Dịu Dàng Yêu Em - Konie.07

Chương 4: Cháu không có tư cách phán xét cô ấy



Đêm qua hành sự khiến Tống Dư mệt mỏi rã rời, cô ngủ một mạch đến tận chín giờ sáng.

Lúc tỉnh dậy, cô còn mơ mơ màng màng, hai chân vẫn chưa thể khép lại hoàn toàn. Tắm rửa qua loa xong liền đi xuống lầu dưới ăn sáng.

Ăn xong định ra sân vườn hít thở không khí, mới đến thềm nhà, cô bắt gặp bóng lưng rộng của Phong Duệ ở mái vòm gần đó, anh đang nói chuyện với hai người đàn ông, nghe thoáng qua thì không khí không được vui vẻ lắm.

Tống Dư khoanh tay đứng dựa vào cái cột lớn, đường đường chính chính nghe cuộc đối thoại.

Một người đàn ông tầm hai mươi, hai mốt tuổi đứng cùng cùng thằng nhóc tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Cả hai đều mặc bộ vest đen lịch lãm, đánh giá ban đầu của Tống Dư là...không đẹp trai bằng Phong Duệ.

Người đàn ông độ hai mươi hai mốt gương mặt vênh váo, giọng vừa kiêu căng vừa chế giễu:" Chú út, đến cả cô vợ của chú còn mặc kệ chú tự sinh tự diệt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Đại tiểu thư cô ta ở trong thành phố dăm ba bữa lại lên báo một lần, nào là hẹn hò với ca sĩ, diễn viên, cầu thủ đủ các kiểu. Cháu cảm thấy tội nghiệp chú quá"

Phong Thừa Dự bị bố mẹ hắn bắt chạy đến vùng ngoại ô xa xôi này để thăm hỏi Phong Duệ, hắn bất mãn vô cùng liền độc mồm trút giận lên người anh.

" Nhưng chú út à, không sao đâu, vợ chú không thương chú, nhà họ Phong vẫn thương chú"

Phong Duệ gương mặt không một chút tức giận, nhưng giọng nói mang theo nhiều phần cảnh cáo:" Cháu không có tư cách phán xét cô ấy"

Tống Dư thấy tên khốn kia lôi cô ra để chế giễu Phong Duệ, vốn định bước ra chửi cho hắn một trận nhưng khi nghe thấy câu nói kia của anh, máu nóng trong người chợt rút xuống, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp.

" Chồng à, trang viên có nuôi chó hả, sủa ầm ĩ em không ngủ được"

Cô thong thả bước ra, đi đến bên cạnh anh.

Có vẻ như Phong Thừa Dự không biết cô đang nói đểu hắn.

" Ở đây không nuôi chó" Phong Duệ trả lời nghiêm túc nhưng nơi đáy mắt vẫn thấp thoáng ý cười.

Cậu nhóc Phong Hoàn đứng cạnh Phong Thừa Dự không nhịn được bật cười thành tiếng. Tống Dư nhìn sang cậu ta. Thằng nhỏ này còn thông minh hơn tên đầu đất to xác, to mồm kia.

Lúc này Phong Thừa Dự mới biết thím của hắn nói hắn là chó. Phong Thừa Dự tức đỏ mặt, hắn hùng hổ:

" Cô dám nói tôi là chó? Khốn kiếp, tôi mà không nể mặt chú út, tôi đã tát lệch mặt cô rồi"

Đúng là trẻ trâu.

Hắn mà cũng biết nể mặt cơ đấy.

" Chứ không phải là cậu không dám đụng đến tôi hả?"

Ở cái thành phố này, không ai dám ức hiếp cô chứ đừng nói hắn chỉ là vãn bối theo quan hệ họ hàng bên Phong Duệ.

Trước khi tên cháu láo toét kia rời đi, cô bắt hắn ôm hết đống quà cáp trên bàn mang về, cho dù để đó cô cũng đem vứt hết đi.

" Là con trai của anh cả hay anh hai của anh?" Cô hỏi Phong Duệ.

" Con trai anh hai anh, tên Phong Thừa Dự. Còn cậu nhóc đi theo nó là con trai lớn của anh ba anh, Phong Hoàn."

Gia tộc nhà họ Phong rất nhiều người, Tống Dư cũng chỉ biết vài trưởng bối, mấy đứa nhóc vãn bối cô chả buồn để ý.

Cô và Phong Duệ kết hôn được nửa năm. Họ không tổ chức đám cưới linh đình, chỉ là kí giấy đăng kí kết hôn và một bữa tiệc nhỏ mà thôi. Truyền thông càng không biết đến cuộc hôn nhân này.

Bởi vì đám cưới là sự sắp đặt, cô vô cùng bất đắc dĩ nên cũng chẳng muốn làm rầm rộ lên làm gì cả. Phong Duệ là con riêng, trước nay truyền thông đều không biết đến. Người trong gia tộc cũng chẳng buồn quan tâm đến việc anh kết hôn với ai, hôn lễ tổ chức như thế nào.

" Em ăn sáng chưa?" Anh hỏi

Tống Dư đưa tay bóp bóp gáy

" Ăn rồi"

Cô nhoài ra bàn, gối lên cánh tay mình.

Phong Duệ ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt anh xa xăm.

" Dư Dư. Hôm qua..."

Cô liền biết anh muốn nói gì. Cô chặn lại luôn lời anh định nói

" Sẽ không có đâu"

Đêm qua họ không sử dụng biện pháp an toàn, Phong Duệ lại lâu ngày chưa thân mật với cô nên khó tránh việc không kiềm chế được. Anh bắn tận bốn lần vào trong cô, biết cô không muốn có thai, lại cũng không muốn cô uống thuốc tránh thai.

" Đôi mắt của anh thật sự không có chuyển biến gì hả?"

Anh lắc đầu.

Tống Dư cẩn thận quan sát thật kĩ càng. Bác sĩ nói bốn tháng là đã bắt đầu thấy tương đối rõ rồi. Xem ra khả năng bình phục của anh rất kém.

Chiếc BMW sửa xong được người làm lái về trang viên.

" Em đi đường cẩn thận"

Phong Duệ có chút luyến tiếc không nỡ rời xa cô.

" Ừm. Tháng sau gặp"

Cô chào qua loa rồi lái xe đi về luôn.

...

" Cậu Phong"

" Bác quản gia"

Quản gia ngoài sáu mươi đặt ấm trà mới pha xuống mặt bàn đá, gương mặt phúc hậu:" Cô Tống quả là người không biết thể hiện tình cảm"

Miệng Phong Duệ nhếch thành một đường cong ôn hòa.

Tống Dư lái chiếc BMW bản giới hạn đi bon bon trên đường quốc lộ. Chiếc xe chạy rất tốt, không phải vì thợ sửa xe sửa giỏi, mà là nó vẫn tốt như thế.

Cô lộ liễu, ai dám vạch trần.