Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 16: Em mệt mỏi anh sẽ rất xót



Chiếc trực thăng hạ cánh trên sân thượng của khách sạn sáu sao trên đảo Zeus.

Khách sạn S.E Hotel mới đi vào hoạt động cách đây không lâu, Tống Dư vừa ra lệnh cho dừng tất cả các hoạt động dịch vụ du lịch trên hòn đảo này. Khách sạn nằm trung tâm hòn đảo giờ đã trở thành trung tâm nghiên cứu của Tống Dư. Cô chi hơn hai tỉ đô cho trang thiết bị và hệ thống bảo mật toàn tòa nhà rộng lớn này.

Nhóm chiến lược Xích Đạo lên kế hoạch ba năm trong tương lai sẽ không tiếp đón khách du lịch đến đảo, cũng hạn chế việc đi lại của người dân trên đảo đến đất liền. Họ quyết định trưng dụng con tàu chở hàng cấp 2 của tổ chức để cung cấp sản phẩm đến người dân.

Tống Dư ngồi trong căn phòng họp lớn nhất của S.E Hotel, trên chiếc bàn bầu dục lớn là mười tám nhà nghiên cứu trí tuệ nhân tạo và mười lập trình viên hàng đầu thế giới. Không phân biệt chủng tộc, không phân biệt màu da, họ đều nhận được đặc quyền như nhau trên hòn đảo này.

" Tôi sẽ không nhắc lại về chính sách đãi ngộ đối với các bạn. Chúng ta sẽ đi vào vấn đề trọng tâm ngay bây giờ"

Sau đó cô triển khai một loạt các mục tiêu chiến lược cụ thể. Cô sẽ đầu tư những gì và họ cần nghiên cứu những gì.

Những nhà nghiên cứu và lập trình viên ở đây đều ở độ tuổi khá trẻ, tuy nhiên cũng đã từng làm việc với những nhân vật tầm cỡ trên thế giới. Ban đầu họ đối với Tống Dư có sự nghi ngờ nhất định, nhưng sau khi nghe qua chiến lược của cô gái này, họ không thể không thán phục khả năng và tư duy của cô.

Dự án nghiên cứu đầu tiên là con robot tân tiến được đặt tên là " Cá voi xanh". Theo như dự tính nó sẽ là con Robot có khả năng phân tích các bài toán kinh tế trong ngành tài chính với tốc độ nhanh và độ chuẩn xác gần như tuyệt đối nhất thế giới.

Cùng với " Cá voi xanh", một sàn thương mại điện tử quy mô quốc tế mang tên " Mercury" cũng sẽ được các lập trình viên bắt tay vào thiết lập.

Cuộc họp hoạch định tổng hợp kéo dài từ ba giờ chiều đến tám giờ tối mới xong. Lúc Tống Dư về đến đất liền cũng đã gần tám rưỡi.

Chiếc BMW đỗ ngay ngắn vào gara, Tống Dư mệt mỏi bước vào nhà.

Trong nhà tối thui, cô không mở đèn mà bật flash điện thoại soi đường lên phòng.

Cả một ngày trời chỉ đứng với ngồi rất mệt mỏi, Tống Dư ngả lưng xuống giường được vài phút liền đi vào giấc ngủ.

Ngủ không lâu, cơn ác mộng làm Tống bừng tỉnh giấc. Nhìn lên đầu giường, ánh đèn vàng dịu từ chiếc đèn ngủ chiếu sáng một khoảng không. Cô thở phào, trấn tĩnh bản thân.

Trong nhà tắm có tiếng nước chảy, chắc là Phong Duệ đã về.

Cô lại nằm xuống giường nhưng không sao ngủ được tiếp, đầu quá đau.

Năm phút sau, Phong Duệ bước ra từ nhà tắm.

Anh không mặc đồ, chỉ quấn một cái khăn tắm từ hông xuống.

" Anh về lúc nào thế?" - Tống Dư nhỏ giọng hỏi

Thấy cô tỉnh, anh ngồi xuống mép giường:

" Vừa về không lâu, em đã ăn gì chưa?"

Cô bóp chán, mệt mỏi đáp:" Chưa"

Thấy gương mặt cô ửng đỏ, anh đưa tay áp vào má cô, vô cùng nóng.

" Sốt rồi"

Gương mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng

Nửa tiếng sau Phong Duệ cầm theo một tô cháo quay trở lại phòng. Tống Dư vẫn nằm đắp chăn, đầu cô đau như búa bổ, không thể ngủ, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng cơn đau.

" Dư Dư, ngồi dậy ăn nào"

Đèn phòng được bật sáng, cô ngồi dậy, mồ hôi trên trán nhễ nhại, có mấy lọn tóc bám dính vào gương mặt đỏ hồng. Phong Duệ gạt đi mấy lọn tóc, vừa thổi cháo vừa đút cho cô.

Ăn được vài thìa cô nhẹ tay đẩy tay anh, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn nữa. Phong Duệ cũng không ép cô, anh đặt bát cháo xuống bàn, bưng đến một ly nước và viên thuốc đã bẻ nửa.

Uống xong viên thuốc, cô ngồi một lúc lại nhớ ra gì đó, hỏi đùa anh:" Sao lúc nào anh cũng cho em ăn cháo thế nhỉ?"

" Đường tiêu hóa của em không tốt, ăn cháo cho dễ tiêu"

Cô ngẩn người. Đến cả cái này mà anh cũng biết.

" Thời tiết dạo này chuyển mùa, em nhớ mặc ấm, làm việc cũng đừng quên ăn uống đủ bữa"

Anh đắp chăn lên cao cho cô, mặt Tống Dư đã bớt đỏ ửng.

" Công việc kinh doanh của anh dạo này thế nào"

" Vẫn ổn"

Từ tuần trước Phong Duệ đã đi làm trở lại. Hiện tại, anh quản lí một chuỗi nhà hàng năm sao cùng một vài công ty giải trí và hệ thống sân golf lớn nhất cả nước. Dù bận rộn với công việc nhưng rất ít ngày Phong Duệ trở về muộn, hôm nào xác định về muộn là anh sẽ nhắn một tin thông báo cho Tống Dư.

Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi qua cửa kính lớn, anh nằm nghiêng, đối mặt với cô:

" Dư Dư, đừng tự gánh vác một mình, em mệt mỏi anh sẽ rất xót"

Một câu nói ấm áp đầy chân thành này của Phong Duệ khiến lòng Tống Dư như được rót mật ngọt.

" Ừm, em sẽ chăm sóc tốt bản thân"

Phong Duệ đặt lên môi cô một nụ hôn, vỗ nhẹ lưng dỗ cô chìm vào giấc ngủ.