Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 65



Đính hôn cùng bạn học

Chương 65

Biên tập: Lẩu

Giang Mộ Bình sợ để hoa trong xe sẽ bị úa, cho nên cầm luôn hoa đến tìm Thành Nham, lúc hai người bước vào studio, trên tay mỗi người đều cầm hoa hồng.

Nghiêm Thanh mới nói chuyện với Chu Vũ xong, nhìn thấy Thành Nham và Giang Mộ Bình từ ngoài đi vào thì cười nói: "Ai mua hoa hồng đấy, lãng mạn quá ta."

Giang Mộ Bình khó hiểu nói: "Sao ông cũng tới đây?"

"Tôi định xăm nên đến đây xem tình hình."

Thành Nham hỏi anh ta: "Nói chuyện với Chu Vũ chưa?"

"Nói rồi, mấy hôm nữa tôi lại đến, chờ bản thảo thiết kế của thầy Chu."

Nghiêm Thanh nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Mạnh Tư đâu? Vừa rồi không phải cậu ấy đi ra ngoài cùng với cậu sao?"

"Cậu ta vẫn đang uống cà phê ở tiệm cà phê ấy." Thành Nham nói.

"Còn uống luôn hả?" Nghiêm Thanh tạm biệt bọn họ, "Vậy tôi đi trước nha, tôi đi tìm cậu ấy."

Thành Nham quay sang nói vơi Giang Mộ Bình: "Mạnh Tư nói ngày mốt cậu ta trở về Anh rồi."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

"Anh không tạm biệt cậu ta à?"

"Nói rồi." Giang Mộ Bình nói, hắn hỏi Thành Nham: "Em tan làm chưa?"

Vốn là Thành Nham còn phải xăm một hình nữa, nhưng mà khách hàng có việc đột xuất không tới được, cho nên đã đổi lịch.

Thành Nham ừ một tiếng, nói: "Có một khách đổi lịch, hôm nay xong việc rồi."

"Cùng đi siêu thị nhé?"

"Được."

Sau khi về nhà, Giang Mộ Bình cắm hoa hồng sâm panh vào bình, Thành Nham một mình tìm một lọ hoa miệng nhỏ, cắm nhành hồng đỏ vào rồi trưng trong phòng ngủ.

Giang Mộ Bình đang rửa đồ ăn trong bếp, Thành Nham đi từ phía sau vòng tay qua eo hắn. Nhiệt độ ấm lên, Giang Mộ Bình mặc ít hơn, khi lên lớp vẫn mặc áo sơ mi, vạt áo nhét cẩn thận vào trong quần tây. Thành Nham xoa xoa cơ bụng rắn chắc của hắn qua lớp vải áo sơ mi, giọng nói dinh dính: "Dáng anh đẹp vậy mà sao chưa từng thấy anh đến phòng tập thể hình?"

"Tập chứ." Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham ôm siết eo hắn, áp môi lên bờ vai hắn, "Đi lúc nào? Sao em không biết?"

"Từng đi vài lần, lúc đó em đều ở studio tăng ca cả." Giang Mộ Bình để rau đã sạch vào rổ, "Hồi trước thường xuyên đi, sau khi kết hôn thì ít đi hơn."

Xem ra giáo sư Giang vẫn luôn giữ dáng rất tốt, có một chút vận động, sẽ không mất được.

Thành Nham thích chết mất. Đã làm với Giang Mộ Bình mấy lần, lần nào cũng chết mê chết mệt đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn không tâm tư đi ngắm thân hình chuẩn của hắn.

"Em cũng làm thẻ rồi, nhưng mà vẫn chưa có thời gian đi." Thành Nham lần mò từ cơ bụng tới cơ ngực Giang Mộ Bình, "Sau này muốn đi cùng anh cơ."

Giang Mộ Bình vẩy nước trên tay, quay đầu lại: "Còn làm cơm hay không đây?"

Thành Nham chẳng chút dè dặt: "Làm cái khác trước đi."

Đồ ăn rửa được một nửa bị gác sang một bên.

Làm bậy trong nhà bếp không phải một lựa chọn hay, vì vậy khi hứng thú lên đến đỉnh điểm, Giang Mộ Bình đã ôm Thành Nham chuyển đến nơi khác.

Đáng lẽ đây nên là thời gian thưởng thức bữa tối ấm áp cho hai người, lại bị dùng để làm vài việc khó tả.

Thành Nham mềm nhũn nằm trên giường, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, khi mở miệng giọng có hơi khàn: "Gọi đồ ăn ngoài đi, không nấu cơm được nữa rồi."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

Trước khi kết hôn hắn thực sự không biết Thành Nham là một yêu tinh.

Thành Nham có một gương mặt phong tình lại quyến rũ, là kiểu mà Giang Mộ Bình thích nhất. Giang Mộ Bình cũng từng ngây thơ cho rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cảm thấy Thành Nham chỉ là bề ngoài lẳng lơ, nhưng thực ra bên trong lại rất nghiêm túc.

Bây giờ hắn mới nhận ra, Thành Nham chỉ là được 'khai sáng' quá muộn.

Giang Mộ Bình trở người, nâng cằm Thành Nham lên, giọng khàn khàn: "Cũng may là em trưởng thành muộn."

Thành Nham nhất thời không kịp phản ứng, có chút mờ mịt: "Gì cơ?"

Giang Mộ Bình không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh. Đầu óc Thành Nham chạy số nhanh, chỉ vài giây đã hiểu ý trong lời nói của hắn, híp mắt lại: "Giáo sư Giang, có phải anh lại muốn nói em dâm không?"

Trước đây, Giang Mộ Bình cũng không phải chưa từng nói như thế.

Đối với việc này, Thành Nham hoàn toàn thừa nhận. Anh cứ thích làm tình với Giang Mộ Bình, cứ thích nhìn Giang Mộ Bình cởi bỏ lớp áo đứng đắn mà lộ ra dáng vẻ ý loạn tình mê ở trước mặt anh vậy đấy.

Giang Mộ Bình chẳng ừ hử gì, Thành Nham thấp giọng nói: "Không gặp được anh, em vĩnh viễn trưởng thành muộn."

Giang Mộ Bình cúi đầu hôn lên môi anh.

Thành Nham có chút thiếu dưỡng khi, bèn đè vai đẩy hắn ra sau, mơ hồ "ưm" một tiếng.

Hai người nằm trên giường một lúc, tay Giang Mộ Bình vuốt ve hình xăm trên bắp đùi Thành Nham làm anh nhớ ra một việc.

"Thứ bảy tuần sau có một buổi giao lưu hình xăm ở biệt thự Ngân Tước, anh muốn đi xem không?" Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình, "Lúc đó chắc là Hạ Tuyên cũng sẽ đến."

"Em muốn tìm anh ta xăm à?"

Thành Nham bật cười: "Sao vẫn còn nhớ chuyện này vậy?"

"Chỉ hỏi thôi." Giang Mộ Bình nghiêm túc nói, "Anh không có không cho em tìm anh ta xăm, A Nham, anh sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của em."

"Em không tìm ảnh xăm, hơn nữa em cũng không định xăm hình đó."

Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh.

"Lúc sau em suy nghĩ lại, cảm thấy hình đó thực sự không có ý nghĩa quan trọng đối với em, thứ có ý nghĩa với em chính là sợi giây chuyền mà anh tặng em, chứ không phải kiểu dáng của mặt dây chuyền, em không muốn để lại bất kỳ vết tích vô nghĩa nào trên người."

Vào hôm đi buổi giao lưu hình xăm, Giang Mộ Bình từ trường học chạy thẳng tới, hắn không có vé vào cửa nên bị chặn lại ở cửa.

Nhân viên soát vé thấy hắn đeo kính, mặt mày nhã nhặn, nhìn thế nào cũng không giống thợ xăm, bèn tốt bụng mà nhắc nhở: "Người anh em, có phải đi nhầm chỗ không? Ở đây là buổi giao lưu kỹ thuật xăm, được thuê hết rồi, không có hoạt động khác đâu."

Giang Mộ Bình không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho Thành Nham.

"A Nham, anh đang ở cửa, em ra đón anh đi."

"Ò."

Cúp máy, người soát vé vẫn cứ nghi ngờ nhìn Giang Mộ Bình.

Hai phút sau, Thành Nham từ trong hội trường đi ra, đưa thẻ trước ngực cho nhân viên soát vé xem. Nhân viên soát vé nhìn, sau đó bước sang bên cạnh, để Giang Mộ Bình đi vào.

Giang Mộ Bình đi bên cạnh Thành Nham, hỏi anh: "Anh không cần vé vào cửa à?"

"Không cần, em có thẻ khách mời, có thể trực tiếp dẫn người vào."

Trong hội trường rất nhộn nhịp, các gian hàng khắp nơi, treo đầy tranh ảnh hình xăm khiến người ta hoa cả mắt. Tiếng nói chuyện rôm rả, không ít gian hàng đều có thợ xăm giảng dạy kỹ thuật xăm tại chỗ, thậm chí có gian còn đặt hẳn một cái giường có người mẫu khoả thân nằm ngủ trên đó để khoe hình xăm.

Giang Mộ Bình còn nhìn thấy vài gian hàng trưng bày đủ loại kiểu dáng thiết bị xăm.

Một trải nghiệm rất mới mẻ, ánh mắt Giang Mộ Bình lướt qua người mẫu khoả thân nằm trên giường, Thành Nham đúng lúc dừng bước, như có con mắt mọc sau lưng, xoay người lại nhìn Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào mắt anh.

Thành Nham đi tới trước mặt hắn, cố ý giơ tay che mắt hắn, cười nói: "Không cho nhìn. Anh là người đã có gia đình, sao có thể nhìn người khác khoả thân được."

Thành Nham chỉ đang nói đùa để chọc Giang Mộ Bình thôi.

Anh đã tham gia rất nhiều buổi giao lưu kiểu này, những người mẫu không mặc quần áo rất phổ biến trong các buổi giao lưu, nếu Thành Nham thật sự không muốn Giang Mộ Bình nhìn thấy, thì anh đã không dẫn hắn đến đây.

Giang Mộ Bình nắm chặt tay Thành Nham, đưa lên miệng hôn vào lòng bàn tay anh.

"Nếu không thì em giữ lấy ánh mắt của anh đi." Giang Mộ Bình cười nhẹ.

Trong buổi giao lưu có không ít người trong nghề quen biết với Thành Nham, nhìn thấy tình huống bên này, lập tức có người dừng lại chào hỏi: "Đây chẳng phải là Thành Nham sao?"

Thành Nham quay lại, gật đầu chào: "Lão Đinh."

Người đàn ông tên lão Đinh đánh giá Giang Mộ Bình, nhướng mày với Thành Nham: "Tình huống gì đây? Giới thiệu chút chứ?"

Thành Nham nói: "Đây là tiên sinh của tôi."

"Đệt, cậu kết hôn rồi?" Lão Đinh kinh ngạc, "Kết hôn lúc nào thế, cậu năng suất ghê nhỉ? Tôi nhớ cách đây không lâu trong nhóm còn có người nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu mà. Con người cậu quá đơn độc, xưa nay chưa từng thấy cậu xuất hiện trong nhóm, không phải cậu rời nhóm chat rồi đó chứ?"

"Không có."

Lão Đinh nhìn Giang Mộ Bình, rồi lại nhìn Thành Nham, hai tay ôm quyền: "Chúc mừng kết hôn nhé."

"Cảm ơn."

"Tôi có ông bạn đang chờ bên kia, đi trước nhá."

"Ừ."

Hai người tiếp tục đi dạo.

"Em liên lạc với Hạ Tuyên chưa" Giang Mộ Bình hỏi, "Chẳng phải em nói hôm nay anh ta cũng tới à?"

"Anh ấy đến rồi, ảnh là giảng viên được ban tổ chức mời, đang diễn thuyết trong phòng họp ấy." Thành Nham nói, "Em vừa từ phòng họp đi ra nè, anh muốn đi nghe không?"

Cái này không liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình, hắn không quá hứng thú. Giang Mộ Bình lắc đầu: "Anh muốn đi dạo một lát."

"Vậy em cùng anh."

"Em không quay về tiếp tục nghe sao?"

"Không sao, chắc bọn họ sẽ gửi video vào nhóm sau, hơn nữa em cũng nghe được kha khá rồi."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

Bọn họ nhìn thấy một gian hàng chuyên dạy xăm thư pháp, người mẫu do thợ xăm đưa đến để trần nửa người trên, trên vai xăm vài hàng chữ thảo(*).

(*) Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Giang Mộ Bình dừng bước, nhìn thêm mấy lần.

Thành Nham cũng rất thích xăm thư pháp, nhưng tiếc là chữ viết bút đầu cứng của anh thực sự không đẹp, nói chi đến bút thư pháp. Xăm thư pháp không phải lĩnh vực sở trường của anh, anh cũng chưa từng xăm kiểu hình xăm này cho người ta.

Mặc dù Thành Nham quyết định không xăm hình "rắn và hoa hồng" kia, nhưng thật ra anh vẫn muốn để lại chút gì đó có liên quan với Giang Mộ Bình trên người.

"Giáo sư Giang, em nhớ là anh biết thư pháp?"

"Ừm."

"Chữ hành thư hay chữ khải?"

"Đều biết."

"Chữ thảo cũng biết sao?"

"Biết."

"Có thể viết vài chữ cho em không, em muốn xăm trên người."

Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh, "Sao tự nhiên lại muốn xăm?"

"Ý nghĩa không giống nhau." Thành Nham nhìn hắn nói, "Em vẫn muốn để lại chút dấu vết có liên quan với anh trên người. Mang theo xuống mồ, mang đi kiếp sau."

Giang Mộ Bình im lặng một lát, nói: "Ừ. Em muốn anh viết gì đây?"

Thời tiết bên ngoài rất đẹp, có ánh mặt trời, lại có gió thoảng, rất dịu dàng.

"Phong thanh Giang Mộ Bình." Thành Nham nói.

Giang Mộ Bình ngây người chốc lát, gật đầu: "Được."