Dịu Dàng Ngược Lối

Chương 10



Edit: Cải Trắng

Hôm sau, Chu Trì đến sửa lò sưởi cho hàng xóm, trời tháng Tám nóng như đổ lửa, mồ hôi lăn dần từ ngọn tóc anh xuống mũi.

Thi thoảng anh lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía đối diện, phát hiện phía bên kia có một người đàn ông ôm kiện hàng chuyển phát nhanh đi vào mãi chưa thấy ra, chẳng biết cô gái nhỏ hay thù dai phía đối diện mân mê cái gì nữa.

Chờ tới khi có đôi tay trắng nõn thò ra ngoài cửa đặt hộp rỗng anh mới biết đó là gì. Cô thường xuyên đặt những hộp đồ chuyển phát nhanh đã khui, không cần thiết nữa ra cửa cho bà lão nhặt phế liệu tới lấy.

Chu Trì ở xa xa nhìn thấy trên hộp ghi hai chữ “Cao Thanh”, cộng thêm hình minh hoạ nữa là biết thứ đặt bên trong khi nãy là camera.

Chỉ một chốc sau, Ôn Vũ tìm tới một cô bé cỡ tám, chín tuổi nhờ trông hộ cửa tiệm rồi dẫn người đàn ông kia rời khỏi tiệm may đi lên lầu.

Chu Trì đoán chừng cô định lắp cả camera trong nhà.

Một cô gái độc thân xinh đẹp thế này, phòng bị một chút cũng tốt.



“Xong hết rồi đấy. Sau này cô cứ truy cập vào app để xem camera nhé, ấn vào đây để chọn thời gian cần xem…”

Sau khi lắp xong camera ở hành lang, anh thợ xuống khỏi thang hướng dẫn Ôn Vũ cách sử dụng.

Ôn Vũ lắp hết camera trong nhà lẫn hành lang.

Tiểu khu của bọn họ không lắp camera, cái lắp ở hành lang này cô cũng chọn một góc bí mật, bởi cô không quá muốn người khác biết, nhất là người ở phía đối diện.

Xong xuôi hết mọi việc, Ôn Vũ quay trở lại cửa hàng. Cô bé Bao Tư Huyên thấy cô trở về, vội vàng nói: “Chị Ôn, em đi nhé, em đi sang chơi với anh trai phía đối diện.”

“Anh trai trong tiệm sửa đồ hả?” Ôn Vũ cau mày.

Hai mắt Bao Tư Huyên sáng lấp lánh như sao, cô bé nói: “Vâng! Em ngắm anh ấy mãi thôi, anh ấy đẹp trai quá đi mất! Lục Gia Đồng bảo sẽ đưa em sang chơi với anh ấy.”

Cô bé vừa nói xong thì Lục Gia Đồng chạy tới gọi đi chơi.

Ôn Vũ: “Hai em không cần chị nữa sao?”

Hai đứa trẻ quay đầu lại, hoang mang khi thấy dáng vẻ tủi thân của cô.

“Đừng sang đó chơi với anh trai đấy, ở lại chỗ chị chơi không vui hơn sao?” Ôn Vũ chớp mắt: “Thanh niên tóc vàng ở chỗ anh đó không phải người tốt, mà anh ấy cũng không phải người hiền lành gì đâu, các em nhìn người không thể nhìn mỗi mặt được…”

“Nhưng lần trước chơi với bọn em, không phải chị bảo chị thích nhất gương mặt sáng bừng sức sống của bọn em sao?” Lục Gia Đồng nghiêm túc an ủi cô: “Cho dù bọn em có thích thêm anh Trì thì vẫn quý chị mà. Bọn em đi trước đây, lần sau suất mì lạnh của chị em sẽ bảo mẹ cho nhiều dưa chuột hơn.”

Ôn Vũ sửng sốt, nhìn theo bóng Lục Gia Đồng chạy đằng trước, Bao Tư Huyên nối gót theo sau. Hai đứa nhóc xấu xa ấy chạy sang phía đối diện cười cười nói nói với Chu Trì, hưng phấn giúp người ta bê đồ rồi cười hì hì lau mồ hôi.

Không phải trước đấy chúng thích hưởng ké điều hoà bên cô sao?

Nói gì mà chỉ cần nóng một xíu thôi là chịu không nổi. Thì ra mấy đứa nhóc xấu xa đó đều giỏi trở mặt.

Sau đấy cô cũng bận rộn với công việc của mình, có khách mới gọi điện thoại đến đặt may, nói tối sẽ qua để lấy số đo.

Ôn Vũ bận một hơi đến tận xế chiều, Lục Gia Đồng chạy tới chạy lui giữa cửa hàng của cô với tiệm sửa đồ phía đối diện. Cậu nhóc bày ra bộ mặt gợi đòn, luôn miệng khen: “Anh Trì đúng là người tốt tốt tốt nhất luôn á.”

Ôn Vũ: “Em mới biết anh ấy có vài ngày, em quen chị bao lâu rồi?”

Lục Gia Đồng cười he he, quay qua thấy đối diện có khách tới lại chạy sang tiệm Chu Trì.

Ôn Vũ tức tới ngứa răng, lúc Ôn Tự Đình gọi tới giọng cô cũng chẳng tốt gì cho cam.

Ông ta lại nhắc tới chuyện giúp cô tìm bạn trai.

Cô không có kiên nhẫn nên cúp ngang cuộc điện thoại đấy, ai ngờ vừa cúp xong điện thoại lại sáng lên thông báo cuộc gọi tới từ một dãy số không lưu tên.

Là Tịch Giai Như.

Cô không lưu số của Ôn Tự Đình và Tịch Giai Như nhưng suốt bao nhiêu năm qua cô đã sớm thuộc lòng số bọn họ rồi.

Ôn Vũ vẫn ấn nghe.

Suy nghĩ của Tịch Giai Như vẫn không khác gì đợt tang lễ của bà ngoại và cả nửa tháng trước lúc tới tìm cô. Bà ấy cũng muốn đưa cô đi.

“Nãy cha con gọi điện cho con à?”

“Ừm.”

“Ông ấy nói gì?”

“Mẹ muốn gì?”

Tịch Giai Như khựng lại, giọng điệu hoà hoãn hơn: “Ông ta muốn đưa con đi đúng không? Mấy ngày nay mẹ không bận gì, công việc bên xưởng sắp xếp ổn thoả hết rồi. Để mẹ tới ở cùng con mấy ngày sau đó hai mẹ con mình về Quảng Bắc nhé.”

“Ni Ni, ngày con còn bé mẹ không có nhiều thời gian bên con, giờ con về với mẹ để mẹ bù đắp cho con được không?”

Ôn Vũ thấy Ôn Tự Đình và Tịch Giai Như nực cười ngang nhau.

“Năm 96, bà kiếm được khoản tiền đủ mua đứt căn nhà ở Quảng Bắc, sao lúc đó bà không nói cuối cùng mẹ cũng có tiền, có thể bù đắp cho con?”

“Năm 2004, bà lấy chồng mới rồi hợp tác với người ta mở nhà máy, tôi khóc lóc gọi điện thoại tới nói có người ở trường bắt nạt tôi, sao bà không về ở cùng tôi mấy ngày?”

“Năm 2008, bà mở cửa hàng bán nấm hương, sản xuất tương ớt, có điều kiện đổi nhà đổi xe mới, sao tôi không thấy bà đón tôi lên học ở trường cấp ba tốt hơn, sao lúc đó không bù đắp cho tôi?”

Tịch Giai Như yếu ớt nói: “Xin lỗi con, mấy năm đó mẹ thật sự bận không dứt ra được. Hồi đó con vẫn còn bà ngoại chăm sóc, thành tích những năm cấp ba của con ở đó không phải rất tốt sao? Mẹ nghĩ con ở đó sống tốt…”

Ôn Vũ cúp điện thoại.

Chóp mũi chua xót. Cô hít mũi một cái ổn định tâm trạng, tự dưng mất hết hứng hoàn thành công việc trong tay, quyết định đứng dậy ra ngoài ngõ mua cốc trà sữa.

Chờ tới khi cô cầm cốc trà sữa rẽ vào ngõ, liền trông thấy Chu Trì đang đứng chọc Bao Tư Huyên cười ha ha. Cô nhóc cười, anh cũng cười, nghiêng đầu nhẹ một cái để lộ ngũ quan anh tuấn, đường nét khí chất.

Ôn Vũ mặt mày lạnh tanh nhìn anh, nghĩ tới thôi là thấy đau mắt cá chân. Chợt, đúng lúc này, cô lại trông thấy con Audi R8 của Tịch Giai Như chạy song song với xe Ôn Tự Đình.

Bọn họ nhanh chóng lái tới trước cửa tiệm của cô.

Hai cái xe, ai cũng muốn chiếm lấy chỗ đỗ duy nhất trước cửa, không ai chịu nhường ai.

Ôn Vũ hút một ngụm trà sữa, thong thả đi lướt qua xe hai người họ trở vào tiệm.

Tịch Giai Như và Ôn Tự Đình nối gót nhau đi vào trong, hai chiếc xe ở ngoài cửa cũng đỗ san sát nhau, tránh luôn hai bên đường, không ai chịu nhường ai.

Bọn họ trăm miệng như một gọi cô là Ni Ni.

Tịch Giai Như trông vẫn trẻ trung như ngày nào, bà mặc cả cây hàng hiệu đi tới, thân thiết hỏi Ôn Vũ đang uống trà sữa gì, khen đồ hãng này vừa an toàn lại sạch sẽ, hòng kéo khoảng cách với cô.

Ôn Tự Đình cười khẩy: “Cô thì biết cái gì. Tháng trước tôi vừa ngồi ăn với ông chủ chuỗi trà sữa này xong, toàn làm trà hai tệ bán lên 30 một cốc, chuyên lừa tiền các nữ sinh.”

Tịch Giai Như lạnh mặt nhìn ông ta, rồi quay qua nói với Ôn Vũ: “Ni Ni, mẹ sẽ ở đây mấy hôm, mẹ không quấy rầy công việc của con đâu, chỉ muốn con suy nghĩ thật kỹ…”

“Tịch Giai Như, cô định để Ni Ni đi sang đó làm tương ớt với cô à?” Ôn Tự Đình cắt ngang lời bà: “Con bé học thiết kế thời trang, cô định cho con bé vào bên sản xuất tương ớt hay nấm hương?”

“Lấy chồng làm giáo dục thì hay lắm đấy, cô có hiểu thế nào là sự kiểm soát của nhà nước không?”

Hai người bọn họ lại lao vào cãi nhau. Hẳn là cả hai đều chưa ý thức được rằng, chỉ cần bọn họ xuất hiện chung một chỗ, chưa cần chờ Ôn Vũ lên tiếng, bọn họ cũng có thể liến thoắng chí choé không ngừng.

Mà từ đầu tới cuối Ôn Vũ không mở miệng nói gì thật, từ lúc bọn họ vào cửa tiệm cãi nhau đến giờ cô đã uống được nửa cốc trà sữa rồi.

Ngay lúc bọn họ ầm ĩ nhắc tới cả chuyện ly hôn ngày trước, Ôn Vũ mở miệng nói: “Hai người đi đi, chỗ tôi miếu nhỏ không chứa nổi hai người đâu. Gần đây tôi cũng mệt mỏi lắm, không có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác. Tôi không đi cùng ai hết, tâm nguyện của bà ngoại tôi vẫn chưa hoàn thành.”

Tịch Giai Như bị Ôn Tự Đình chọc tức tới đỏ mắt, giờ nghe Ôn Vũ nhắc tới bà ngoại, bà lại thấy tiếc nuối vì mình chưa hiếu kính được với mẹ già.

Chí ít là lúc này, những gì bà thể hiện là chân thành: “Ni Ni, ở đây mọi bề bất tiện, con theo mẹ tới Quảng Bắc nhé. Nơi đó mạng lưới quan hệ của mẹ rộng, tâm nguyện may 120 bộ sườn xám sẽ sớm được hoàn thành thôi. Mẹ sẽ mời người tới làm trợ lý cho con, chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành xong tâm nguyện của bà ngoại.”

Ôn Tự Đình cười nhạo bà: “Giờ cô đang thương mẹ mình hay luyến tiếc con gái vậy? Năm đó cứ lần nào tôi gọi cô trở về cô đều mượn cớ bận mà?”

“Tên họ Ôn kia, tôi như thế mà là mượn cớ bận rộn à? Tôi thấy chẳng có lần nào là ông chủ động trở về thăm Ni Ni cả, lần nào cũng thăm dò xem tôi có về không để về cùng đợt. Tôi không về là ông không về luôn đúng không? Ông xem ông đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha chưa? Lúc mang thai Ni Ni, tôi nghén muốn ăn cay thì ông bảo ông không biết nấu. Được! Không biết nấu thì ông đi mua đi! Nhưng ông lại mang hết số tiền có trong túi đi gây dựng sự nghiệp, khiến tôi chẳng dám ra tiệm ăn. Lúc Ni Ni cần uống sữa bột ông không mua được, tôi mua. Ni Ni ốm sốt cao ông không có tiền, tôi phải mượn mẹ. Những điều đó ông có đặt trong lòng không?”

“Tôi như thế mà cô bảo không có lòng sao, tôi gây dựng sự nghiệp chẳng phải là vì muốn hai mẹ con cô sống tốt hơn à?”

Bọn họ lại lao vào một vòng luẩn quẩn cãi nhau khác.

Sắc trời tối dần, hàng xóm nghe tiếng tụ tập quanh cửa nghe ngóng. Mọi người ở đây biết thừa tính họ, lần nào về cũng ầm ĩ.

Lúc này Ôn Vũ đã đau lòng đến chết lặng. Chợt, cô bắt gặp một gương mặt xa lạ đứng lẫn trong đám đông ở cửa. Cô gái đó lưỡng lự mãi không dám đi vào, cứ ngó tên tiệm như muốn xác nhận cái gì đó.

Hoá ra là khách mới tới đo may sườn xám.

Ôn Vũ đứng dậy định ra ngoài thì Ôn Tự Đình kéo giật lại: “Ni Ni, con nói đi. Lần đầu tiên con được ăn KFC có phải là cha dẫn con đi không? Năm 12 tuổi con bị sốt, có phải cha là người cõng con tới bệnh viện không?”

Ôn Vũ toan rút tay lại bị Ôn Tự Đình kéo lại.

Cuối cùng cô cũng bùng nổ, giật mạnh tay ra: “Hai người đi được chưa?”

“Đừng cãi nhau ở đây nữa! Đi khỏi đây ngay! Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong hai người!”

Cô quát lớn như dùng toàn bộ sức lực để hét, vừa run rẩy lại bất lực.

Ôn Tự Đình và Tịch Giai Như im bặt, mấy người hàng xóm vào tiệm khuyên can cũng không nói gì nữa.

Một lát sau, Ôn Tự Đình mở miệng nói: “Cha không muốn làm con buồn, cha…”

“Ông cút ngay cho tôi!” Tịch Giai Như đẩy thẳng ông ta ra ngoài rồi nối gót theo sau, trước khi đi không quên quay lại nói với Ôn Vũ rằng: “Mẹ cũng không muốn để con buồn, mai mẹ lại tới.”

Bọn họ đi rồi. Bên tai Ôn Vũ vang lên tiếng hai chiếc ô tô khởi động, “rầm” một tiếng va vào nhau và tiếng họ chửi bới, cuối cùng là chiếc xe phóng vút đi trả lại sự bình yên cho ngõ nhỏ.

Ôn Vũ đi xuyên qua đám người đến chỗ khách: “Cô là cô Trương đúng không?”

“Đúng thế.”

“Ngại quá, cô vào đi. Để tôi đo cho cô.”

“Hay để hôm khác nhé.” Cô gái ấy đưa khăn giấy cho Ôn Vũ: “Đừng khóc nữa, nếu hôm nay cô bận thì để tôi hẹn cô hôm khác tới đo nhé.”

Ôn Vũ sững người, lúc này mới cảm nhận được mặt mình lành lạnh.

Cô nhận lấy khăn, cầm tay cô gái ấy, mỉm cười đi xuyên qua đám đông dắt vào cửa tiệm: “Không sao. Cô định làm sườn xám phong cách những năm 40 đúng không? Cô muốn làm màu nào?”

Cô vui vẻ tiễn hàng xóm của mình về nhà, tiếp tục công việc như thể chưa có chuyện gì xảy ra.



Sau khi đám đông trước cửa tản đi, Chu Hình Phương cũng thở dài xoay người rời đi.

Chu Trì đứng dưới ánh đèn đường chứng kiến tất cả.

A Thời đứng cạnh nhỏ giọng nói: “Anh Trì này, không ngờ cô gái xinh đẹp đó lại có cặp cha mẹ xấu tính thế này.”

“Cậu rảnh nhỉ, đống tủ lạnh trong tiệm sửa xong chưa?” Chu Trì phà thuốc: “Biến ngay cho ông.”

A Thời vội chạy về cửa hàng.

Chu Trì lên tiếng chào hỏi với Chu Hình Phương đang bước dần về phía mình. Anh đi theo bà ra chỗ quầy ăn vặt, vừa đi vừa hỏi: “Cha mẹ Tiểu Ngũ ly hôn rồi ạ?”

“Ừm, ly hôn lâu rồi, con bé ấy là do bà ngoại nuôi nấng. Tiểu Ngữ từ nhỏ đã thông minh rồi, vừa tốt nghiệp đại học là trúng tuyển ngay vào một công ty thiết kế, không ngờ cuối cùng con bé lại chọn về thừa kế cửa tiệm nhỏ này.”

Chu Hình Phương nói suốt đường đi. Kể từ cô nhóc Ôn Vũ có tuổi thơ đáng thương, đến lên cấp hai dám cả gan lao vào đánh nhau với bạn học khi bị xỉa xói là đồ không có cha mẹ, rồi kể cả sự cố gắng của cô ở thời điểm hiện tại.

Chu Trì mua hai thùng mì ăn liền với vỉ trứng, cảm thán: “Cô ấy giỏi thật đấy.”

Chu Hình Phương cũng cười. Chợt, bà như nghĩ tới gì đó, ẩn ý nói: “Thế nên cậu không được trêu chọc con bé đâu nhé.”

Một cô gái tốt như vậy, cho dù có khuôn mặt đẹp trai như này cũng chưa xứng đôi.

Ánh mắt Chu Hình Phương thể hiện rõ ý nghĩ đó.

Chu Trì nhìn hiểu ngay ý người đối diện, cười cười trả tiền hàng rồi ôm đồ về cửa hàng, lúc về đã thấy cửa tiệm “Hoa Miên” phía đối diện tối om.

A Thời: “Ôi, lại mỳ tôm à! Anh Trì, nay chúng ta kiếm được hơn hai trăm, anh cho em ăn chút thịt đi.”

Chu Trì vứt trứng cho A Thời: “Tôi vẫn chưa hồi được tiền sửa quần đâu.”

Tầm này cửa hàng cũng ngừng buôn bán, phía A K đêm nay không hoạt động nên anh ngồi ở cửa hàng ăn mỳ với A Thời, thi thoảng lại liếc mắt nhìn phía đối diện.

A Thời trêu chọc: “Ngắm ma nơ canh hay ngắm bà chủ xinh đẹp vậy?”

“Ăn xong nhớ khoá cửa nhé.” Chu Trì mở nắp chai nước, ngửa đầu uống xong lập tức đứng dậy băng qua đường về nhà.

Anh gặp Ôn Vũ ngoài hành lang.

Dưới ánh đèn, bộ sườn xám vàng nhạt cô mặc trên người trông càng điệu đà, uyển chuyển hơn. Tóc cô được búi lên kẹp xoắn lại ở phía sau như thường ngày.

Cô đứng ở nhập mật mã nhưng cả hai lần nhập đều tít tít báo hiệu nhập sai. Tay kia cô còn cầm theo một túi hoa quả, song vì luống cuống tay chân mà cả túi hoa quả lẫn điện thoại đều rơi xuống đất. Trong đó có quả dương mai lăn lông lốc tới bên chân anh.

Đến khi cô nhập sai lần thứ ba, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở, cũng là lúc cô suy sụp hoàn toàn. Cô chôn mặt bên cửa, bả vai không ngừng run rẩy.

Anh nghe thấy tiếng nức nở bị đè nén.