Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 62: Chân tướng phơi bày



Trên thực tế, lúc này phổi đã tức đến mức muốn nổ tung ra.

Trước đêm nay, anh đã nói với tất cả mọi người trong thành phố rằng Hạ Nhược Y sẽ trở thành người phụ nữ của anh, nhưng bây giờ, Hạ Nhược Y lại đang nép vào vòng tay của một người đàn ông khác trước mặt anh.

Thẩm Hà Du cảm thấy mặt mình cũng đã tái xanh.

“Hạ Nhược Y, dính nhau xong chưa?” Thẩm Hà Du nhìn Hạ Nhược Y lạnh lùng, nói: “Dính nhau xong thì bò qua đây cho tôi, đừng quên hiện tại em là người phụ nữ của tôi!”

Chân tướng phơi bày!

Thẩm Hà Du hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, Hạ Nhược Y đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì anh ta cũng không cần phải giả vờ nữa, dù sao trong tay anh ta vẫn còn giao ước với Lâm Như Tuệ, chỉ cần anh ta lấy ra giao ước, Hạ Nhược Y chắc chắn ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

“Thẩm Hà Du, tôi không biết anh và mẹ tôi đã đạt thành thỏa thuận gì, nhưng tôi có thể nói rõ ràng với anh, bất kể thỏa thuận nào, tôi cũng sẽ không đồng ý, tốt hơn là anh nên chết tâm càng sớm càng tốt!” Hạ Nhược Y bình tĩnh nói.

“Hạ Nhược Y, con mẹ nó, em lấy của tôi 300 tỷ, đừng nói là em không biết!” Giọng điệu của Thẩm Hà Du lạnh lùng, tiền của anh ta làm sao có thể dễ dàng lấy được?

“Tôi sẽ bảo mẹ tôi trả lại nguyên vẹn số tiền cho anh.” Hạ Nhược Y nhẹ giọng nói.

Thẩm Hà Du cười nhăn nhở, nói: “Em nghĩ thứ tôi thiếu là tiền sao?”

“Vậy anh muốn sao?” Hạ Nhược Y nghiến răng trắng ngà, tức giận nói.

“Đơn giản thôi, em lập tức ly hôn với tên phế vật Trần Dật Thần này, trở thành người phụ nữ của tôi!” Thẩm Hà Du liếm môi, dục vọng trong mắt không che giấu được, nếu như tên phế vật Trần Dật Thần này tài năng thì sao, đối mặt với quyền thế thì tài năng chỉ là cái rắm.

“Không thể nào!” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói.

“Không thể nào?” Thẩm Hà Du cười lạnh một tiếng: “Vậy thì em cứ đợi mẹ em ngồi tù mục xương đi.”

Thẩm Hà Du vừa nói xong thì cầm điện thoại lên, số tiền Lâm Như Tuệ nhận không phải là một khoản nhỏ mà là 300 tỷ, nếu để đội ngũ luật sư trong tay anh ta vận hành thì cũng đủ khiến Lâm Như Tuệ phải ngồi tù cả đời.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y hiện lên một tia hoảng sợ, chẳng lẽ cô thực sự phải trơ mắt nhìn mẹ mình ngồi tù cả đời sao?

Bên kia, Lâm Như Tuệ canh giữ trước cửa phòng truyền hình trực tiếp kêu cha gọi mẹ, rốt cuộc bà cũng hiểu tại sao Tôn Hồng lại nói tiền của Thẩm Hà Du không dễ lấy.

Như này đâu chỉ không dễ lấy, quả thực là phỏng tay!

“Cậu Thẩm, cho tôi mặt mũi được không?” Trần Dật Thần thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đứng lên.

Anh định dạy cho Lâm Như Tuệ một bài học, nhưng thật ra anh cũng không định để Lâm Như Tuệ ngồi tù nửa đời người, như vậy Hạ Nhược Y thật sự sẽ không chịu nổi.

“Cho anh mặt mũi? Anh là cái thá gì?” Thẩm Hà Du liếc nhìn Trần Dật Thần đầy khinh thường, hừ lạnh, tên phế vật đến lúc này mới biết cầu xin ông đây? Muộn rồi!

Trần Dật Thần cau mày: “Anh thực sự không muốn cho tôi mặt mũi sao?”

Thẩm Hà Du đột nhiên cười: “Muốn ông đây cho anh mặt mũi? Cũng được, quỳ xuống, nhại lại ba tiếng chó sủa, rồi chui qua đũng quần của ông đây, tôi cho anh mặt mũi!”

Thẩm Hà Du hung hãn vô cùng, đây là cơ hội tốt để làm nhục Trần Dật Thần, anh ta phải trút giận.

“Thẩm Hà Du, anh đừng quá đáng!”

Hạ Nhược Y tức giận, nếu cô thực sự phải cứu Lâm Như Tuệ với cái giá phải trả là làm nhục Trần Dật Thần, cô thà bỏ mặc Lâm Như Tuệ!

“Quá đáng sao? Hạ Nhược Y, bảo cái tên phế vật này nhại lại tiếng sủa ba lần và chui qua đũng quần của tôi để cứu mẹ em khỏi án tù mấy chục năm, tôi không nghĩ là quá đáng đâu.” Thẩm Hà Du cà lơ phất phơ nói, đương nhiên, cho dù Trần Dật Thần thật sự làm những chuyện này, anh ta vẫn muốn uy hiếp cô thôi, không thể thực sự bỏ qua cho Hạ Nhược Y.

“Quỳ xuống! Mau quỳ xuống nhại lại tiếng sủa!” Lâm Như Tuệ canh giữ trước phòng phát sóng trực tiếp hận không thể bay tới chỗ Trần Dật Thần, nắm đầu Trần Dật Thần bắt Trần Dật Thần quỳ xuống.

Trần Dật Thần không biết suy nghĩ lúc này của Lâm Như Tuệ, nếu biết được, chỉ e là anh sẽ dẫn Hạ Nhược Y rời đi.

“Anh cân nhắc thế nào? Phế vật, Lâm Như Tuệ là mẹ chồng của anh, chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm nhìn bà ta đi tù cả đời sao?” Lời nói của Thẩm Hà Du có phần khiêu khích, ngay cả khi hôm nay thực sự không có được Hạ Nhược Y thì mối quan hệ giữa Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần sau ngày hôm nay chắc chắn vẫn sẽ rạn nứt.

Trần Dật Thần mỉm cười, đi đến trước mặt Thẩm Hà Du: “Còn nhớ mấy hôm trước tôi đã đánh anh thế nào ở nhà của Từ Dao không?”

Hạ Nhược Y ngẩn người, Trần Dật Thần đánh nhau với Thẩm Hà Du ở nhà của Từ Dao? Tại sao cô lại không biết, chẳng trách cô luôn cảm thấy mục tiêu thực sự của Thẩm Hà Du hôm nay là Trần Dật Thần, không phải cô, hóa ra là Thẩm Hà Du bị Trần Dật Thần đánh.

Sắc mặt Thẩm Hà Du xanh đỏ, anh ta nheo mắt nói: “Sao, tên phế vật nhà anh hôm nay vẫn muốn động thủ với ông đây sao?”

Trần Dật Thần cười nhẹ: “Anh đoán đúng rồi.”

“Mẹ mày!”

Thẩm Hà Du mắng một câu, theo bản năng muốn lùi lại.

Nhưng Trần Dật Thần đã trực tiếp đánh vào đầu gối của anh ta, gọn gàng linh hoạt đập vào bụng dưới của Thẩm Hà Du.

Đột nhiên, Thẩm Hà Du chỉ cảm thấy bụng đau như xé, sau đó không tự chủ được quỳ trên mặt đất, vặn vẹo lại như một con tôm mềm nhũn.

Vài tên vệ sĩ ở sau Thẩm Hà Du, không ai ngờ Trần Dật Thần nói động thủ là động thủ, thậm chí còn không để bị đánh một cú nào,

Phải biết, hôm nay Thẩm Hà Du đến, không phải là không có chuẩn bị, anh ta đã xem xét tình hình động thủ của Trần Dật Thần, nên mang theo hơn chục vệ sĩ, nhưng mà không ngờ Trần Dật Thần lại nhanh như vậy, vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hà Du đã bị hạ gục.

“Đám phế vật này, các anh ngây người ở chỗ đó làm gì, giết chết tên khốn kiếp này cho ông đây?” Thẩm Hà Du rống lên, anh ta không biết đầu gối của mình đã bị Trần Dật Thần làm gì, anh ta cảm thấy mình đau đến mức nước mắt sắp rơi ra.

“Lên!”

“Chơi chết anh ta!”

Sắc mặt của một vài người mặc vest đen đeo tai nghe thay đổi, họ nhanh chóng lao về phía Trần Dật Thần.

Đều là vệ sĩ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, ngày thường có thể đánh bảy tám người một lúc đều không đáng kể.

Trần Dật Thần trước mặt tuy rằng xem ra không đơn giản, nhưng mấy người đó vẫn tự tin có thể đè bẹp Trần Dật Thần bằng vài chiêu.

“Bịch”

Ai ngờ, vệ sĩ cường tráng vừa xông tới, còn chưa kịp đụng tới góc quần áo của Trần Dật Thần, đã bị Trần Dật Thần một cước đá bay ra ngoài, đập vào bàn ăn.

Những tiếng động lớn lần lượt vang lên.

Tình huống tiếp theo không có gì để nói, Trần Dật Thần như hổ vào bầy, chỉ mất chưa đầy một phút đã hạ gục cả chục vệ sĩ mà Thẩm Hà Du mang theo.

Thẩm Hà Du gần như khóc lên.

Đánh chết anh ta cũng không ngờ được, Trần Dật Thần có thể đánh tốt như vậy.

Tên này thực sự là phế vật trong miệng của lũ ngốc nhà họ Hạ sao?

Nếu người hung tợn như vậy chỉ là phế vật thì ở trong mắt người nhà họ Hạ, loại người nào mới có thể được gọi là tinh anh.

Phòng truyền hình trực tiếp cũng nổ tung.

Số lượng người xem tăng vọt lên 4,5 tỷ, thực tế, đời này nhiều người chưa bao giờ xem một chương trình phát sóng trực tiếp kỳ diệu như vậy.

Cảm thấy họ có thể quay thành một bộ phim ngắn.

Anh chơi đàn giỏi như vậy thì không nói, nhưng ngay cả đánh nhau cũng ác liệt như vậy, có thể nào cho người khác đường sống không?