Đồ Đệ Toàn Năng Của Thiên Đạo Chủ

Chương 7: Con nói tiếp đi



Nghe xong lời này, Lãnh Yên Nhiên cũng trở nên nghiêm túc hơn, chuyện tu luyện không thể qua loa được.

"Đệ tử có rất nhiều chỗ thắc mắc hi vọng sư tôn có thể chỉ dạy."

Lãnh Yên Nhiên từ từ kể ra tất cả những thắc mắc mà cô gặp phải khi tu luyện Hỗn Độn Thiên Ma Quyết.

Trần Đạo Huyền đứng đối diện vừa lắng nghe vừa thò tay về phía cây trà Ngộ Đạo, đúng lúc này cây trà Ngộ Đạo như có linh tính cũng vươn một nhánh về phía hắn.

Trần Đạo Huyền nhìn thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc, không ngờ cây trà Ngộ Đạo này cũng có suy nghĩ?

Cùng lúc đó, hắn tiện tay hái một ít lá cây trà Ngộ Đạo rồi nhẹ nhàng xoa xoa cành cây của nó, trông cây cây trà Ngộ Đạo khá vui vẻ giống như thú cưng vừa được chủ nhân vuốt ve mà lắc lư vài cái.

Lãnh Yên Nhiên đang kể ra những thắc mắc của mình thì bị hành động kế tiếp của sư tôn làm hoảng sợ, không khỏi dừng lại một chút.

Chỉ thấy Trần Đạo Huyền vừa vung tay lên liền biến ra một cái đình nhỏ bên cạnh cây trà Ngộ Đạo, bên trong có cả bàn ghế, thậm chí còn có một bộ ấm chén thượng hạn.

Trần Đạo Huyền bước vào trong đình, tự nhiên ngồi xuống ghế rồi lại vẫy vẫy tay với Lãnh Yên Nhiên đang sửng sốt, ra hiệu cho cô cũng lại đây.

Lúc này Lãnh Yên Nhiên mới hoàn hồn lại, cô vội vàng thả đôi chân ngọc ngà bước vào trong đình nhỏ, khom lưng định nghe lời sư tôn dạy bảo.

Trong lòng cô càng ngày càng không chắc chắn về thực lực thật sự của sư tôn mình, bản lĩnh phất tay tạo vật từ không khí này có thực sự là thứ mà một tu sĩ phàm trần có thể làm được không?

Chỉ sợ là sư tôn sắp trở thành tiên nhân rồi nhỉ!?

"Không cần cẩn thận như vậy, ngồi xuống đi, chúng ta vừa uống trà vừa nói."

Trần Đạo Huyền nhìn thấy hành động của đệ tử mình thì không khỏi cười khổ một tiếng.

Không phải thầy trò thì nên yêu thương lẫn nhau sao?

Cứ cư xử cứng nhắc như vậy mãi cũng rất bất tiện đấy!

"Vâng, thưa sư tôn!"

Lãnh Yên Nhiên không từ chối, lập tức cung kính ngồi đối diện hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực cứ như mấy nhóc đến trường lần đầu.

Nhưng mà lúc này trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp, không ngờ sư tôn có thực lực thâm sâu khó lường nhưng vẫn gần gũi bình dị như vậy!

“Này… thôi, sau này con sẽ quen thôi.”

"Con nói tiếp đi."

Nhìn thấy đệ tử thận trọng như vậy Trần Đạo Huyền cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn biết đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể thay đổi được, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Trong lúc đợi Lãnh Yên Nhiên tiếp tục nói về những thắc mắc của mình, Trần Đạo Huyền định tự tay pha một ấm trà.

Lãnh Yên Nhiên thấy vậy, rất hiểu chuyện nhận lấy lá trà rồi pha giùm sư tôn.

Trần Đạo Huyền cũng vui vẻ chấp nhận, có đệ tử phục vụ rồi thì tại sao mình phải tự tay làm chứ, quả nhiên làm sư phụ rất là thoải mái!

Ngay lúc Lãnh Yên Nhiên vừa nhận lấy cây trà Ngộ Đạo thì đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh thần kỳ, có điều ở chỗ của sư tôn thật sự có rất nhiều chuyện thần kỳ, gặp mãi cũng quen nên cô không nghĩ gì nhiều.

Lúc cô nói hết những thắc mắc cũng là lúc cô pha xong Trà Ngộ Đạo.

"Ừ, không tệ. Con quan sát kỹ, vi sư sẽ làm mẫu một lần cho con thấy."

Trần Đạo Huyền đã nghe xong những chỗ thắc mắc của đệ tử, phần lớn đều là vấn đề vận công không thông suốt, sau khi suy nghĩ, hắn cảm thấy nói miệng thôi sẽ không hiệu quả bằng việc biểu diễn trực tiếp.

Nếu là hắn của trước kia đương nhiên sẽ không dạy được.

Nhưng mà sau khi Lãnh Yên Nhiên lĩnh ngộ được chương đầu tiên của Hỗn Độn Thiên Ma Quyết, hắn cũng đã nhận được phần thưởng là Hỗn Độn Thiên Ma Quyết bản viên mãn, hiện giờ mấy vấn đề này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ!

Nghe vậy, Lãnh Yên Nhiên có chút giật mình.

Đã tu luyện được một phần của Hỗn Độn Thiên Ma Quyết nên cô biết, thật ra bộ công pháp này có rất nhiều hạn chế. Nhưng mà, nó giống như sinh ra là dành cho cô vậy, yêu cầu tối thiểu là Ma tộc mới có thể tu luyện công pháp này, không chỉ vậy, riêng người có Tiên Thiên Mị Cốt mới tu luyện được tới cấp độ thượng thừa.

Vậy mà không ngờ rằng sư tôn cũng biết công pháp này?

Đúng rồi, nghĩ lại thì với bản lĩnh sâu không lường được của sự tôn, có gì là ngài ấy làm không được chứ!

Lập tức phủi sạch mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, cô nhanh chóng tập trung quan sát sư tôn vận hành công pháp.

Sau khi nhìn Trần Đạo Huyền hoàn thành xong chương đầu tiên của Thiên Ma Quyết, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy như mình vừa được khai sáng, những thắc mắc lúc trước cũng được giải đáp hết!

Tuy vẫn còn vài vấn đề nhỏ nữa nhưng cô nghĩ chỉ cần về ngẫm lại một chút nữa là xong!

“Đệ tử tạ ơn sư tôn đã giảng dạy!”

Nói xong cô lập tức đứng dậy cung kính hành lễ với sư tôn.

"Con đã hiểu hết chưa?"

"Còn chỗ nào thắc mắc nữa không?”

Trần Đạo Huyền khẽ xua tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó lại quan tâm hỏi xem cô đã hiểu hết những thắc mắc kia chưa.

Dù sao hắn còn phải trông cậy vào việc đệ tử của mình sớm ngày đột phá cảnh giới, để hắn nhận được nhiều phần thưởng hơn nữa.

Tuyệt đối không thể để việc tu luyện của đệ tử có sai sót gì được!

“Sau khi xem sư tôn làm mẫu, phần lớn các thắc mắc của con đã được giải đáp hết, còn lại vài vấn đề vụn vặt, con về ngẫm nghĩ thêm một chút nữa là được.”

Nghe sư tôn hỏi, cô nhanh chóng đáp lại.

"Vậy sao..."

"Được rồi, trà đã pha xong. Con tự rót cho mình một ly đi."

Trần Đạo Huyền lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhìn về phía Trà Ngộ Đạo đã pha xong trên bàn, vừa rồi bận biểu diễn công pháp nên hắn còn chưa có thời gian nếm thử.

Nghĩ tới tác dụng của cây trà Ngộ Đạo, mắt hắn lập tức sáng lên.

"Vừa rồi đệ tử mãi lo quan sát nên quên việc rót trà cho sư tôn, xin sư tôn hãy trừng phạt!"

Ai ngờ lời của hắn lọt vào tai Lãnh Yên Nhiên lại mang nghĩa khác, lúc này cô hơi sửng sốt một chút sau đó lập tức quỳ một gối xuống.

"Vi sư không trách con, nghĩa trên mặt chữ, con không cần suy nghĩ quá nhiều..."

“Con tự rót cho mình một ly trà đi.”

Khóe miệng Trần Đạo Huyền giật giật, chẳng lẽ trông hắn còn chưa đủ hiền lành sao?

Tại sao đệ tử này lại sợ hắn đến vậy chứ?

"Vâng, thưa sư tôn!"

"Là do đệ tử lòng dạ hẹp hòi!"

Lúc này Lãnh Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cung kính rót trà cho sư tôn trước rồi mới tự rót cho mình.

Thật ra cô có tính cách này cũng không có gì kì lạ, trên người mang Tiên Thiên Mị Cốt nhưng vẫn giữ được trong sạch đến giờ đều là nhờ cô luôn hành động thận trọng như vậy, nếu không thì cô đã sớm bị mấy tiền bối có thực lực bắt đi rồi!

"Ừm, cũng không tệ lắm, từ bây giờ việc pha trà sẽ giao cho con."

Trần Đạo Huyền cũng không để ý đến chuyện này, hưởng thức một ngụm trà xong hắn lại nhẹ nhàng khen ngợi tài năng pha trà của Lãnh Yên Nhiên.

“Được pha trà cho sư tôn là phúc phần của con.”

Lãnh Yên Nhiên nghe sư tôn khen ngợi mình thì mỉm cười ngọt ngào, sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm của sư tôn, cô cũng cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm.

Thế nhưng từ khi trà vào miệng hai mắt cô đột nhiên trợn to mãi đến lúc trà tan hết vào bụng!

Sau đó cô vội vàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, trực tiếp tiến vào trạng thái ngộ đạo!

Ước chừng một nén hương sau cô mới chậm rãi mở mắt ra.

"Cái này… loại trà này có thể khiến người ta ngộ đạo sao!?"

Sau khi Lãnh Yên Nhiên tỉnh lại thì kinh ngạc đến há hốc miệng, hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt, cảm thấy có chút khó tin.

Trên thế gian này, có tu sĩ nào không muốn có được cơ hội tiến vào trạng thái ngộ đạo chứ?

Mặc dù cô là thiên tài đứng đầu Ma La quốc, thế nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa bao giờ bước vào trạng thái ngộ đạo này!

Thứ này chính là bảo vật vô giá đấy!

"Đó là đương nhiên. Đây vốn là Trà Ngộ Đạo, có thể giúp người uống ngộ đạo."

"Giờ con đã giải quyết được mấy vấn đề còn lại chưa?"

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc hết sức đáng yêu của đệ tử, Trần Đạo Huyền lại cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi khẽ cười hỏi.