Đồ Đệ Toàn Năng Của Thiên Đạo Chủ

Chương 5: Nhầm lẫn gì trong lúc tu luyện rồi ư?



Vốn dĩ khi trông thấy Lãnh Yên Nhiên kết thúc đột phá, Trần Đạo Huyền vừa muốn mở miệng trấn an hai câu.

Lại nghe thấy cô kêu lên đầy sợ hãi, cũng hoảng hốt theo.

“Sao vậy?”

“Nhầm lẫn gì trong lúc tu luyện rồi ư?”

Trần Đạo Huyền bất chấp những tạp chất dơ bẩn trồi lên từ lỗ chân lông trong lúc tu luyện vừa nãy, vội vàng đặt một tay lên vai cô quan tâm hỏi.

Trong phạm vi của Thần Điện, hắn tự tin có thể giải quyết bất cứ chuyện gì, cho dù Lãnh Yên Nhiên gặp sai lầm trong lúc tu luyện, hắn cũng có thể giải quyết!

"Không, không phải đâu sư tôn..."

"Chỉ là đệ tử, đột nhiên phát hiện ra trên người có một lớp nhớp nháp bẩn thỉu, nên cảm thấy mình thất lễ trước mặt sư tôn."

Lãnh Yên Nhiên cảm nhận được sư phụ đột nhiên quan tâm, không kìm được mà cúi đầu nhỏ giọng nói.

Nhất là sư tôn còn không hề quan tâm tới lớp bẩn thỉu trên người cô chút nào, càng khiến cô không khỏi rung động.

Cảm nhận được hơi ấm nóng từ lòng bàn tay của sư tôn, cộng thêm bảo vật và công pháp sư tôn cho khi trước, Lãnh Yên Nhiên quyết định sau này sẽ báo đáp sư tôn thật tốt!

"Hả, thì ra là vậy, con đã dọa sư phụ giật mình rồi!"

"Những thứ dơ bẩn này chính là những tạp chất được thải khi khi con ăn Tẩy Tủy Đan vừa rồi."

"Đi vào nội điện tắm rửa là được."

Trần Đạo Huyền mỉm cười, rút tay lại chắp hai tay ra sau lưng nói.

"Trong điện?"

Lãnh Yên Nhiên nghe thấy sư tôn nói, cảm thấy hơi bối rối, bốn phía nơi này đều là núi rừng hoang dã, nội điện ở đâu?"

"Sư tôn quên mất."

Trần Đạo Huyền nghe nói như vậy thì quay đầu nhìn về hướng đại điện, nhưng nơi đó chẳng có gì cả, không khỏi vỗ trán.

Vừa nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, hắn mới nhớ ra lúc trước khi hắn tới đây đã thuận tay ẩn giấu chính điện đi, bởi vì sợ người tới trông thấy đại điện thì dọa bọn họ chạy mất, như thế hắn sẽ không thu được đồ.

Bây giờ đồ đệ đã thu được rồi, đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục ẩn giấu đại điện đi nữa.

Hắn hướng về phía không gian rộng ra kia khẽ chỉ một cái, lập tức có một toà đại điện đột ngột mọc lên từ mặt đất kèm theo tiếng vang ầm ầm!

Đại điện nơi này dường như đã tồn tại từ thời viễn cổ tràn ngập khí tức và đường vân mang phong cách cổ xưa.

Trên tấm bảng kia dường như ẩn chứa lực lượng của ba ngàn đại đạo, tu tập thành hai chữ lớn [Thiên đạo].

Lãnh Yên Nhiên chỉ vừa mới nhìn về phía cái bảng hiệu kia thì toàn thân đã lập tức ngây ngốc, bất động, rơi vào trong đó.

Dường như linh hồn cô đã bị hút vào trong đó.

"Tỉnh lại!"

Thấy vậy Trần Đạo Huyền ở một bên không khỏi hơi lắc đầu, lập tức khẽ quát một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của sư tôn, lúc này Lãnh Yên Nhiên mới đột nhiên run cả người, tỉnh táo lại.

Toàn thân vốn dĩ đã đính chất bẩn sền sệt, bây giờ toàn thân còn đổ mồ hôi lạnh.

"Đệ tử vô năng, đa tạ sư tôn tương trợ!"

Sau khi Lãnh Yên Nhiên khôi phục lại tinh thần thì xấu hổ hành lễ với sư tôn, nhưng trong lòng càng thêm rung động!

Vừa rồi chỉ liếc nhìn thoáng qua cái bảng hiệu kia một cái mà trong nháy mắt cô đã đánh mất ý thức của mình, giống như bị kéo vào bên trong thế giới của pháp tắc đại đạo!

Nhưng mà đại điện sư tôn ở khủng bố như vậy, rốt cuộc sư tôn là tồn tại bậc nào?

Đại điện nơi này còn trực tiếp lấy tên là Thiên Đạo, đây là dạng lực lượng gì? . Truyện Đông Phương

Phải biết rằng tất cả vạn vật trên thế gian này đều phải tuân theo Thiên Đạo, cho dù là tu luyện giả cũng chỉ có thể thuận theo ý trời, nếu nghịch thiên kết quả chỉ có một con đường chết!

Lấy tên là thiên đạo, chẳng lẽ muốn Thiên Đạo trừng phạt sao?

Chẳng lẽ... Sư tôn đã không sợ sự tồn tại của Thiên Đạo?

Lãnh Yên Nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể cưỡng ép thuyết phục bản thân, chắc là đại điện có trận pháp đặc biệt mới có thần uy như thế.

Nếu không thì cô thật sự không thể hiểu được, tồn tại kinh khủng như vậy, sao có thể thu mình làm đồ đệ?

"Không sao, cất kỹ cái ngọc bội này đi, sau này có thể tùy ý quan sát bảng hiệu Thiên Đạo rồi, trong đó ẩn chứa ý đại đạo, nếu như con có thể tham ngộ được vài phần vậy thì đó cũng là cơ duyên không nhỏ."

Trần Đạo Huyền hơi xua tay, cũng không hề trách cứ cô, sau đó hắn lại lật tay không biết ngưng tụ ra một khối ngọc bội từ chỗ nào, bên trên còn khắc chữ [Lãnh], đương nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho Lãnh Yên Nhiên.

Đã có ngọc bội kia thì có thể tự do qua lại bên trong Thần điện mà không sợ bất kì nguy hiểm nào nữa.

"Vâng, đa tạ sư tôn!"

Lãnh Yên Nhiên khom người cúi đầu, đưa hai tay lên nhận lấy ngọc bội.

Trần Đạo Huyền hơi sững sờ, dưới cái nhìn của hắn thì giữa hai thầy trò cũng không cần phải động một tí lại phải hành lễ, rất nhiều lễ tiết rườm rà.

Hắn lập tức tiện tay ngưng tụ ra một sợi dây, cũng không đặt ngọc bội ở trong tay cô mà nhẹ nhàng đeo nó lên chiếc cổ trắng noãn của cô.

"Giữa ta và con là thầy trò, không cần phải quá đa lễ, ngọc bội sư phụ đã đeo cho con rồi, đi vào trong đại diện chọn một gian phòng ưa thích đi, trước hết tắm rửa sạch sẽ đã."

Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng nói sau đó quay người rời đi.

"Đa... đa tạ sư tôn!"

Cảm nhận được ngón tay thon dài của sư tôn vừa rồi trong lúc lơ đang đã chạm vào cổ mình, hai tai Lãnh Yên Nhiên lập tức hơi nóng lên, nói lắp đa tạ, vội vàng quay người tiến vào đại điện.

Tuy nói cô đã bị vô số thiên kiêu, thậm chí là tiền bối đại năng theo đuổi nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ từng có tiếp xúc thân cận với nam tử khác!

Sau khi tiến vào bên trong đại điện, Lãnh Yên Nhiên chọn một gian thiên điện có khoảng cách gần chủ điện nhất, phát hiện ra bên trong đã có đủ các loại tiên nghi.

Thậm chí trong phòng còn có một cái bồn tắm bằng gỗ, bên trên còn tản ra sương mù mờ mịt, hiển nhiên nước ấm vừa mới được đổ vào!

"Thậm chí ngay cả những thứ này sư tôn cũng chuẩn bị xong cho ta..."

Lãnh Yên Nhiên khẽ cắn môi son, sóng xanh lưu chuyển trong ánh mắt.

Tuy nhiên cảm giác sền sệt trên người làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô không trì hoãn nữa, vội cởi quần áo đã dơ bẩn ra, bắt đầu đi tắm.

Trải qua vài ngày đuổi giết không ngủ không nghỉ, thân thể Lãnh Yên Nhiên đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, cảm nhận được sự ấm áp quanh thân, không khỏi chậm rãi thiếp đi.

Mà lúc này bên ngoài đại điện, Trần Đạo Huyền đang nghiên cứu hệ thống của chính mình.

Sau khi thu đồ đệ xong, phạm vi vô địch của Thần Điện vốn dĩ là năm nghìn mét, bây giờ đã gia tăng tới năm vạn mét, tuy nói là tăng gấp mười lần nhưng tác dụng không lớn.

Cái này không có tác dụng trong núi, bởi khắp nơi đều là hung thú, hiếm khi có thể trông thấy được bóng người.

Tuy nhiên hắn cũng không nhụt chí, chỉ cần xuống núi thì sớm muộn gì phạm vi của hắn cũng có thể bao phủ Chư Thiên.

Thậm chí trước khi ngày đó đến, nói không chừng hắn cũng có thể không cần dựa vào phạm vi vô địch của Thần Điện này!

Bởi vì vừa rồi lúc Lãnh Yên Nhiên đột phá, hắn đã lập tức nhận được ban thưởng mới của hệ thống!

Vừa rồi đang ở trước mặt Lãnh Yên Nhiên, hắn cũng chưa kịp nhìn nhiều.

[Đinh, Lãnh Yên Nhiên, đại để tử của ký chủ đã lĩnh ngộ phần thứ nhất của Hỗn độn Thiên Ma Quyết, đột phá Thông Huyền Cảnh, ban thưởng 150 năm tu vi, 150 điểm tích lũy, Hỗn độn Thiên Ma Quyết hoàn toàn lĩnh ngộ, cảnh giới viên mãn.]

Nhìn cái nhắc nhở này, Trần Đạo Huyền không khỏi âm thầm trở nên kích động.

Vốn dĩ hắn còn hơi phát sầu vì bản thân làm thế nào cũng chưa tìm được một bộ công pháp thích hợp để tu luyện, nhưng bây giờ xem ra chuyện này căn bản là không cần thiết!

Chỉ cần đồ đệ tu luyện là đủ rồi, sư phụ như hắn chỉ phụ trách việc hưởng phúc... Không đúng, chịu trách nhiều dạy dỗ đồ đệ thật tốt là được!