Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 66



Đính hôn cùng bạn học

Chương 66

Biên tập: Lẩu

Bài diễn thuyết của Hạ Tuyên không bao lâu đã kết thúc, Thành Nham thấy trong nhóm giao lưu hình xăm có người gửi bản hoàn chỉnh của video.

Thật ra, Thành Nham cũng nhận được lời mời từ ban tổ chức, chỉ là anh không thích tham gia cuộc vui, cũng không giỏi ăn nói, cho nên đã từ chối khéo.

Ban tổ chức đã mời rất nhiều thợ xăm tên tuổi đến làm giảng viên phát biểu trong buổi giao lưu lần này, Hạ Tuyên là người cuối cùng lên sân khấu, sau khi bài phát biểu của gã kết thúc thì hầu như mọi người trong phòng họp đều giải tán.

Thành Nham chạm mặt đám người Hạ Tuyên trước cửa phòng họp, những thợ xăm đã từng gặp ở Giang Châu cơ bản đều đến đủ, bao gồm cả cậu thợ xăm trẻ tóc bạch kim.

"Đã lâu không gặp nha, anh đẹp trai." Cậu trai tóc bạch kim cười chào Thành Nham.

Thành Nham mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Cậu ta liếc nhìn Giang Mộ Bình, trêu Thành Nham: "Còn mang người nhà theo nữa chớ, ân ái quá nha." Cậu ta lại hỏi Giang Mộ Bình: "Anh làm giáo viên, hẳn là chưa từng gặp cảnh tượng thế này nhỉ?"

Giang Mộ Bình nói thật: "Đúng thật là chưa từng gặp, rất thú vị."

Cậu trai tóc bạch kim nheo mắt cười: "Thợ xăm chúng tôi đều thú vị cả."

Một ông anh đầu trọc đẩy nhẹ đầu cậu ta một cái, cười nói: "Mặt cậu có thể gọt xuống tám lạng thịt rồi nhể?"

Cậu trai tóc bạch kim nghiêng đầu tránh khỏi tay anh ta, sửa lại kiểu tóc bị làm rối, "Thầy Tony làm tóc mất nửa giờ đấy, anh đừng làm rối tóc của tôi."

Hạ Tuyên mặc chính trang, gã có vẻ không thích thắt cà vạt cho lắm, vừa diễn thuyết xong đã nới cà vạt ra.

Thành Nham hỏi gã: "Tới chỗ em ngồi chơi?"

"Hôm khác đi, lát nữa anh có việc rồi." Hạ Tuyên cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, cà vạt bị kéo mở ra, vắt trên cổ áo một cách rất tùy ý.

Hạ Tuyên gật đầu chào Giang Mộ Bình: "Thầy Giang."

Giang Mộ Bình gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Cậu trai tóc bạch kim hỏi Hạ Tuyên: "Giờ anh đi luôn à?"

Hạ Tuyên gật đầu.

"Đi thế nào?"

Hạ Tuyên nói: "Gọi xe."

Hạ Tuyên tạm biệt mọi người ở đây, nói với Thành Nham: "Anh sẽ ở lại Bắc Thành mấy ngày, cậu gửi địa chỉ studio cho anh đi, hôm nào cậu thì rảnh thì liên lạc trước với anh."

"Em rảnh hết."

"Vậy ngày mai anh sẽ qua."

"Được."

Hạ Tuyên vội vàng rời đi, hôm nay gã đeo kính, cả người mặc vest đen, đến cả bóng lưng cũng rất ra dáng giảng viên.

"Quả nhiên là người đẹp vì lụa mà." Cậu trai tóc bạch kim nhìn bóng lưng Hạ Tuyên thở dài nói, "Mặc âu phục hợp như vậy, ông chủ Hạ của chúng ta rất có khí chất của người có ăn học đó."

Có người hỏi: "Anh Tuyên có chuyện gì à, gấp dữ vậy."

Cậu trai đáp: "Chắc là đi gặp đối tượng rồi, tôi nghe nhóc Lượng Tử nói đối tượng của thầy Hạ là người Bắc Thành, mấy bữa nay vẫn luôn ở Bắc Thành chưa về Giang Châu."

Thành Nham bật cười, theo bản năng hỏi: "Bạn học Hướng?"

Ánh mắt cậu ta sáng lên: "Tôi đâu có biết, anh quen à? Nào nào nào, mau cho tôi ăn dưa với nào."

Thành Nham lắc đầu: "Không quen, chỉ nghe nói sơ qua."

Có người đề nghị: "Chúng ta đã đặt khách sạn rồi, lát nữa sẽ đi ăn, thầy Thành hai người các anh có đi cùng chúng tôi không?"

Thành Nham từ chối khéo: "Không cần đâu, hôm nay chúng tôi phải đến nhà ba mẹ ăn cơm."

"Vậy à, vậy được rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ đến thăm cửa tiệm của cậu cùng với thầy Hạ, có hoan nghênh chúng tôi hay không đây?"

Thành Nham cười nói: "Đương nhiên."

Hạ Tuyên ở lại Bắc Thành một tuần trước khi về Giang Châu, một ngày sau khi buổi giao lưu kết thúc gã đến studio của Thành Nham, dẫn theo mấy người bạn thợ xăm đồng nghiệp.

Thành Nham nói với gã chuyện mình chuẩn bị xăm lên người.

Hạ Tuyên từ lâu đã biết Thành Nham không thích xăm hình trên người mình, cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm khi nghe thấy quyết định này của anh, chỉ nói: "Nghĩ kĩ là được."

"Định xăm cái gì?" Hạ Tuyên hỏi anh.

Thành Nham nói là chữ viết của Giang Mộ Bình.

Hạ Tuyên mạn bất kinh tâm gật đầu, lại hỏi: "Tự mình xăm?"

Thành Nham lắc đầu, lần này anh định để Chu Vũ xăm cho mình.

"Học trò của em."

Hạ Tuyên suy nghĩ một chút, vẫn muốn nhắc nhở Thành Nham: "Hình xăm là thứ sẽ tồn tại cả đời, dù cho sau này có hối hận, có xoá đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ đi theo cậu, Thành Nham, cậu hiểu ý anh chứ?" Mặc dù bản thân Hạ Tuyên có một hình xăm tay rất phong cách, nhưng quan niệm của gã khi còn trẻ khác với Thành Nham, khi đó cách hiểu của gã về hình xăm vô cùng đơn giản thuần túy, chỉ đơn thuần cảm thấy đẹp đẽ và nghệ thuật, cho nên thuở niên thiếu đã để lại không ít hình xăm trên người.

Nhưng còn Thành Nham vẫn luôn coi ý nghĩa đằng sau hình xăm quan trọng hơn, đối với anh hình xăm không phải một vật trang trí cho đẹp, mà giống với một kiểu kể chuyện hơn.

Thành Nham khẽ cười: "Nếu không hiểu đạo lý này thì em đã không cố ý xăm làm gì. Bởi vì muốn mang đến kiếp sau, cho nên hi vọng không chỉ là cả đời."

Hạ Tuyên biết Thành Nham đã quyết tâm, gã khẽ gật đầu.

"Viết chữ gì?" Hạ Tuyên hỏi Thành Nham, "Cho anh xem."

Buổi giao lưu hôm ấy, vừa về đến nhà Giang Mộ Bình đã viết xong chữ, Thành Nham đem bức thư pháp đó đến studio, cất kỹ vào tủ triển lãm.

Thành Nham lấy từ trong tủ ra một cuộn giấy, đưa cho Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên mở ra, xem thật kĩ. Là kiểu chữ kết hợp giữa chữ hành và chữ thảo, bút pháp rắn rỏi tuỳ ý, năm chữ rất mềm mại, nhưng lại lộ ra sự ngông cuồng.

Nét chữ Giang Mộ Bình quả thực rất đẹp.

"Chữ này đẹp, chỉ là phông chữ lớn quá, nếu xăm quá lớn trên người sẽ thô tục." Hạ Tuyên cuộn tờ giấy lại, trả cho Thành Nham, đưa ra đề nghị: "Cậu làm lại một cái nhỏ hơn đi."

Thành Nham nở nụ cười: "Sao em có thể để đến mức ấy được, em định là sẽ scan hình vào máy tính, thu nhỏ rồi in ra."

"Như vậy cũng được."

Vào hôm xăm cho Thành Nham, Chu Vũ cảm thấy áp lực và căng thẳng chưa từng có. Sau khi xăm cho Thành Nham xong, khẩu trang đã ướt nhem, mặt bị mép khẩu trang hằn ra một vệt đỏ rõ rành rành.

Rất may là thành phẩm có độ hoàn thiện vô cùng cao.

Chu Vũ bôi thuốc mỡ lên hình xăm cho Thành Nham, bao màng giữ màu lên, bắp thịt căng thẳng khắp người cuối cùng cũng được thả lỏng. Cậu rút vài tờ giấy lau mồ hôi trán, Mao Mao bên cạnh không nhịn được cười: "Cậu xăm cho người ta hay phẫu thuật vậy hả? Xem cậu toát mồ hôi kìa."

Chu Vũ ngượng ngùng cười: "Em chẳng xăm thư pháp được mấy lần, mà lần này lại còn xăm cho thầy, căng thẳng không thua gì phẫu thuật cho người ta đâu."

Thành Nham ngồi dậy, Mao Mao mặc quần áo vào giúp anh, dặn dò: "Thầy ơi, đêm nay ngủ phải cẩn thận, cố gắng đừng nằm ngửa nha."

Hôm nay Giang Mộ Bình tan tầm hơi muộn nên ăn ở trường luôn. Lúc vào nhà, hắn phát hiện chỉ có phòng tắm sáng đèn.

Giang Mộ Bình đi tới gõ cửa phòng tắm: "A Nham?"

"Ơi, em đây." Giọng Thành Nham từ bên trong truyền ra, giọng nói rất nhẹ, nghe có chút run.

Giang Mộ Bình đẩy cửa vào, phát hiện Thành Nham không mặc áo, đang vặn nửa người trên soi gương.

Thành Nham quay đầu nhìn hắn, Giang Mộ Bình nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi.

Tầm mắt Giang Mộ Bình dời xuống, chú ý tới hình xăm trên lưng Thành Nham. Một hàng chữ thảo nhỏ, đường nét xung quanh có chút sưng tấy, dịch mô còn thấm ra ngoài.

Thành Nham không thấy đau, nhưng lúc này đôi môi đã trắng bệch, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Lúc xăm còn đỡ, nhưng sau khi bóc màng giữ màu ra thì cảm giác đau nhói từng cơn càng trở nên rõ ràng.

"Hình xăm của em..." Thành Nham xoay người, đưa hình xăm cho Giang Mộ Bình xem, "Thế nào? Đẹp không?"

Giang Mộ Bình đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh, "Em đau à?"

"Có chút." Thành Nham và Giang Mộ Bình nhìn nhau trong gương, "Em vốn không ngại đau mà, anh nhìn hình xăm nửa con mắt trên đùi em là biết."

"Đẹp không hả?" Thành Nham lại hỏi, "Anh vẫn chưa bình luận đó."

"Đẹp." Giang Mộ Bình lau mồ hôi trên chóp mũi anh, "Còn đau khoảng bao lâu? Mặt mũi em trắng bệch rồi này."

"Không sao mà, lát nữa là ổn thôi." Tay Thành Nham đặt trên mu bàn tay Giang Mộ Bình, vuốt ve chiếc nhẫn ngón áp út của hắn, nói: "Anh còn nhớ trước đây anh từng nói nhẫn là biểu tượng của cấm giới không?"

Giang Mộ Bình ừ: "Khi ấy em nói hình xăm cũng giống vậy."

"Bởi vì hình xăm sẽ mang đến đau đớn." Thành Nham nói, "Cũng giống như nhẫn, đeo trên tay một thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nó luôn luôn nhắc nhở anh rằng anh bị hôn nhân ràng buộc."

Mà hình xăm này sẽ luôn luôn nhắc nhở em rằng em yêu anh.

Giang Mộ Bình sờ thật nhẹ lên hình xăm mới xăm trên lưng Thành Nham, thấp giọng hỏi: "Hình xăm này cũng là biểu tượng của cấm giới đối với em sao?"

"Không phải." Thành Nham chăm chú nhìn người trong gương, "Nhẫn kết hôn, hình xăm, bất cứ thứ gì liên quan với anh, đối với em, đều không phải biểu tượng của cấm giới gì cả."

Thành Nham quay đầu lại, hơi ngửa đầu nhìn hắn: "Giang Mộ Bình, cảm ơn anh."

Giang Mộ Bình trầm giọng nói: "Cũng cảm ơn em.

Giang Mộ Bình cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Thành Nham.

"A Nham, thứ bảy tuần sau chúng ta đi xem nhà, có được không?"

"Ừ, được."

Hết chương 66

Editor: còn một chương nựa thôi, khóc mất 🫠 hong mún xa giáo sư Giang với ông chủ Thành đâuuuuuuu.°(дಗ。)°.