Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 5: Thụy Sĩ (1)



Thời tiết thành phố N âm u sắp mưa, Tống Dư ngồi trên chiếc sofa nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa kính lớn.

Điện thoại reo lên, là thư kí của cô.

Đầu kia thông báo cuối tuần hãng xe đua thể thao của tập đoàn sẽ diễn ra buổi thử xe trên đường đua Last Venus. Cô bắt buộc phải có mặt, nếu những chiếc xe này đáp ứng đủ tiêu chuẩn của mục tiêu trước đó, nó sẽ được đưa lên sàn trình diễn các mẫu xe đua thể thao ở Đức vào cuối năm nay.

" Không nói trước được, ngày mai tôi có lịch trình qua châu Âu rồi"

Cô nói là lịch trình nhưng trợ lí tự hiểu là cô đi du lịch, tụ tập ăn chơi đàn đúm.

Cúp máy, Tống Dư mở danh bạ, không chần chừ mà ấn gọi.

Giọng nói ấm áp, trầm thấp của Phong Duệ vang lên:" Dư Dư"

Bình thường Tống Dư chẳng bao giờ gọi cho anh cả, anh cũng không dám gọi cho cô.

" Mẹ vừa gọi thông báo hai đứa con của anh trai tôi sắp về nước,chúng nó sẽ đến nhà mình ở. Anh có thể về thành phố sớm một chút được không? Giúp tôi quản lí việc trong nhà, ngày mai tôi phải bay ra nước ngoài"

Khoảng vài giây sau, giọng trầm ấm bên đầu giây kia mới hồi âm:

" Thật xin lỗi em Dư Dư, anh đã hẹn bác sĩ Trần rồi, ông ấy đến tiến hành phục hồi mắt định kì cho anh, nhất thời không thể về thành phố được"

Tống Dư cụp mắt, giọng đều đều:" Ừ, vậy cũng được. Giữ gìn sức khỏe"

Cô cúp máy, thở dài.

...

Chiếc trực thăng quân đội đáp xuống bãi đỗ máy bay tư nhân của biệt thự, trợ lí người ngoại quốc của cô bước từ trực thăng xuống xách hành lí của cô lên khoang chứa đồ.

Tống Dư ngồi trên máy bay nhìn quang cảnh bên dưới.

Một năm rồi cô chưa trở lại Thụy Sĩ.

Máy bay hạ cánh trên bãi đỗ của một dinh thự cổ trong lòng thành phố Zurich. Có hai hàng người mặc vest đen đứng bên dưới chờ Tống Dư từ trước. Cô bước xuống, mái tóc bay tán loạn vì gió.

Một người đàn ông da trắng, tóc vàng cao lớn điển trai mặc vest đen đính huy hiệu đại bàng sải cánh, bước đến trước cô, gương mặt nghiêm túc cúi chào:" Đại diện Tống, chào mừng cô trở lại Tổng bộ"

Tống Dư gật đầu rồi đi theo người hướng dẫn vào tòa nhà chính của dinh thự rộng lớn.

Người hướng dẫn dùng vân tay mở ra cánh cửa mật thất trong tòa nhà chính, Tống Dư bước vào trong, đi thẳng theo con đường kín và dài, đèn điện trên trần nhà cũng theo bước chân cô mà bật sáng.

Đến trước cửa một căn phòng hiện đại bảo mật, người hướng dẫn bấm nút đỏ ở bên cạnh cánh cửa, thông báo vào bên trong:" Thưa ngài, đại diện châu Á - Thái Bình Dương đến"

Một giây sau, cánh cửa bật mở, Tống Dư bước vào bên trong.

Hôm nay cô bận một bộ suit nữ nghiêm chỉnh, tóc buông xõa.

Trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc bàn bầu dục có đến chục người đàn ông cả Á, cả Âu. Tống Dư là người phụ nữ duy nhất, cô gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Đối diện với cô là tấm rèm chuỗi hạt, sau tấm rèm là một cái bàn làm việc lớn, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế quay lưng về phía mọi người, chỉ thấy một bàn tay xăm hình con mãng xà đang kẹp điếu thuốc lá chống trên tay vịn ghế.

Đó là Lão đại của họ - Van Alberti, người đứng đầu Hội liên minh Á - Âu, Tổ chức lớn thứ ba thế giới sau Mafia và thế lực nhà họ Robinson thống trị ở châu Mỹ.

Giọng nói khản đặc, lạnh lùng cất lên:

" Sắp tới liên minh sẽ cử nhóm đánh thuê cấp bậc S đến Pakistan, tổng bộ đã vạch sẵn mục tiêu, chiến lược, phía đại diện Bắc Âu sẽ thực hiện nhiệm vụ này"

Người đàn ông độ ba mươi tuổi là đại diện Bắc Âu, anh ta trẻ trung và mang khí thế mạnh mẽ, hào sảng, đôi tay nắm lại đặt trên ngực trái, nhìn về phía Van sau tấm rèm:

" Rõ thưa ngài"

Van nói tiếp:" Đại diện Tây Âu sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển lô vũ khí mới qua châu Mỹ. Nhớ kĩ, không quá bảy ngày"

Đại diện Tây Âu nhận lệnh.

Tống Dư ngồi vắt chéo chân, gõ từng nhịp lên chiếc quần đen. Cô đến muộn, chắc là Đông Âu với Nam Âu đều được giao phó nhiệm vụ rồi.

" Đại diện Châu Á- Thái Bình Dương, hai ngày nữa cô sẽ cùng tôi qua Ý đàm phán với tổng bộ Mafia"

Cô nhíu mày, đột nhiên tổ chức lại liên hệ với Mafia?

" Sao vậy? Cô không muốn nhận nhiệm vụ này?" - Giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian im lặng, tất cả các đại diện của các khu vực khác đều quay qua nhìn cô chằm chằm.

Tống Dư đặt một tay lên ngực trái, nhìn thẳng, giọng đều đều:" Tôi nhận lệnh"

Nguyên tắc ở tổ chức này một là nhận, hai là từ chối, tuyệt đối không được hỏi.

...

Cuộc họp kết thúc, mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Van và Tống Dư trong phòng. Từ lúc cô đến, cô để ý Van đã hút hết năm điếu thuốc.

" Lão đại, tôi có một thỉnh cầu"

" Nói đi"

Cô nói nghiêm túc:" Tôi muốn vay ngài tiền"

Im lặng vài giây, Tống Dư nghe thấy giọng cười trầm thấp của Van.

" Tập đoàn Venus đang trên bờ vực phá sản rồi à?"

Câu nói này của Van lại chọc cô buồn cười, cô hắng giọng:" Tôi muốn đầu tư vào trí tuệ nhân tạo"

" Cần bao nhiêu?"

" ba trăm triệu đô"

Bằng một phần hai số tiền chi cho mỗi đợt sản xuất lượng lớn vũ khí, không là gì so với túi tiền khổng lồ của tổ chức.

" Ừm, tính theo lãi suất của ngân hàng thế giới"