Độ Hồn Sư

Chương 2



Hàng đèn đường cảm ứng nhận ra trời đã tảng sáng, sau khi đèn tắt thì màn đêm cũng bị tầng sáng mỏng xua tan.

Trước khi rời phòng sau khi giao ban Phù Nam Tước mới nhớ ra gã say nằm trên giường bệnh phòng kế bên, ngủ bao nhiêu đó cũng nên tỉnh rồi mới đúng.

Cho dù Phù Nam Tước không hề có ấn tượng tốt với gã say này nhưng anh vẫn là người phụ trách dọn dẹp cục diện nên phải kết thúc trước khi anh tan làm. Chỉ không ngờ vừa đẩy cử phòng ra anh lại thấy giường bệnh trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng không thấy, nhìn kiểu gì cũng không giống từng có người nằm qua.

Phù Nam Tước gọi hộ lý qua hỏi: “Người trong này đi đâu rồi?”

“Có ai đâu. Sáng giờ tôi đi dọn phòng không thấy ai hết.”

Hộ lý ngó vào phòng nhìn một cái rồi nhanh chóng đuổi người vướng chân đi, anh cố nói chuyện một chút dì hộ lý mới nói khu tây nhàn rỗi gần chết, ngoại trừ hộ lý bác sĩ ra thì làm gì còn ai khác.

Phù Nam Tước cười cười không đáp, anh chỉ cần biết gã say không ở trong phòng là được rồi nên nhân lúc trời chưa sáng hẳn mà rời khỏi, đỡ phải đụng mặt gã ta.

Anh về ký túc xá tắm rửa rồi chợp mắt đến giữa trưa mới rời giường ăn qua loa, sau đó anh đổi sang bộ áo khoác đen quần bò rồi ra khỏi cửa đến khu Lục Đồng Nam Lan theo lời Vương Lương Cẩn.

Khu Nam Lan chính là nơi tấc đất tấc vàng trung tâm của thành phố Hồng Trung, nhìn không ra người tới treo ủy thác lại là công tử sinh ra từ trứng vàng.

“Chậc.” Phù Nam Tước nhìn phong cảnh bên ngoài lướt như bay, lẩm bà lẩm bẩm dưới ánh mắt của chú tài xế: “Tiếc thật tiếc thật.”

Tuổi trẻ tươi đẹp vậy mà nói ngừng là ngừng, rốt cuộc anh ta gặp phải chuyện gì tới mức bị đánh chết thế này?

Tài xế lướt mắt nhìn lầu cao san sát phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa rồi yên lặng đánh mắt nhìn sang muốn tám chuyện nhưng bị nghẹn trong họng, vừa lúc quẹo qua một khúc cua rồi dừng lại.

Tới khu biệt thự Lục Đồng rồi.

Khu biệt thự phân ra số chẵn số lẻ, mỗi một nhà đều trồng đầy hoa lá cành trước cửa, Phù Nam Tước vào trong hồi lâu mới tìm được số nhà 18 có cây tường vi to lớn che mất.

Anh vốn định tới cửa tìm theo địa chỉ Vương Lương Cẩn nói xem có tìm được manh mối gì không, không ngờ vừa đi đã đụng tường, bảo mẫu của nhà này nghe anh hỏi lập tức lắc đầu tỏ ý anh tìm nhầm rồi.

“Đây có phải nhà của Vương Lương Cẩn không?”

Thường thì dù cho ý thức hỗn loạn cỡ nào cũng nhớ tới nhà mình mới đúng nên anh nghĩ một cách đương nhiên rằng cái địa chỉ Vương Lương Cẩn nhớ kỹ kia là nhà anh ta, nên khi ôm bụng chắc chắn lại bị người ta phủ định khiến anh giật mình.

Điều tra sai hướng rồi?

Bảo mẫu đứng sau cánh cửa sắt nghe tới tên Vương Lương Cẩn thì sắc mặt hơi vi diệu, bà ta kiêng dè tới mức không dám giơ tay chỉ mà chỉ hơi nâng mặt: “Khu số 9 cách vách mới là nhà họ Vương.”

Số 9? Phù Nam Tước nhìn theo hướng bảo mẫu nói, những tán cây tươi tốt phân chia các nóc nhà ra với nhau, nhìn có vẻ cách không xa nhà số 18 như Vương Lương Cẩn nói.

Phù Nam Tước quay đầu muốn hỏi thêm chuyện thì bảo mẫu đã sớm quay vào trong nhà, dựng lên sự phòng thủ rõ ràng người sống chớ lại gần.

Cũng không biết có phải do hoa mắt hay không mà khi Phù Nam Tước nheo mắt lại thì thấy có luồng khí đen vừa mới tràn ra từ bả vai bảo mẫu rồi nhanh chóng tan biến dưới ánh mặt trời.

Nhìn kỹ lại thì không có gì hết.

Phù Nam Tước sờ sờ mũi, anh theo lời bảo mẫu tìm được khu nhà số 9, cũng không phải do vị trí dễ tìm gì mà là giữa những khu nhà yên tĩnh thì khu này ồn ào rất lớn – Nhà Vương Lương Cẩn đang đặt chỗ phúng viếng ở bên ngoài.

Nhìn người đi đường hướng tới nhà số 9 này đều mặc đồ đen, Phù Nam Tước hòa vào bọn họ cũng không tới nỗi nổi bật.

Những người đi cùng trao nhau vài câu thổn thức, sau khi xác định đây là nhà Vương Lương Cẩn anh bước vào bên trong cửa sắt, đâp vào mắt là tấm ảnh đen trắng của Vương Lương Cẩn, gương mặt tuấn cười híp mắt như đang ngắm người bước vào.

Nụ cười nhứ ánh nắng truyền qua từ bức ảnh nhìn thoải mái vô cùng, so với bộ dáng tối qua thì y như hai người khác biệt.

Phù Nam Tước vừa nghĩ tới Vương Lương Cẩn bị đánh thành đầu heo đang nằm ở giường bệnh khu tây vừa tìm kiếm cha mẹ Vương, hai vợ chồng già đáng thương hai mắt nhòe lệ đang đứng trò chuyện với khách viếng.

Phù Nam Tước không chỉ nhìn thấy họ mà còn nghe được giọng trò chuyện không lớn không nhỏ với khách khứa.

“Sao lại xảy ra chuyện được, tôi gặp đứa nhỏ kia rồi tính cách không tệ, thật tiếc làm sao.”

“Ai không tiếc chứ, nghe nói đang đi đứng bình thường lại ngã ra chết, ôi, bọn họ khổ thật chứ.’

Vậy một mình đầy thương tích thì giải thích thế nào, sao có thể té ra được. Phù Nam Tước không nói gì, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương cũng là tiêu chí làm việc, nhưng xem ra trước mắt không có tin tức hữu hiệu gì.

Vương phu nhân bên kia vừa nói vừa khóc muốn sụp đổ được một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt bà đưa khăn tay lau nước mắt.

Phù Nam Tước đang định tiến lên hơi chần chừ dừng lại, không phải chứ, người cao lớn cường tráng đến mức nhìn như một quả núi trước giờ anh chỉ thấy có một người… Không trùng hợp đến vậy chứ?!

Vương phu nhân khóc không kiềm được nên nên Vương tiên sinh áy náy tỏ vẻ muốn dẫn vợ vào nhà nghỉ ngơi, “Trịnh tổng xin cứ tự nhiên.”

“Được.”

Âm thanh trầm thấp hồn hậu càng giống với tên say rượu khiến người ta ghét đó! Phù Nam Tước nhíu mày, anh hơi nghiêng người đi tới nhìn cho rõ, ngay lúc đó người đang quay lưng kia lại đột nhiên quay đầu lại.

Cho đến khi nhìn thẳng mặt đối phương Phù Nam Tước mới nhanh chóng thay đổi phương hướng lùi ra sau. Nhìn cái gương mặt sắc nét lập thể đó đi, mày kiếm xéo lên tóc mai cùng ánh mắt nhìn người luôn mang theo sự chuyên chế như sói rình, nếu thêm tí vẻ say rượu ửng đỏ nữa thì chính xác là lên mượn rượu làm càn kia rồi!!

Phù Nam Tước không thay đổi sắc mặt nghiêng đầu đi hy vọng đối phương tối qua say rượu không nhớ rõ anh là ai sau đó nhanh chân chạy lẹ, tuy rằng hắn giờ rất tỉnh táo nhưng anh tuyệt đối không muốn gặp lại hắn chút nào… Chậm rồi.

“A, tôi nhận ra cậu.”

Tôi không biết anh! Phù Nam Tước không kịp quay đầu chạy cánh tay đã bị người ta nắm kéo lại, gã đàn ông say rượu giờ áo mũ chỉnh tề chào hỏi anh: “Khéo ghê, chúng ta gặp lại rồi.”

Hờ! Phù Nam Tước lén hừ lạnh, tôi hoàn toàn không quen anh. Anh kéo kéo tay muốn thoát khỏi tay đối phương, gã say… Người đàn ông không biết gọi là gì ý thực được bèn vội vàng buông tay ra.

Hắn không có chỗ đặt tay nên ngượng ngùng xoa xoa bàn tay to của mình sau cổ máy cái, cười nói: “Tối qua thật ngại qua, tôi say đến hồ đồ không biết mình sao lại làm ra chuyện như vậy nữa.”

Nghe chân thành ghê hồn, nhưng anh nghe hơi sai sai nên kinh ngạc hỏi lại: “Anh say tới vậy mà còn nhớ rõ hả?”

Còn không phải cố ý lợi dụng tôi à?!

“Hả? À.” Đối phương còn thành thật gật đầu nữa chứ, “Tôi có nhận thức nhưng mà say không không chế được. Người mà, ai cũng có chuyện phiền lòng…”

“Tôi biết.” Phù Nam Tước nhếch miệng cười giả, nghĩ đi nghĩ lại vẫn tức không thôi, thất tình say rượu đối với anh rất ngu xuẩn, chưa kể trong lúc thất thần có bại lộ nguy hiểm hay không.

Nhưng anh cuối cùng cũng không muốn hơn thua với người không có nhận thức rõ ràng, không thì y như mẹ chồng soi mói vậy. Mắt anh dõi theo Vương tiên sinh từ trong phòng đi ra hòa vào đám người.

Anh muốn tìm cơ hội đi tới gần Vương tiên sinh nhưng không có thời cơ tốt, bên cạnh ông còn rất nhiếu người có vẻ muốn nói rất nhiều chuyện, ở lại đây lãng phí thời gian không bằng về trước rồi mai lại đến?

Ý vừa nghĩ chân vừa đi. Phù Nam Tước nhấc chân phải lên lui về sau mấy bước như lại vô ý ủi trúng tường thịt người đứng kề phía sau lúc nào không biết khiến anh bị đụng đến mất trọng tâm suýt té dập mông.

Người kia nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, anh níu chặt bàn tay to lớn của hắn để đứng vững rồi đánh rơi cái còn lại đang giữ thắt lưng mình, tức giận liếc hắn một cái khiến người ta lơ mơ.

Sao lại không vui rồi? Thiệt bối rối ghê.

Sau đó, Phù Nam Tước lặng lẽ nói cảm ơn.

Gặp người này toàn chuyên không vui. Phù Nam Tước thở dài chợt nghe tên to như núi đè thấp giọng nói bên ati: “Tinh thần hai ông bà không tốt lắm, cậu qua hỏi cũng không được gì, muốn gì cứ hỏi thẳng tôi đi này.”

“Anh?” Phù Nam Tước liếc hắn một cái, cũng không hỏi tại sao hắn biết mình muốn bắt chuyện với vợ chồng họ Vương, chỉ tự giác ngộ: “Cũng đúng, tối hôm qua là người anh em của anh đưa anh tới dọa người mà, anh cũng gặp anh ta rồi.”

Cái này dễ rồi, người gặp qua linh thể là bạn tốt của Vương Lương Cẩn, có nguồn thông tin tốt với lại không cần giải thích trước sau nữa.

Qúa sức hoàn mỹ.

Phù Nam Tước rất vừa lòng, đối phương lại khiếp sợ.

“Ai nói với cậu tôi là anh em với anh ta?!”

Phù Nam Tước nhíu mày, không lẽ không phải? Miệng lại đáp rất sảng khoái: “Vương Lương Cẩn.”

“Chuyện ma quỷ nói mà cậu cũng tin.”

“….” Cái tên lừa đảo kia.

Người đàn ông có lẽ hiểu được mình cũng phải đàng hoàng hơn mới làm cho Phù Nam Tước lắng nghe mình, hắn kéo nhẹ vạt áo thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Tôi tên Trịnh Khai Bình, thuộc Sở điều tra sự kiện đặc thù, cậu hẳn gặp qua những người khác trong sở rồi đúng không, hai bên chúng ta hợp tác thường xuyên mà.”

“Anh là Càn đạo?” Người học đạo phân chia nam Càn nữ Khôn, Phù Nam Tước cũng có chút hiểu biết về Sở đặc thù này, khu tay Tam Công không phải nơi tiếp xúc nhiều với ánh sáng có đôi khi phải xin viện trợ từ Sở đặc thù.

Trịnh Khai Bình cười rồi dùng tay tạo ấn đạo gia đáp lại câu hỏi của Phù Nam Tước, rồi nói: “Tôi cũng không nghĩ tới đem qua bắt được là con của hai người họ, tôi cảm giác được hồn phách anh ta không ổn nên mới đem tới bệnh viện nếu không tôi tự mình đưa đi rồi.”

Phù Nam Tước hạ mắt nói: “Ngại ghê, đoạt mối của anh rồi, giờ anh ta do tôi tiếp nhận.”

Phù Nam Tước nói xong lại cảm thấy mình xù gai nên bĩu môi một cái.

Trịnh Khai Bình khoát tay không để ý, hỏi tình hình Vương Lương Cẩn thế nào rồi, anh lại không muốn nói cho hắn biết nhiều lắm nên lời lẽ mang ý từ chối: “Anh ta muốn tôi tiếp nhận ủy thác, nội dung bí mật không thể tiết lộ.”

“Chậc.” Trịnh Khai Bình nói: “Tôi còn tưởng chúng ta có quan hệ hợp tác.”

Ánh mắt Phù Nam Tước dõi theo Vương tiên sinh đang đi qua đi lại, mơ hồ nói: “Anh nói là cung cấp thông tin cho tôi, tôi không nói sẽ hợp tác với anh.”

Hợp tác với Sở đặc thù phải chia một nửa tiền lương đó! Đau lòng lắm ~

Trịnh Khai Bình oán than vài câu vào lỗ tai của anh nhưng anh cũng không thèm nghe, Vương tiên sinh ở phía xa đỡ một đứa trẻ bị ngã dậy hình như đang nói gì đó với cha mẹ nó, đứa trẻ đó không biết tiếp xúc ở đâu mà trên tay có mấy sợi khí đen quấn quanh.

Khí đen sau khi bám vào da Vương tiên sinh thì y như vật sống leo lên người ông nhưng chưa kịp chui vào hết đã tiêu tan dưới nắng mùa hè.

Giống y như khí đen bám trên người bảo mẫu nên không phải là anh nhìn nhầm. Một nhà ba người đứa trẻ cũng có khí đen bám dính, so với bảo mẫu còn nặng nề hơn nhiều.

“Anh thấy khí đen trên ba người đó không?” Phù Nam Tước hỏi.

Trịnh Khai Bình nhìn theo ánh mắt anh, thản nhiên đáp: “Thấy. Tại cậu không tới gần thôi chứ trên hai người họ Vương đó còn dày đặc hơn bọn họ nữa.”

____________

Vương Lương Cẩn nằm trên giường như hôn mê không biết gì cả, anh ta vừa được dưỡng hồn nên nhìn tốt hơn rất nhiều nhưng những vết thương đáng sợ vẫn không cách gì biến mất được, Phù Nam Tước lật lật mấy hồ sơ khám chữa bệnh để tìm cách trị nhưng không có gì dùng được làm sắc mặt anh nặng nề.

Trịnh Khai Bình từng nói cha mẹ Vương Lương Cẩn cũng bị khí đen quấn thân, cho đến sáng nay hắn thuận tay trừ đi khi đen trên gia đình ba người kia mới nhận ra là giống nhau, nhất định có chuyện lạ bên trong.

Nghĩ đến Trịnh Khai Bình đến phút cuối còn dụ dỗ lừa gạt cưỡng ép cùng anh chia đôi, Phù Nam Tước lập tức ngứa răng, đã nói là anh không muốn hợp tác chia tiền với người khác từ sớm rồi mà, nghĩ tới thù lao mất một nửa là giận sôi!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Trịnh Khai Bình gọi điện cho anh, tiếng di động vang lên trong phòng bệnh im lặng trở nên vô cùng vang dội.

Phù Nam Tước chuyển sang tai bên kia để nghe, giọng dày thấp của hắn truyền vào: “Tôi tra được nhà kia không phải ba người mà là bốn người, nghe nói con lớn bị bệnh không xuất hiện là bạn tốt của Vương Lương Cẩn. Nhà ở cũng gần nhà họ Vương lắm, là nhà họ Lâm ở số 18.”

Lâm?

Phù Nam Tước hạ mắt nhìn Vương Lương Cẩn, một tay vuốt đầu hỏi Trịnh Khai Bình: “Con lớn tên gì?”

Phù Nam Tước có được đáp án liền cúp điện thoại, đầu ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại, bỗng có loại giác ngộ như vén mây thấy trời xanh vậy.

Thì ra là thế, khó trách anh tìm sai chỗ, anh nghĩ nơi Vương Lương Cẩn chấp niêm nhất là nhà mình nhưng không ngờ lại là địa chỉ của người kia.

Lin, là họ.

Kẻ đó là…

“Lâm Thanh Dương, anh nói đến người này phải không?”

Phù Nam Tước nhìn Vương Lương Cẩn chăm chú phát hiện anh ta có phản ứng với cái tên Lâm Thanh Dương, con ngươi dưới mi mắt nhắm chặt chuyển động nhanh, đây là lần đầu đáp lại từ khi tới đây.

Phù Nam Tước tiếp tục nói thử: “Người nha kẻ đó và cha mẹ anh đều dính khí đen nhưng bọn họ không phải nguồn gốc, tôi nghĩ thử có khi nào khí đen này là do anh cùng Lâm Thanh Dương truyền cho không?”

“Các người từng gặp chuyện lạ.” Vương Lương Cẩn không hề nhúc nhích, anh cũng không nói ra anh ta có nghe hay không, anh chỉ thăm dò phương pháp trao đổi rồi trình bày suy đoán từ bụng ta suy bụng người những chuyện Vương Lương Cẩn từng trải qua.

Cuối cùng kết luận.

Phù Nam Tước khẳng định: “Anh muốn tôi cứu anh ta.”

Mí mắt Vương Lương Cẩn giật mạnh như là đang giãy giụa mãnh liệt nhưng không thoát được giam cầm.