Độ Hồn Sư

Chương 3



Thì ra Vương Lương Cẩn là kẻ có tình có nghĩa đến mức khiến người ta cảm động rơi lệ. Phù Nam Tước ngồi bên giường lẩm bẩm cả tiếng đồng hồ, giong anh nói hồi muốn câm luôn vì từ lúc trở về ký túc xá tới giờ chưa kịp uống miếng nước nào, bỗng di động trên bàn vang lên.

Động tác cởi giày của anh ngừng lại, Trịnh Khai Bình gọi tới à? Không trách anh có liên tưởng đó được vì từ lúc hai người tách ra mới chừng ba tiếng hắn đã gọi tới sáu cuộc, phản ứng của anh mới thuận như thế.

Anh cất giày xong rồi mới cầm di động coi, không phải Trịnh Khai Bình mà là chú của mình gọi đến, Phù Nam Tước không kiên nhẫn tắc lưỡi một tiếng.

“A lô, chú à?”

Phù Nam Tước do dự một hồi mới chọn bắt máy, anh cũng chưa biết mình đã dùng sự lạnh lùng xa cách gì để tiếp chuyện bên kia, dù sao thì đầu kia cũng không để ý thái độ của anh, bọn họ đã như thế nhiều năm rồi.

Gặp phải những chuyện liên quan bên kia luôn khiến anh buồn bực cùng vô lực.

“Nam Tước về nhà chưa?” Chú Phù làm như không nghe ra giọng điệu của anh mà dũng thái độ vô cùng nhiệt tình lớn giọng bắn xuyên qua lỗ tai anh.

Anh về nhà đã một ngày một đêm. Phù Nam Tước lạnh lùng trào phúng nhưng lời đến miệng vẫn giữ ba phần mặt mũi cho nhau.

“Phải, tới rồi. Chú có chuyện gì?”

Đối phương không ngừng cười khà khà, “Không có chuyện lớn gì, tại mày đi rồi nên chưa kịp nói, tháng sau mày nhớ gởi thêm tiền về nhé.”

“Lại thêm tiền?” Phù Nam Tước cao giọng, loại điện thoại này gọi tới luôn có ý đồ phía sau nhưng nghe lời chú Phù nói vẫn khiến anh bùng lửa giận.

“Đúng rồi, em họ mày sắp khai trương tiệm trà sữa, không phải chú đòi hỏi gì nhưng mùng một mười lăm phải dâng hương cho cha mẹ và ông ngoại mày nên phải dùng đổ thượng hạng đắt tiền đó mà.”

“À, tháng bảy này bàn nên chú muốn chuẩn bị đồ vật đàng hoàng cho nó thôi.” Chú Phù tiếp tục huyên thuyên đủ lý do không cho ai từ chối.

Phù Nam Tước nghe mà phải thở thật sâu thật đều để khống chế mình không vô lễ, trong lòng anh rất muốn nói lại “Cách tháng khai trương tới hai tháng, đòi tiền cái gì”, nhưng nghĩ lại lý do đối phương đưa ra uy hiếp nên anh đành nhịn xuống.

Mệt mỏi vô lực dần bao vây, Phù Nam tước cảm thấy mình như muốn thoát xác không rõ mình đã trả lời cái gì nữa nhưng bên tai lại nghe giọng nói đã dùng hai mươi mấy năm thản nhiên đáp lại: “Được.”

Phía bên kia cảm thấy mỹ mãn cúp máy nghe bíp một cái, thế giới liền thanh tịnh.

Phù Nam Tước trở mình khinh thường rồi nằm ngửa trên sô pha, anh vốn định tối nay ăn uống linh đình để an ủi bộ đồ lòng, mà giờ… Thôi gần tám giờ luôn rồi, nấu tô mì vậy.

Vừa mới sầu não quyết định xong thì di động lại vang lên. Phù Nam Tước quắc mắt lên, anh cây muốn lặng mà gió chẳng dừng à?!

“Ui, Sẻ con! Ăn cơm không? Đi ăn cơn chiều chung không?”

“Không ăn! Tôi muốn bỏ đói mình chết luôn, anh quản được không? Không được gọi cho tôi nữa!”

Thái độ hung hãn của anh chỉ dùng một câu đã đem nhiệt tình như lửa của Trịnh Khai Bình dội nước lạnh, ngay cả thời gian nói lại cũng không có đã bị cúp máy mất.

“Hờ! Người thì nhỏ mà khẩu khí lớn ghê y chang mèo hoang, cả người đều là gai.” Hắn vừa ôm điện thoại vừa than, hắn ngồi ngã ngang trên ghế ăn cơm rồi đạp góc ghế một phát, tựa khuỷu tay lên đầu gối rồi cầm miếng dưa hấu trên bàn mà gặm một cái.

Anh em trong Sở đặc thù ngồi quanh bàn vì tiếp đón anh mà mở rượu, thức ăn ngon đầy bàn không ai đụng tới, họ muốn gọi người mới hợp tác đến ăn cơm chung vậy mà không được nể mặt.

Được, cho mi đói chết luôn.

Trịnh Khai Bình hung hăng cắn thêm miếng dưa nữa, người ngồi đối diện nhìn không nổi hỏi: “Lão đại gặp chuyện gì thế? Ngồi nguyên đêm không uống rượu, bộ anh tính cai rượu hả?”

Phù Nam Tước không tới nếu không sẽ nhận ra người đang nói chuyện này, cái tên tuổi trẻ mặt mày như lòng trắng trứng, trên mũi gác cái kính râm không phân biệt ngày đêm, nhìn vừa thần bí vừa ngu ngốc – đúng, là gã thầy bói bày sạp dưới chân cầu vượt.

Lúc này gã đang cùng anh em ồn ào xem Trịnh Khai Bình muốn kiêng rượu mà tâm không thành, bị hắn đuổi như phẩy ruồi: “Biến biến, uống rượu hư việc được chưa? Ông đây không phải trai mới lớn thích nhậu nhẹt, đỡ phải mất mặt thêm.”

Nói xong Trịnh Khai Bình đem hết ngọn nguồn đổ lên đầu kính râm: “Đều tại cậu tối ngày nấu canh gà cho anh uống, nói anh sẽ gặp bạn đời tương lai ở bệnh viện Tam Công chọt trúng vết thương lòng của anh, nếu không sao anh quậy tới cửa người ta?”

Kính râm còn cứng miệng: “Anh liền sẹo quên đau hả? Anh em tụi em thấy anh cả ngày ôm bình rượu khóc nhè mới tốt bụng chỉ đường sáng cho, em trộm nhìn nhiều lắm rồi, còn anh có tu thành chính quả không thì phải tự dựa vào mình thôi.”

Đệch! Biết người ở đâu thì tìm được chỉ là vấn đề thời gian, Trịnh Khai Bình không tin chỉ có mấy trăm người mà hắn nhìn không ra.

“Từ ngày mai anh sẽ tuần tra bên đó mỗi ngày, anh không tin vợ anh trốn được.”

Mức độ tự tin văng tung tóe, mấy người lớn hơn cũng không đả kích được tin tưởng của Trịnh Khai Bình, bỏ qua việc giải quyết vấn đề ế của hắn thì tin tức hắn hợp tác với khu tây lập tức truyền khắp Sở đặc thù.

Ai cũng biết Trịnh Khai Bình không đồng ý mấy vụ ở bệnh viện Tam Công, theo lời hắn nói thì mấy người ở Tam Công đều rặt một đám trói gà không chặt, ngoại trừ có hai mắt âm dương xem thấu thế gian thì năng lực bảo vệ mình cũng không có.

“Ông đây có bản lĩnh nhưng vẫn tiếc mạng nhé, đây không chơi vụ đi xem mắt mà còn đem theo con chồng trước đâu.”

Từ khi Trịnh Khai Bình nói ra những lời này ở văn phòng thì thật sự không hề hợp tác với khu tây nữa, hôm nay bị nghiệp quật rồi à?

“Thật ra họ có trách nhiệm lắm.” Trịnh Khai Bình như lạc vào cõi thần tiên.

“Không phải anh nói họ là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển hả.”

Trịnh Khai bình: “Thông minh hết hồn luôn đó.”

“Anh còn nói họ không đủ năng lực, cái gì cũng phải dựa vào máy móc của bệnh viện, sớm muộn gì cũng tạch.”

“Nhưng mà máy móc kiểm tra là xịn nhất rồi, chúng ta có chuyện cũng phải nhờ họ bảo trì kỹ thuật đấy thôi.”

Kính râm thảy đậu phộng vào miệng, “Trước kia anh cược rằng nếu có ngày hợp tác với khu tây sẽ ôm chân mấy lão già trong văn phòng bắt chước chó sủa ba tiếng.”

“…” Miệng tên này thèm đòn tới vậy luôn?

Mọi người cười vang.

Trịnh Khai Bình không vui, hắn hừ giọng mũi một cái thật mạnh, nói: “Anh không nói với mấy tên hại bạn mấy cậu nữa, toàn khi dễ anh, chủ quán ơi lấy cà men cho tôi với!”

“Ý da,” kính râm kinh ngạc, “Tức muốn chạy luôn? Đừng vậy mà, ngồi xuống ăn tiếp đi anh.”

Trịnh Khai Bình nhận cà men gắp mấy đũa lớn thức ăn rồi cài lại, hắn nói mà không ngẩng đầu: “Không ăn, anh có việc phải làm.”

“Gấp lắm à?”

“Canh coi cộng sự của anh chết đói chưa.”

Nguyên bàn lại cười thêm trận nữa.

“Ê kính râm, còn bày sạp nữa không?”

“Không bày không bày! Ngày nào cũng phải kể chuyện muốn sảng…”

________________

Phù Nam Tước không biết mình ngủ khi nào nữa, anh mơ mơ màng màng nghe tiếng có người gõ cửa, anh cầm đi động lên coi đã hơn chín giờ rồi, giờ này ai còn tìm mình nữa?

Anh nhéo nhéo mi tâm mấy cái rồi hướng ra cửa nói yếu ớt “Tới đây”, bên ngoài mới chịu ngưng gõ cửa.

Phù Nam Tước kéo lê chân ra mở cửa, anh vừa vặn nắm cửa đã bị người bên ngoài tự giác đẩy vào.

Lực mạnh tới mức Phù Nam Tước không hề phòng bị bị dọa tới bay cơn buồn ngủ, đậu, ăn trộm?!

Cảm giác nguy cơ hiện lên trong đầu, lòng cũng dựng đứng lên. Hàng đèn ngoài hiên chiếu lên thân hình rọi trên mặt đất, Phù Nam Tước sững sờ ở cửa, thân hình lớn như vậy, giờ mình cầu xin tha thứ có được bảo đảm tính mạng không?

Đập vào mặt anh là lồng ngực rắn chắc của người đối diện, dù được che lại bởi quần áo nhưng vẫn không giấu được sức mạnh của nó. Ngay sau đó một chất giọng trầm ấm vang lên, bàn tay to lắc lắc hộp đồ ăn ấm áp thêm nụ cười rực rỡ hở tám cái răng.

“Hey! Cậu định đứng ở cửa luôn à? Anh mang cho cậu đồ ăn của quán Tứ Qúy nè! Thấy anh tốt với cậu chưa? Ăn thôi ăn thôi.”

Hồn Phù Nam Tước còn trong mộng, anh rất muốn hỏi hắn sao lại ở đây nhưng lại không tìm được giọng của chính mình, nên đành nghe theo hướng dẫn của đối phương rồi ngu người tự hỏi tại sao mình làm vậy.

__ Sao mình lại nghe lời anh ta chứ?!

Trịnh Khai Bình không hề khách sáo đi thẳng vào phòng khách bỏ cà men lên bàn, ánh mắt hắn không ngừng quét tới quét lui cái bàn cơm trống hoác của anh, không đồng tình nói: “Cậu ốm như ma vậy mà không ăn cơm, tính phá kỷ lục thế giới hay gì?”

Phù Nam Tước không trả lời mà hỏi lại: “Sao anh tới đây?”

Trịnh Khai Bình xoay người 180 độ nhìn nhìn rồi nói: “Bộ chỗ của cậu khó tìm lắm sao? Tiểu khu Yêu Kê là khu ký túc xá lâu đời của các cậu ai mà không biết. Đừng có nói nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Trịnh Khai Bình ngồi trên sô pha cầm gói to chuẩn bị mở.

“Đừng giả ngu nữa, sao anh biết tôi ở phòng nào? Chúng ta có hai lần gặp mặt cộng lại không được mười tiếng mà giờ anh tìm tới cửa, điều tra tôi sao?”

Phù Nam Tước có thể cảm nhận được ý tốt của Trịnh Khai Bình là thật, nói thật thì rất lâu rồi không còn ai lo anh đói bụng mà đúng giờ đưa cơm nữa. Không cảm nhận được từ cha mẹ, ngay cả người duy nhất đối xử tốt với anh là ông ngoại cũng mất mấy năm trước rồi, cho tới bây giờ hắn là người đầu tiên dùng ý tốt đối với anh.

Lòng anh xúc động cũng không ai biết được, nhưng so với cảm động thì sự nghi giận do bị xâm nhập riêng tư trái phép nhiều hơn.

Lòng nghĩ vậy nên lời nói tới miệng cũng không dễ nghe. Phù Nam Tước nhìn Trịnh Khai Bình ngừng mở gói rồi dùng ánh mắt sâu sắc nhìn anh chứa đầy kinh ngạc “Tôi là loại người như vậy sao” đầy tổn thương làm anh cảm thấy tội lỗi khó hiểu.

Phù Nam Tước: “…”

Trịnh Khai Bình dời mắt tiếp tục mở gói: “Tóm đại ai dưới lầu hỏi là ra thôi, làm gì tới mức điều tra?”

Nghe hắn nói như vậy Phù Nam Tước càng cảm thấy mình thô lỗ, y như coi người ta là bao cát để xả hết cảm xúc trong lòng.

Càng nghĩ càng áy náy, Phù Nam Tước tay chân luống cuống đứng kế bên Trịnh Khai Bình, bùng cháy xong rồi giờ cảm thấy mình là tên khốn nạn ghê hồn.

Người đáng ông cao như núi bị nhìn một hồi bèn liếc mắt một cái rồi hử giọng mũi đầy tủi thân, mà lại ra lệnh nói: “Ngồi xuống, ăn cơm.”

Một lệnh một hành động, trong phòng ngoại trừ tiếng nhai nuốt thức ăn thì không còn tiếng nào khác.

Phù Nam Tước đói bụng thật sự, nhai hai ba miếng là xong bữa ăn mùi vị rất ngon này, cuối cùng thì chỉ cắn người miệng mềm huống gì mình còn oan ức người ta…

Xem xét tình hình rồi phải nói lời xin lỗi thôi. Phù Nam Tước ngượng ngùng tới mức hai tai nóng bừng, anh vừa uống nước vừa nhìn lén Trịnh Khai Bình, anh muốn nhìn sắc mặt của hắn rồi mới quyết định xin lỗi thế nào.

Vừa nhìn lập tức bị ánh mắt sắc bén thẳng tắp của lang sói nhìn tới.

“Khụ!” Phù Nam Tước thu lại tầm mắt như bị điện giật, nước lọt vào khí quản phát đau nên vội vàng buông ly xuống mà kiếm giấy lau.

Anh khụ khụ mấy tiếng mới cảm thấy tốt hơn, anh nhỏ giọng nói cảm ơn, lời nói xong rồi thì lời tiếp theo dễ nói hơn: “Cho tôi xin lỗi chuyện khi nãy.”

Vì ngượng ngùng nên Phù Nam Tước hạ mắt không nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Khai Bình, đượng nhiên không thấy khóe miệng cong lên của hắn.

Trịnh Khai Bình áp chế mỉm cười sung sướng mà nâng giọng, hắn chợt nổi lên ý muốn trêu chọc: “Không sao, tôi sớm biết cậu là nhóc khốn nạn vô tình vô nghĩa mà, tôi chấp nhận lời xin lỗi này.

“….Tôi không phải nhóc khốn nạn.” Tuy anh muốn kháng nghị nhưng ngại bầu không khí kỳ cục này, hai tai của anh bị nghẹn tới đỏ hồng.

“Thì? Tôi bỏ bữa tiệc đem đồ ăn cho cậu, ngay cả nước cũng chưa được uống không phải vì nghe cậu thừa nhận mình không tim không phổi sao?”

Ly nước nấu sôi để nguội trên bàn được đẩy lặng lẽ về phía Từ Khai Bình, Phù Nam Tước hé miệng một hồi cuối cùng không nói câu gì.

Tính nhẫn nãi trước giờ của anh chỉ kéo dài mười giây, cho bậc thang còn được đằng chân lân đằng đầu, anh vuốt quần mình mấy cái để xuôi giận, đã giận còn không mắng được.

Dáng vẻ kiêu ngạo không phục y như mèo con, Trịnh Khai Bình lén vui vẻ đủ thì thu lại chuyển qua hỏi tình huống của Vương Lương Cẩn, theo quan sát của hắn thì Phù Nam Tước chỉ cần bàn tới chuyện chính sẽ thoát khỏi cảm xúc nhanh hơn người ta trở mặt.

Qủa nhiên, Phù Nam Tước nghe xong liền nghiêm túc trong một giây: “Y như cũ, nhưng mà có phản ứng mạnh với cái tên Lâm Thanh Dương, có lẽ đây là đột phá lớn.”

“Được, ngày mai tới nhà họ Lâm đi, cậu ở nhà chờ tôi qua đón.”