Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 63: Mua xương bằng ngàn vàng



“Này người anh em, cậu thật sự chỉ là một shipper thôi hả? Tại sao tôi lại có cảm giác con mẹ nó cậu giống như đặc công vậy.”

Không đến mười phút mà đã đánh ngã mười người bảo vệ được huấn luyện nghiêm khắc, ngay cả đặc công cũng không thể mạnh như vậy được.

“Đàn ông mạnh mẽ, tuyệt đối là đàn ông mạnh mẽ! Lần này cậu Thẩm đã gặp phải người khó chơi rồi.”

Có chút đồng tình với cậu Thẩm, bỏ ra 300 tỷ, kết quả không cướp được phụ nữ mà còn bị đánh cho một trận tơi bời.

Mười tên vệ sĩ đều nằm dưới mặt đất, tên nào cũng rên rỉ còn muốn thảm hơn so với Thẩm Hà Du.

Trần Dật Thần lắc đầu đi đến trước mặt của Thẩm Hà Du, giống như cười mà không phải cười: “Mấy tên vệ sĩ này của anh giống như là không có chút sức lực gì nhỉ.”

Sắc mặt của Thẩm Hà Du cứng ngắc, không phải là những tên vệ sĩ này của anh ta không có sức lực, mà là do Trần Dật Thần quả thật không phải là người bình thường.

“Trần Dật Thần, tôi thừa nhận là anh rất biết đánh nhau, người có thể đánh giống như anh không phải là tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng mà kết cục của bọn họ cũng đều rất thảm.” Thẩm Hà Du hít sâu một hơi rồi nói, anh ta không tin Trần Dật Thần thật sự sẽ bắt anh ta như vậy, dù sao thì bây giờ vẫn còn đang quay trực tiếp, có mấy triệu người đang xem, nếu như Trần Dật Thần thật sự dám làm gì anh ta vậy thì Trần Dật Thần cũng khó thoát khỏi cái chết rồi.

Sắc mặt của Trần Dật Thần bình tĩnh nói: “Anh đang uy hiếp tôi đó à?”

Thẩm Hà Du lắc đầu: “Không phải là uy hiếp, tôi chỉ là hy vọng anh có thể hiểu được, võ lực của một con người đều vô dụng trong thời đại cấm dùng võ, anh có thể đánh hơn được nữa thì cũng vẫn thua một cây súng.”

Trần Dật Thần híp mắt, hoàn toàn chính xác, Thẩm Hà Du nói không phải là không có lý. Thời đại bây giờ võ đạo đang xuống dốc rồi, cách nghĩ của đa số mọi người đều là luyện võ ba năm không bằng luyện súng ba ngày.

Bạn có thể đánh được nữa thì một khẩu súng lục ngắn cũng có thể dạy bạn cách làm người.

Nhưng mà Thẩm Hà Du không biết rằng trên thế giới này vẫn còn một môn võ có cấp độ khác nữa, nếu như có thể luyện thành môn võ đó, đừng nói là súng ngắn, cho dù là tên lửa thì cũng đều là trẻ con thôi.

Có điều nếu như không có bất ngờ xảy ra, cả đời này Thẩm Hà Du cũng không thể tiếp xúc được loại võ đạo đó.

Thấy Trần Dật Thần không nói lời nào, khóe miệng của Thẩm Hà Du giương lên một tia đắc ý, còn tưởng rằng Trần Dật Thần đã bị mình hù dọa rồi.

“Trần Dật Thần, tình hình bây giờ chính là như vậy, giữa tôi và anh cũng không có cái gì mà không thể làm dịu mâu thuẫn được, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to như thế này, đối với cả hai đều không tốt.” Thẩm Hà Du thản nhiên nói.

“Vậy anh muốn xử lý như thế nào đây?” Trần Dật Thần cười cười nói, Thẩm Hà Du này trông cũng không ngu xuẩn như vậy.

“Rất đơn giản thôi, tôi cho anh một cơ hội, anh đến làm cấp dưới của tôi, làm việc cho tôi, chuyện lúc trước tôi có thể bỏ qua hết, mẹ vợ của anh cũng có thể không cần phải ngồi tù.” Giọng điệu của Thẩm Hà Du lại lộ ra mấy phần cao cao tại thượng, anh ta cảm thấy nếu như Trần Dật Thần là người thông minh thì sẽ hiểu được ý trong lời nói này của mình là đang mời chào.

Thấy Trần Dật Thần không nói lời nào, Thẩm Hà Du còn tưởng là Trần Dật Thần đang suy nghĩ.

“Còn cần phải suy nghĩ nữa à? Anh đi giao thức ăn thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho cao lắm là ba chục triệu đó. Nhưng mà anh đến chỗ của tôi, mỗi tháng tôi có thể cho anh ba tỷ.” Thẩm Hà Du khoe khoang phách lối nói, sau khi đã giác ngộ được thân thủ của Trần Dật Thần, anh ta cũng đã thay đổi suy nghĩ ban đầu. Trong tay của anh ta vẫn luôn không có ai ra dáng cao thủ, cho nên trong một số trường hợp rất không có mặt mũi.

Nếu như có thể thu phục được Trần Dật Thần, vậy thì những ngày tháng sau này bước ra đường thì sẽ càng có tự tin hơn. Về phần Trần Dật Thần đối đầu với anh ta, mặc dù là anh ta khó chịu, nhưng mà anh ta cũng hiểu được lúc này muốn chết muốn sống cùng với Trần Dật Thần sợ là sẽ trả một cái giá thê thảm hơn.

Chỉ có thể tìm thêm cách khác.

Huống hồ gì nếu như Trần Dật Thần thật sự muốn trở thành đàn em của anh ta, vậy thì anh ta muốn làm gì với Hạ Nhược Y, tin tưởng là cho dù Trần Dật Thần có không tình nguyện đi nữa thì cũng không dám nhiều lời.

Lời nói này của Thẩm Hà Du trực tiếp khiến cho không ít người xem đỏ ngầu cả mắt, ba tỷ lận đó! Không phải là lương một năm, mà lương tháng!

Bình thường có rất nhiều người làm cả một đời cũng không kiếm được nhiêu đó tiền.

Nhưng mà bây giờ số tiền này cũng chỉ là tiền lương một tháng của người ta.

Đám người này thật sự nghĩ không ra Trần Dật Thần có lý do gì để không đồng ý.

Trần Dật Thần sẽ đồng ý ư?

Hạ Nhược Y cũng đang suy nghĩ, nhưng mà cô cảm thấy là Trần Dật Thần sẽ không đâu. Mặc dù cô phát hiện mình càng ngày càng không hiểu rõ Trần Dật Thần, nhưng mà cô cảm thấy Trần Dật Thần sẽ không.

“Ba tỷ à…” Trần Dật Thần cười, nếu như là người bình thường nghe thấy số tiền lương này thì sợ rằng sẽ vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên, nhưng mà Trần Dật Thần chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngay cả khối tài sản hàng triệu tỷ của nhà họ Trần mà anh cũng không vừa mắt, Thẩm Hà Du lại nói là cho anh tiền lương ba tỷ?

“Sao vậy? Chê ít à? Vậy thì tôi cho thêm một tỷ rưỡi nữa.” Thẩm Hà Du cắn răng nói, mặc dù anh ta là cháu ruột của Thẩm Kình Thiên, dùng sáu mươi tỷ để thuê một người vệ sĩ trong một năm thì vẫn cảm thấy xót xa.

Cái này mới chính là mua xương bằng ngàn vàng đường đường chính chính, chắc là Trần Dật Thần không thể không biết tốt xấu nữa chứ nhỉ.

Trần Dật Thần lắc đầu: “Thẩm Hà Du, tôi nói thì có lẽ là anh không tin, lời nói này đã cứu cho anh một mạng vào ngày hôm nay đó.”

Sắc mặt của Thẩm Hà Du thay đổi, nói: “Trần Dật Thần, anh có ý gì chứ?”

“Không có ý gì hết, bây giờ anh lập tức lấy ba trăm tỷ từ chỗ của mẹ tôi về đi, sau đó rời khỏi Thương Châu, đồng thời đảm bảo với tôi là sau này đừng bước nữa bước đến Thương Châu, chuyện giữa chúng ta coi như xong.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, nếu như Thẩm Hà Du thật sự muốn cương với anh đến cùng, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Hà Du, ít nhất là cũng phải để Thẩm Hà Du bước ngang ra ngoài.

Có điều Thẩm Hà Du đã có ý muốn thua, Trần Dật Thần cũng không nên hùng hổ dọa người. Dù sao thì Thẩm Hà Du cũng là cháu trai của Thẩm Kình Thiên, bây giờ anh với Thẩm Kình Thiên là mối quan hệ hợp tác, hơn nữa nếu như thật sự làm gì Thẩm Hà Du thì anh cũng sẽ có không ít phiền phức.

“Anh đang nói đùa với tôi đó à?” Sắc mặt của Thẩm Hà Du âm trầm có thể chảy ra nước, nghe ý tứ trong lời nói của Trần Dật Thần giống như là anh tha cho mình một lần, cái tên ngu ngốc này có phải đã bị điên rồi không?

Chẳng lẽ không biết mình là người của nhà họ Thẩm ư? Anh ta không biết là nhà họ Thẩm muốn chơi chết anh ta thì đơn giản giống như là chơi chết một con kiến thôi sao.

Thẩm Hà Du thật sự không biết rốt cuộc là Trần Dật Thần lấy can đảm từ đâu ra.

“Nói đùa?” Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng, nói: “Như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội, anh gọi điện thoại cho người đến đây, kêu người mạnh nhất mà anh quen biết được đến đây đi, vậy thì anh sẽ biết là tôi có nói đùa hay không.”

Thẩm Hà Du thiếu chút nữa đã bị chọc giận quá hóa cười, cái tên ngu ngốc này còn dám lấy tính mạng của mình ra chơi đùa, thật sự cho rằng người mà mình quen biết là những người giống như mười tên vệ sĩ lúc nãy à?

“Anh nhất định phải để cho tôi gọi người à?” Thẩm Hà Du cười lạnh lên tiếng nói: “Lần này người mà tôi gọi đến cũng sẽ không dễ nói chuyện giống như tôi đâu.”

“Kêu anh gọi thì anh cứ gọi đi, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy chứ.” Trần Dật Thần nhíu mày nói. Cùng lắm thì Thẩm Hà Du cũng chỉ kêu Thẩm Kình Thiên đến đây. Nhưng cho dù là Thẩm Kình Thiên, khi thấy anh thì cũng phải luôn cung kính mà kêu anh một tiếng cậu Trần.

“Được, đây chính là do anh đã nói đó, đến lúc đó thì đừng có hối hận.” Thẩm Hà Du cười lạnh liên tục, lúc này lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

“Chú Hàn, bây giờ chú có rảnh không ạ?”

“Cháu là Hà Du đây…”

“Bây giờ cháu đang ở tòa nhà Hoàng Hậu, chú nhanh chóng mang theo mấy người anh em đến đây đi.”

Thái độ của Thẩm Hà Du rất cung kính, bởi vì người ở đầu dây bên kia chính là người đã cùng sinh ra tử cùng với Thẩm Kình Thiên trong những năm đó, sau đó Thẩm Kình Thiên đã rửa tay gác kiếm, mà người đó thì vẫn còn hoạt động trong giang hồ cho đến ngày hôm nay, là một nhân vật lớn mánh khóe nhất ở thành phố Thương Châu.

Những người đi trên đường gặp ông ta thì đều phải gọi một tiếng ông Hàn!