Dịu Dàng Ngược Lối

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cải Trắng

Chu Trì đứng im tại chỗ, không làm ra bất cứ hành động gì cũng không lên tiếng quấy rầy.

Thiếu nữ vùi mặt trước cửa chẳng còn tâm trạng lục túi lấy chìa khoá. Vì nhập sai quá nhiều lần, cửa bị tạm niêm phong chừng mấy phút mới cho thử lại, nhưng hết thời gian khoá rồi cô vẫn không có ý định nhập tiếp.

Chu Trì nhìn chằm chằm một lúc rồi yên lặng lui chân về phía đầu cầu thang.

Chờ tới khi bên ngoài hành lang vang lên tiếng mở khoá, tiếng nức nở bị đè nén không còn nữa anh mới điềm nhiên bước tới.

Ôn Vũ đang cúi người nhặt từng quả dương mai đỏ thẫm rơi trên đất. Nghe tiếng anh bước tới, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bình thản coi anh như không khí, tiếp tục làm công việc của mình.

Chu Trì thấy đôi mắt cô hoen đỏ.

“Sao lại bất cẩn thế.” Anh ngồi xổm xuống nhặt giúp.

“Đừng xen vào việc của người khác.”

“Cô bực gì chứ, tốt xấu gì tôi cũng coi như là khách hàng của cô đấy.”

Chu Trì cúi xuống nhặt giúp mấy quả bị lăn ra xa, đang nhặt thì khoé mắt chợt liếc thấy cô ném lại toàn bộ quả dương mai xuống đất.

“Tôi đã nói không cần anh giúp rồi mà! Tôi không cần nữa.”

Cô xoay người về nhà.

Khó chiều thật đấy.

Chu Trì nhặt hết quả dương mai cho vào túi, gõ cửa nhà cô: “Tôi đặt túi hoa quả của cô ở nắm cửa…”

“Đầu óc anh có vấn đề à, tôi đã bảo tôi vứt rồi cơ mà…”

Cách một cánh cửa vẫn có thể cảm nhận được cơn tức vì giận cá chém thớt này.

Giọng nói tức tối lại một lần nữa vang lên: “Phiền anh lần sau đừng xen vào chuyện của người khác.”

Chu Trì bật cười, nhìn những quả dương mai tươi ngon mọng nước trong túi, không nỡ vứt.

“Cô tính bỏ thật à?”

Cô gái trong nhà xấu hổ gào lên: “Anh nghe không hiểu tiếng Trung à? Tôi mà mở cửa lấy thì tôi là chó.”

Anh nhướng mày, cầm túi đi về nhà.

Căn phòng phía đối diện của Diêm Trí Binh sáng đèn. Chu Trì liếc mắt nhìn qua trong tích tắc rồi cầm túi dương mai vào bếp rửa sạch, tiện tay bỏ một quả vào miệng.

Cắn một miếng nước toé ra, hương vị chua chua ngọt ngọt thấm vào đầu lưỡi.

Anh chỉ ăn non nửa, chỗ còn lại cho vào túi treo lên tay nắm cửa phía đối diện.



Ở bên kia, Ôn Vũ vừa bước ra khỏi phòng tắm với bọc tóc màu hồng nhạt, trên người mặc bộ đồ ngủ trắng bằng sợi bông. Có lẽ do vừa tắm xong, lượng nước trong cơ thể như bốc hơi hết, cô chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn nếm thử hương vị chua ngọt của dương mai.

Đó là loại quả cô thích nhất.

Cô kiềm cơn thèm lại, lấy điện thoại gọi cho Văn Âm, vừa đắp mặt nạ vừa liến thoắng kể hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bạn nghe, nhân tiện than thở về cơn đói.

Văn Âm: “Hay tớ đặt đồ ăn cho cậu nhé?”

“Thôi, còn ăn nữa là tớ béo bụng đấy.”

“Cậu như thế mà béo á? Này là do ảnh cậu đăng trên vòng bạn bè photoshop quá tài tình hay mắt tớ mù đây? Tiên nữ sống thành thật chút đi.”

Ôn Vũ bị chọc cười, tâm trạng thoáng cái tốt hẳn lên.

Văn Âm thúc giục cô: “Cậu phải nuôi tài khoản sao cho phát triển lên đấy, gương mặt đẹp như này không thể lãng phí được.”

“Gần đây tớ lười quá, bao giờ hoạt động lại tớ bảo.”

Này là Văn Âm bảo cô xây dựng một tài khoản để hoạt động.

Hai bọn cô đã nhen nhóm ý định thành lập một thương hiệu riêng từ lâu, cũng thống nhất với nhau trước khi làm sẽ dành khoảng 1 năm đi làm ở công ty ngoài để tìm hiểu quy trình vận hành. Giờ tuy Ôn Vũ về quê làm việc nhưng Văn Âm cũng không từ bỏ suy nghĩ ban đầu. Cô nàng đề xuất cô nên học tập một vài cách PR bản thân của người nổi tiếng trên mạng để lôi kéo khách hàng về cửa tiệm của mình, có thể đăng nhiều ảnh và video của bản thân cũng như show tài năng của mình ra trước công chúng.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, đến khi Ôn Vũ chịu không nổi sức cám dỗ của đồ ăn nữa mới tắt máy đi ngủ.

Nhưng đến lúc đi ra tắt đèn phòng khách, cô lại không kiềm lòng được thử quan sát tình hình bên ngoài qua mắt mèo.

Hành lang rất tối, cánh cửa phía đối diện đang đóng.

Cô nắm lấy tay nắm cửa, cẩn thận mở cửa ra.

Woa, dương mai vẫn còn ở đây!

Hai mắt Ôn Vũ sáng lên khi thấy túi dương mai trên tay nắm cửa.

Đèn cảm ứng ở hành lang chợt sáng lên, soi tỏ hai bóng người đối diện nhau.

Cô choáng váng, chớp mắt một cái như chợt tỉnh cơn mơ.

Anh ở phía kia cũng thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đã nhếch môi chọc ghẹo: “Gâu?”

Ôn Vũ: “…”

Cô mất vài giây mới phản ứng kịp.

“Tôi tự mua, mắc mớ gì tới anh.”

Cô đóng cửa lại nhanh như chớp, lúc này mới phát hiện trong túi có hơi ướt, là anh mang về rửa ư?

Biết ngay là anh thèm muốn gương mặt xinh đẹp này của cô mà!

Cô cầm dương mai lên bỏ vào miệng, thoả mãn khi nhấm nháp được hương vị chua ngọt ấy, rồi như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn vào mắt mèo.

Cửa phía đối diện đã đóng, đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng tắt khi không còn âm thanh nào.

Di chuyển ra ban công, quả nhiên cô trông thấy anh đi cùng với thanh niên tóc vàng và một tên ốm nhom như khỉ băng qua đường.

Nhìn theo thế này mới thấy dáng anh cực kỳ đẹp. Vai rộng chân dài, khuôn mặt không có đối thủ, cả cánh tay lẫn eo đều săn chắc, vô cùng mạnh mẽ, vậy mà tiếc thay anh lại lưu lạc trở thành côn đồ.

Ôn Vũ vừa vui vẻ ăn dương mai vừa không ngừng lầm bầm chửi thầm bóng lưng mới khuất sau hẻm.

Hôm sau, Tịch Giai Như vẫn tới thăm cô đúng như đã nói.

Lúc bà tới Ôn Vũ đang đánh răng.

Tịch Giai Như không biết chuyện Ôn Vũ đổi khoá cửa, cắm thử chìa thấy không mở được bà bắt đầu đập cửa gọi tên cô.

Ôn Vũ ra mở cửa, thấy Tịch Giai Như cầm trên tay túi đồ mua từ McDonald. Được ăn sáng bằng đồ McDonald là mong ước thuở bé của cô khi nói chuyện với bà qua điện thoại.

“Ni Ni, mẹ mua đồ ăn sáng cho con rồi đây, mau ăn đi kẻo nguội.”

“Chỗ con không tiện cho người khác ở cùng, mẹ ra nghĩa trang thăm bà ngoại rồi về Quảng Bắc đi.”

Ôn Vũ nhấn tắt bàn chải điện, quay người súc miệng.

“Không phải có hai phòng ngủ à, mẹ ngủ cạnh phòng con.”

Ôn Vũ thay quần áo đi ra.

Tịch Giai Như cười nói: “Hôm nay con không mặc sườn xám à? Mẹ vẫn thấy trang phục hiện đại hợp với con hơn. Con mặc sườn xám trông cứ già dặn như thở đồng nghiệp của bà ngoại vậy, nếu con mệt mỏi quá thì đừng làm nữa, để mẹ tìm người tới giúp con hoàn thành tâm nguyện của bà.”

Ôn Vũ hôm nay không mặc sườn xám mà đổi sang mặc áo phông trắng với chân váy xếp ly, tóc túm gọn búi cao, tràn ngập dáng vẻ thanh xuân.

Tịch Giai Như bắt đầu bày biện bữa sáng, có cháo, hamburger và đủ loại gà chiên.

“Không phải con bảo thích ăn đùi gà sao, mẹ có mua một ít đây.”

Ôn Vũ cầm cốc sữa đậu nành lên: “Đấy là con năm chín tuổi muốn ăn, còn giờ thì không”. Nói đến đây, cô cầm túi xách ra mở cửa: “Mẹ ăn xong lúc nào đi nhớ đóng cửa, con đi làm đây.”

“Ni Ni…” Tịch Giai Như muốn nói lại thôi.

Ôn Vũ bước xuống tầng đi thẳng tới tiệm, không quay đầu lại.

Kỳ nghỉ hè của Lục Gia Đồng sắp kết thúc, nhưng bài tập hè thì không kết thúc cùng như vậy, cậu nhóc vẫn còn nguyên một tập bài dày cộm chưa làm.

Thằng nhóc xấu xa đó với Bao Tư Huyên cùng vài người bạn khác mới sáng sớm đã tụ tập đông đủ trong cửa hàng của Ôn Vũ, không cần người lớn nhắc đã tự giác túm tụm lại làm bài tập.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Tịch Giai Như xuống dưới cửa hàng hỏi chiều cô muốn ăn gì, muốn đưa cô đi ăn. Nhưng dù hỏi gì Ôn Vũ cũng nói mình không rảnh.

Tịch Giai Như không hỏi thêm nữa, chỉ kêu trợ lý mua thật nhiều hoa quả và đồ ăn vặt chất trong nhà.

Đến trưa, Ôn Vũ dẫn đám nhóc phá phách trong tiệm sang quán cơm nhà hàng xóm dùng bữa.

Lục Gia Đồng thích ăn sườn xào chua ngọt nhất, nịnh nọt bảo: “Chị Ôn ơi, nếu mẹ chị bắt nạt chị, chị nhớ nói với em nhé, em kiên quyết theo phe chị đến cùng ạ.”

Bao Tư Huyên: “Cả em nữa.”

Lục Gia Đồng: “Chị Ôn là người xinh đẹp nhất, hào phóng nhất trong ngõ nhỏ của chúng ta luôn!”

Ôn Vũ mỉm cười, cầm đũa hỏi: “Thế anh Trì em luôn miệng nhắc thì sao?”

Lục Gia Đồng cười hì hì không nói gì.

Bao Tư Huyên nói: “Anh Trì đối xử với bọn em tốt lắm, anh ấy cũng phóng khoáng nữa, hôm trước anh vừa mua cho bọn em kẹo mút đấy ạ.”

Hai cô bé ngồi cạnh gật đầu hưởng ứng.

Lục Gia Đồng thấy mà ngượng thay, vậy đã gọi là phóng khoáng rồi sao?

Cậu nhóc lưỡng lự một lúc rồi nói: “Anh Trì không phóng khoáng bằng chị Ôn đâu.” Nói đoạn, cậu ngẩng lên nhìn Ôn Vũ cười: “Chị Ôn là hào phóng nhất!”

Đừng nhìn cậu mới tám tuổi mà xem thường, cậu đâu phải là đứa nhóc không hiểu chuyện.

Trước có một lần cậu thèm uống Mizone(1) nhưng anh Trì chẳng mua cho, đã thế còn bảo trẻ con ít uống mấy loại nước đóng chai như thế thôi. Xong có một lần khác, cậu sang tiệm sửa đồ chơi với mọi người, thấy đã gần trưa nên tính ở lại ăn ké cơm, ai ngờ bọn họ lại dẫn cậu về quán mì của mẹ cậu ăn, suất ăn đó tất nhiên là không mất tiền rồi.

(1)Chai trong ảnh nhé mọi người: (Ảnh)



Theo cậu thấy, anh Trì đẹp trai thì đẹp thật đấy, nhưng keo quá.

Rõ ràng có tới 195 xu quan hệ với chị Ôn Vũ mà nhất quyết không chịu bỏ thêm 9 đồng rưỡi nữa để được thăng cấp.

Ôn Vũ rất hài lòng với câu trả lời này: “Lần sau đừng mở mồm ra là anh Trì nữa, chị mới là người tốt với em nhất.”

“Em biết rồi, nhưng em thấy hai người có thể thành đôi á.”

Ôn Vũ: “…”

Tự dưng muốn nhổ hết dương mai ra quá.

Cô tức giận trừng Lục Gia Đồng.

Lục Gia Đồng: “Em nói đúng mà! Hai người hợp thể thành Ôn Tuyền CP đó.”

Thằng nhóc xấu xa bắt đầu lý lẽ: “Chữ Ôn trong tên chị có ba chấm thuỷ, tên anh ấy cũng có ba chấm thuỷ trong chữ Trì, hợp lại với nhau thành suối ấm, đúng là Ôn Tuyền CP rồi còn gì nữa!”

Câu nói ấy làm bác chủ quán cơm không nhịn được mà cười rộ lên.

Bác chủ quán dẫu gì cũng là hàng xóm cùng ngõ, Ôn Vũ không muốn bị mất mặt: “Ai bảo em tên anh ta là chữ Trì có ba chấm thuỷ, chữ Trì đấy có bộ mã đứng trước nhé! Hơn nữa em có hiểu CP là gì không, tí tuổi đầu đòi ghép đôi ghép cặp, ăn xong về làm bài tập mau lên.”(2)

(2)Tên của Ôn Vũ trong chữ Ôn /温/ có ba chấm thuỷ (氵) ở đầu, chữ Trì mà Lục Gia Đồng lầm tưởng là chữ Trì /池/ này có ba chấm thuỷ ở đầu giống chữ “Ôn”, mang nghĩa là ao, hồ nên LGĐ gọi CP này Ôn Tuyền CP (suốt nước nóng). Nhưng thực chất tên nam chính là Trì này /驰/, có bộ mã /马/ đứng ở đầu.

Lục Gia Đồng không tin chữ Trì trong tên anh là bộ mã đứng đầu, lúc cùng Ôn Vũ quay về cậu chạy tót sang tiệm của Chu Trì để hỏi.

Cậu nhóc hỏi lại Chu Trì một lần nữa, sau khi có được đáp án xác nhận thì buồn bã nói: “Ôi, em cứ tưởng Trì của anh là Trì trong ao, hồ chứ, vậy hai người không ghép đôi được rồi.”

Chu Trì đang vừa ngồi ăn cơm trưa vừa nghe lén A K nói chuyện, có vẻ như tối nay Chu Thiệu Tân muốn gặp cậu ta, nghe vậy cười bảo: “Em lại ghép lung tung gì đấy.”

“Ôn Tuyền CP ý ạ, nếu tên anh là chữ Trì kia, hợp với ba chấm thuỷ trong tên chị Ôn là thành Ôn Tuyền CP rồi.” Cậu nhóc chỉ về phía Ôn Vũ nói.

Chu Trì cười cười ngẩng lên khỏi điện thoại, ngỡ ngàng khi trông thấy cô.

Chà, xinh phết!

Anh cứ thế nhìn theo Ôn Vũ, áo phông trắng phối với chân váy xếp ly khiến cả người cô toát lên hương vị thanh xuân dạt dào. Cô đi giữa cái nắng chói chang của buổi trưa quay về tiệm. Trước khi vào cửa như cảm ứng được anh nhìn mình, cô quay lại cười khẩy một cái như thể muốn nói “tôi biết quá mà”.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy cô mặc trang phục thường ngày. Không ngờ chỉ tuỳ tiện mặc áo phông trắng thôi trông cô cũng xinh thế này.

Chu Trì đập vào đầu Lục Gia Đồng một cái: “Đừng có ghép đôi lung tung, anh với chị Ôn nhà em không thành đôi được đâu.”

“Nhỡ có thì sao?”

“Không bao giờ.”

“Nhỡ thành thì sao ạ?” Cậu nhóc cố chấp gặng hỏi.

Chu Trì bật cười: “Thế anh gọi em bằng anh.”

Lục Gia Đồng cười vui vẻ quay lại cửa hàng của Ôn Vũ, hưởng thụ gió điều hoà ngồi làm nốt bài tập, hôm nay tạm viết một bài văn trước vậy: <Mọi sự đều có thể>.