Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 147: Mộ biến (Hạ)



Ta run người, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình, trong cổ họng giống như ngạnh một tảng đá, nói cũng không nói được, đành quay mặt qua nhìn lạc Thần.

Lạc Thần nhíu mi, không hé nửa lời. Một tay nàng nâng đầu Ngạo Nguyệt, mà một tay còn lại luồn dưới lớp lông của Ngạo Nguyệt sờ sờ. Một lát sau, sắc mặt nàng mới dịu đi một chút, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, mạch vẫn đập, còn sống”.

Lòng ta lúc đó vui buồn lẫn lộn, có một cảm giác không nói nên lời, chỉ cúi đầu hỏi một câu: “Thế tại sao nó lại không còn hô hấp?”

Lạc Thần cong tay, đưa đến trước mũi Ngạo Nguyệt, chậm rãi nói::“Cũng không phải không có hô hấp, mà là hô hấp mỏng manh. Ngươi mới vừa rồi xem xét hơi thở của nó, ngón tay rút về quá nhanh, nếu nó hơi thở phi thường mỏng manh, ngươi không thể phân biệt được.”

Nghe Lạc Thần nói xong, lòng ta chẳng những không có trở về nguyên vị, ngược lại càng khẩn trương, vội la lên:“Trêи người không có vết thương, cũng không thấy nó đổ máu, như thế nào liền vô duyên vô cớ nằm sấp như vậy? Nó bị hôn mê bất tỉnh bệnh trạng hay là sinh bệnh? Chẳng lẽ là…… Trúng độc?”

Nói xong, ta liền cảm thấy thực ra sinh bệnh hay trúng độc đều không có lý.

Ngạo Nguyệt thân cường thể kiện, luôn luôn dũng mãnh, đâu có sợ lạnh, khả năng sinh bệnh là vô cùng nhỏ. Mà trúng độc thật ra cũng khó, thức ăn của Ngạo Nguyệt đều do ta và Lạc Thần chuẩn bị từ nguồn sạch, hơn nữa khứu giác nó cực kì nhạy, cho dù có độc thật thì chắc chắn nó sẽ không ăn.

Lạc Thần lắc đầu:“Nguyên nhân sinh bệnh hoặc là trúng độc này ta cũng không hiểu rõ. Xét về phương diện y học, thì nên hỏi Tích Nhan cô nương.”

Ta “Ngô” một tiếng, biết rõ việc này không thể tiếp tục trì hoãn, liền nhờ một đệ tử Mặc Ngân Cốc đi nhờ Hoa Tích Nhan đến đây xem xét tình hình của Ngạo Nguyệt. Đệ tử kia gật đầu, liền đi như bay.

Tại đây, ta cùng Lạc Thần cũng chỉ an vị ngồi cạnh Ngạo Nguyệt trong lúc chờ Hoa Tích Nhan đến.

Hoa Tích Nhan ở đây khá xa, lộ trình một đoạn dài, trong lòng ta bất an nhưng cũng chỉ biết cúi đầu, lấy tay vuốt ve bộ lông màu bạc của Ngạo Nguyệt, để giảm bớt nôn nóng của chính mình.

Ta cứ như vậy, trong lòng hiu quạnh, tựa như có một đống lỗ hổng, bất tri bất giác trêи đỉnh chóp mũi mồ hôi lạnh còn chảy ra.

Chính là một lát sau, tay của ta dường như đụng phải một thứ gì rất bén nhọn.

Ngón tay ta bị đâm, vội vàng đem tay lui về, nhìn kĩ thì thấy trêи Lưng Ngạo Nguyệt như có một cái gai, ngón tay bị đâm trúng nhanh chóng đổi màu bất đồng với màu da.

“Nó trêи lưng có cái gì.” Lòng ta trầm trầm, đưa hai bàn tay hướng Lạc Thần ý bảo:“Hình như là có…… đinh, đâm ta một chút.”

Lạc Thần lộ ra một tia hồ nghi thần sắc, hỏi:“Ở chỗ nào?”

“Nơi này, ta chỉ cho ngươi xem.” Lần này ta cẩn thận hướng lưng Ngạo Nguyệt sờ qua, quá một trận, đầu ngón tay rốt cục chạm được cái nơi nổi lên kia. Ta gạt đám lông màu xám, liền phát hiện trêи lưng nó có một đoạn màu đen, giống như cương châm, nhưng trông thô ráp hơn châm bình thường.

Lạc Thần nhìn thấy mảnh cương châm kia, ta thấy mặt nàng sắc có chút khó coi, thử tính hỏi nàng:“Có phải…… là thứ này giở trò quỷ?”

Lạc Thần nhấp mím môi, thấp giọng nói:“Ân. Ngạo Nguyệt biến thành như vậy, không phải là vì sinh bệnh, cũng không phải trúng độc, mà là bị người đóng tam hồn đinh.”

“Tam hồn đinh?!” Ta kinh hãi, chợt lại ngạc nhiên nói:“Tam hồn đinh không phải chỉ có thể dùng cho người sao?”

Nói đến tam hồn đinh, ban đầu đó là một phong ấn bí thuật từ thời Tây Chu. Ta cũng không biết nhiều, chỉ là biết được một chút rải rác trong đống sách của Côn Luân.

Sách nói con người có ba hồn bảy vía, trong đó hồn là chính, phách là phụ. Ba hồn gồm: thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn. Đỉnh đầu người, và hai vai mỗi nơi có một trản mệnh đăng, tổng cộng ba trản phân biệt.

Đỉnh đầu và hai vai tới gáy, đối với người mà nói thì đó là những chỗ cực kì quan trọng. Thi thuật giả dùng tam hồn đinh khống chế tam hồn vị, tùy vào sâu cạn của thi thuật, mà bệnh trạng sẽ khác nhau, nhẹ thì hôn mê nặng thì bị chết, tam hồn châm thuật là như vậy.

Nếu bị phong bế chỉ một mệnh hồn, sẽ bị ngất, tứ chi lạnh lẽo, hô hấp mỏng manh. Loại hôn mê này, chỉ cần phong tỏa cương châm rút ra, nghỉ ngơi hồi phục một vài ngày, sẽ không có gì trở ngại, so với thuốc mê cũng không khác biệt lắm.

Nếu tam hồn đều bị phong tỏa thì hậu quả cực kì nghiêm trọng, bị thuật giả khiến cho hồn không thể giải thoát, có chôn xuống đất, oán khí cũng không tiêu tan, sẽ biến thành hung thần vật.

Lạc Thần nhìn Ngạo Nguyệt một cái, nhẹ giọng nói:“ Vật sống trêи thế gian đều có ba hồn bảy vía, súc vật cũng không ngoại lệ, chỉ vị trí so với người là bất đồng thôi, chỉ cần có hồn vị, tam hồn đinh thuật có thể phát huy tác dụng. Súc vật khác với người, chúng lấy đỉnh đầu là thiên hồn, đuôi là địa hồn, giữa lưng là mệnh hồn”. Nàng chỉ vào cái đinh màu đen, lại nói:“Ngươi xem, cương châm này ở giữa lưng Ngạo Nguyệt, vì mệnh hồn chỗ là nơi mà trong thời gian ngắn khó có thể phát hiện ra.”

Lạc Thần nói xong, dùng ngón tay rút cương châm ra. Ngạo Nguyệt thân mình rung rung, mảnh châm kia cũng nháy mắt bị Lạc Thần lấy ra, không đổ máu mà chỉ có một ít chất lỏng màu trắng chảy ra.

Cùng lúc đó, Ngạo Nguyệt phát ra một âm tiếng hổn hển, thân mình run rẩy, quỳ rạp trêи mặt đất bất động.

Ta thấy sau khi cương châm được rút ra, Ngạo Nguyệt có chút phản ứng, không khỏi mừng rỡ, nhìn lên thấy Ngạo Nguyệt hai mắt vẫn nhắm nghiền, chờ hồi lâu hơi thở cũng dần sinh khí, thân mình cũng ấm áp hơn trước rất nhiều.

Ta cùng Lạc Thần nhìn nhau cười, cuối cùng tạm thời nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, từ dưới mặt tảng đá bậc thang vội vàng đi lên ba người, đằng trước đúng là Vũ Lâm Hanh, đằng sau nàng còn có Hoa Tích Nhan, cùng đệ tử Mặc Ngân Cốc đi báo tin lúc trước.

Vũ Lâm Hanh vừa chạy vừa thở hồng hộc, tóc cũng rối loạn, hơn nữa đêm qua say rượu, sắc mặt thật không tốt, nàng đứng trước mặt ta cùng Lạc Thần, giận dữ nói:“Ngày mùng một Tết, vừa mới ăn điểm tâm, chưa gì thiêu thân đã bay đầy trời. Đã nói đừng để Ngạo Nguyệt trực tiếp canh gác trêи núi, mà hai người không nghe, ờ tốt lắm, cứ quả quyết con sói khỏe như vậy, ý tưởng thật tệ, giờ thì nó tắt thở rồi. Cho nên Sư Sư, nói cho ngươi biết ta cũng chẳng thể quản.”

Nàng ở trêи cao nghễ ta cùng Lạc Thần, đôi mắt còn mang theo vài phần huân hồng say rượu, đối với chúng ta xả một tràng bôm bốp muốn đau cả tai. Ta nhíu mày nói: “ Ai nói ngươi nó tắt thở? Đầu năm đầu tháng, nói chuyện may mắn chút đi. Nó hiện tại khỏe rồi!”

Đang nói chuyện, Ngạo Nguyệt thân mình giật giật, miệng lại cúi đầu ư một tiếng, mí mắt hơi hơi nâng lên, nhìn nhìn ta, làm như có chút mỏi mệt. Ta nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó, mí mắt của nó mới nhắm lại, nghiêng đầu im lặng nằm.

“Như thế nào…… Điều này rốt cuộc là …… Không phải nói tắt thở rồi sao?” Vũ Lâm Hanh ngẩn người, quay mặt nhìn tên đệ tử báo tin, liếc mắt, nói:“Ngươi vừa rồi không phải nói tắt thở sao? Này không phải đang khỏe re à.”

Đệ tử kia sợ tới mừng thở cũng ko dám thở mạnh, phỏng chừng mồ hôi lạnh đều toát ra, bộ dạng đáng thương. Ta thấy vậy liền trừng mắt nhìn Vũ Lâm Hanh một cái:“Ngươi mới tắt thở. Vị tiểu ca này không sai, mà ngươi ăn phải hỏa dược hả?”

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, không hề hé răng. Quả nhiên nàng uống say, uống rượu còn nôn ói, tỉnh một chút thì vẫn còn dính ba phần tính tình, gặp người mắng người, không biết có phải nàng học từ phụ thân không. Tối hôm qua, Hoa Tích Nhan còn phải chiếu cố nàng, xem chừng định là ăn không ít đau khổ.

Mà nói đến Hoa Tích Nhan, nàng đang thăm xét Ngạo Nguyệt, một hồi, nàng ôn tồn cười nói::“Không có việc gì là tốt rồi, ta cứ tưởng là chuyện gì, thật là sợ hãi”.

Ta lắc đầu, đối nàng nói:“Tích Nhan, sự tình không đơn giản như vậy.”

Dừng một chút, đem những chuyện xảy ra kể cho Hoa Tích Nhan và Vũ Lâm Hanh, sau khi các nàng thấy cương đinh trêи tay lạc Thần, sắc mặt đều có chút tái nhợt, Vũ Lâm Hanh cắn răng nói:“Không cần nói nhiều, khẳng định là do ba tên tặc nhân kia. Dám đến đây, nếu rơi vào tay ta, ta nhất định phải lột da bọn chúng.”

Ta đối Vũ Lâm Hanh nói:“Ngươi cũng đừng sớm kết luận như vậy, ngươi không thấy là chuyện này có nhiều điểm kỳ quái sao?”

Vũ Lâm Hanh chọn mi nói:“Kỳ quái cái gì?”

“Ngươi xem, Ngạo Nguyệt khứu giác kinh người linh mẫn, nó nhận biết được mùi của chúng ta, mà nếu không ngửi được mùi ba người kia, ba người kia đến nhờ gần nó, nó khẳng định sẽ phát giác, như thế nào còn có thể ngoan ngoãn chờ ba người kia đóng tam hồn đinh vào mình?”.

“Này……” Vũ Lâm Hanh yên lặng, một hồi lại nói:“Chuyện này có đáng gì, ba người kia võ nghệ cao siêu, trực tiếp ở xa xa đem tam hồn đinh làm ám khí, không tới gần Ngạo Nguyệt nên không bị phát hiện?”

Nàng vừa dứt lời, Lạc Thần đứng dậy, đối nàng thản nhiên nói:“Lâm Hanh, nhiều lời vô ích, ta cảm thấy ngươi tốt nhất đi từ đường nhìn một cái.”

“Cái gì?”

Lạc Thần hướng phía trước đi vài bước, đến cửa lớn từ đường thì dừng lại quay đầu lại, thấp giọng nói:“Ngạo Nguyệt canh gác ở đây, nếu nó bị công kϊƈɦ, thì nguyên nhân chỉ có một, đó là có người muốn vào từ đường. Ngạo Nguyệt chính là chướng ngại, người nọ phải trừ bỏ nó mới đạt được mục đích của hắn. Chẳng biết có phải ba tặc nhân kia hay không, chúng ta cứ vào trong từ đường xem xét”.

Nàng vươn tay, vuốt thẳng một đường trêи cửa lớn từ đường đang đóng chặt mới, liền nhìn chúng ta một cái, thanh âm lạnh như băng chìm trong vực sâu:“Có lẽ, tình huống thật sự không tốt.”