minh biết nhược điểm của Đao Thánh, thế thì Dương Hiển Minh cũng sẽ không đến mức một chút phòng bị cũng không có.

“Đao Thánh hả?”

Đám người đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Trần Dật Thần, sau Trần Dật Thần lại biết chứ?

“Không sai, là Đao Thánh.”

“Tôi đã từng gặp rồi.”

Trần Dật Thần nói đặc điểm của Đao Thánh ra, nhưng mà chưa từng nói chuyện mình đã gặp sát thủ nước N.

Dù như thế nào thì sau khi đám người nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên quái dị, chẳng ai ngờ đến Trần Dật Thần trông có vẻ tầm thường nhất ở đây thế mà lại từng giao thủ với đệ tử của Đao Thánh, hơn nữa còn có thể sống sót.

“Nói như vậy, người thật sử dụng ảnh sát không nằm trong ba bóng người kia có đúng không?” Vũ Văn Thiến nói.

Trần Dật Thần lắc đầu: “Chưa chắc, tôi cảm thấy ảnh sát chân chính người thật sẽ tùy tiện biến hóa, có khả năng ở bên trong ba bóng dáng đó, cũng có khả năng ở bên ngoài ba bóng người.”

Dù sao thì ảnh sát cũng là công pháp độc quyền do Đao Thánh đã sáng lập ra, công pháp này tuyệt đối không có khả năng giống như bây giờ, nhìn qua đơn giản như thế.

Tất nhiên là nó có điểm độc đáo của nó.

“Vậy làm như thế nào để có thể phân biệt được người thật đây?” Lông mày của Vũ Văn Thiến nhíu lại, nếu như không có cách nào phân biệt được người thật, vậy thì không có cách nào phá giải được ảnh sát, với lại cũng không có khả năng đề phòng với mỗi một cái bóng.

Vương Kiền vẫn luôn trầm mặc lúc này cũng đang nhíu chặt lông mày, tiếp theo đây đã đến lúc anh ta ra sân.

Đến lúc đó anh ta tất nhiên sẽ đối đầu với người lùn trên võ đài, nếu như tìm không ra nhược điểm của ảnh sát, vậy thì chỉ sợ là anh ta sẽ phí rất nhiều sức lực mới có thể đánh bại được người lùn này. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Sát khí.” Trần Dật Thần trầm giọng nói: “Muốn phân biệt người thật, ảnh sát phải sử dụng sát khí.”

“Có ý gì?” Vũ Văn Thiến ngẩn người.

“Sát khí chỉ có người mới có, cái bóng không thể nào có sát khí, muốn đánh bại đệ tử của Đao Thánh vậy thì phải cảm nhận được nơi phát ra sát khí.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

Ngày hôm đó anh đánh bại sát thủ của nước N đơn giản là dựa vào cảnh giới Hoá Kình của anh, sau này anh suy nghĩ đến một vấn đề nếu như gặp phải võ giả có cùng cảnh giới với anh sử dụng ảnh sát, vậy anh nên đối phó như thế nào?

Đáp án chính sát khí.

Chỉ có con người mới có thể sinh ra sát khí, cho dù cái bóng có biến hóa trong rất thật, nhưng nó cũng chỉ là một cái bóng.

Nó không có cách nào sinh ra sát khí giống như là người bình thường,.

Cho nên chỉ cần có thể cảm nhận được người phát ra phát khí, vậy thì đã có thể tìm ra người thật của ảnh sát.

“Nói như vậy, chỉ cần Vương sư huynh có thể cảm nhận được nơi phát ra sát khí, vậy thì anh ta đã có thể đánh bại cái tên lùn kia rồi hả?” Vũ Văn Thiến có chút hưng phấn mà nói.

“Là như vậy đó.” Trần Dật Thần cười cười, thật ra thì dựa vào thực lực của Vương Kiền, cho dù không cảm nhận được nơi phát ra sát khí anh ta cũng có thể đánh bại người lùn, có điều là như thế thì chỉ sợ là Vương Kiền sẽ phải hao phí rất nhiều kình khí, điều này sẽ gây bất lợi cho trận chiến tiếp theo của anh ta.

Trong dự kiến của Thương Hội Trung Hải, Vương Kiền ít nhất cũng phải xử lý được được bốn võ giả nước N.

Vương Kiền có chút bất ngờ mà nhìn Trần Dật Thần một chút, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng bên Thương Hội Trung Hải chẳng có cao thủ gì, hiện tại xem ra chỉ sợ là Trần Dật Thần có chút thú vị.

Về phần Trương Thiên Dụ…

Từ đầu đến cuối anh ta đều không đặt ở trong mắt.

Trong lúc nghỉ ngơi, trận đánh thứ ba đã bắt đầu.

Vương Kiền không nói một lời bước lên trên võ đài, đối thủ vẫn là người lùn lúc nãy.

So với trận lúc nãy, sắc mặt của người lùn trong trận đấu này rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Anh ta biết Vương Kiền.

Là đòn sát thủ lớn nhất của Thương Hội Trung Hải.

Đánh bại Vương Kiền, vậy thì có thể nhận được phần thắng trong lần đấu này.

“Bắt đầu.”

Trọng tài cũng không nói nhiều, trực tiếp tuyên bố bắt đầu.

Lời nói của trọng tài vừa mới dứt, dưới chân của người lùn bỗng nhiên đạp mạnh sau đó phóng lên tận trời giống như là một viên đạn pháo đánh về phía Vương Kiền.

Vương Kiền cầm kiếm đứng đó, sắc mặt bình tĩnh.