Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 148: Quỷ nhãn



Nghe Lạc Thần nói như vậy, Vũ Lâm Hanh sắc mặt khẽ biến, đến bên người Lạc Thần, nhìn khóa hoàng đồng vẫn vững vàng buộc trêи cửa. Lúc này, sắc mặt cương lãnh mới dịu đi đôi phần, nói: “Móc khóa này không phải rất tốt sao, đâu có giống như ngươi nói? Ngươi, khối băng này, toàn nói chuyện dọa người.”

Ngoài mấy ngày trước tế mộ, lúc bình thường đại môn của từ đường đều khóa chặt, hiện giờ Vũ Lâm Lâm Hanh nhìn cửa không bị phá, người ngoài cũng không có chìa khóa đi vào liền cho rằng bên trong bình an vô sự.

Lạc Thần lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Ngươi sờ xem.”

Vũ Lâm Hanh nghi hoặc liếc Lạc Thần một cái, đưa ra sờ sờ trêи cửa lập tức rút trở về, không thể tin mà nhíu mày nói: “Cửa này như thế nào có chút nóng?”

Trêи núi tuyết nhiệt độ cực thấp, những kẻ ăn mặc đơn bạc lạnh đến run người, cánh cửa ở từ đường làm bằng gang, lạnh đến thấu xương, như thế nào lại có chút nóng?

Ta và Hoa Tích Nhan cũng thấy rất kỳ quái, vội vàng đi tới, Vũ Lâm Hanh nhanh chóng lấy chìa khóa trêи người, cùm cụp một tiếng đem khóa đồng mở ra.

Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt cánh cửa bị khóa mở ra, trong lòng ta có chút rụt rè.

Vũ Lâm Hanh chậm rãi đẩy đại môn ra, trước mặt phác một trận nhiệt ẩm ướt giống như hấp bánh bao, ngay lập tức cảm thấy da mặt nóng lên, thậm chí khô hanh. Hơn nữa, bên trong còn pha tạp một loại hương vị kỳ quái, gay mũi cực kỳ.

Ta vừa ngửi phải cổ hương vị này nhịn không được cúi đầu, che mũi hắt hơi mấy cái.

Cùng lúc đó, phía sau một trận ồ lên, là thanh âm của đệ tử trấn thủ Mặc Ngân Cốc, âm thanh mang theo vài phần kinh ngạc, vài phần phẫn nộ.

Ta vội vàng ngẩng đầu, đến khi nhìn rõ tình cảnh của từ đường cũng trợn tròn mắt.

Lúc này, bốn chữ “hoàn toàn thay đổi” không đủ để hình dung tình hình bên trong từ đường. Trêи mặt đất tràn ngập một chất lỏng trắng xanh chói mắt, sềnh sệt như sữa, mùi này cũng không phải khó ngửi, chỉ là khi xông đến khoang mũi lại có cảm giác nóng rát như bị bỏng.

Trừ bỏ vài chỗ nhỏ chính giữa, còn những chỗ còn lại đều bị chất lỏng màu trắng che lấp. Hơn nữa, chỗ bốn vách tường là dày đặc nhất, hình như những chất lỏng này đều theo đó mà chảy xuống.

Nói chung, nơi đây cực kỳ ẩm ướt oi bức làm cho người ta chán ghét không khỏe. Nhớ lại mấy ngày trước, từ đường vẫn khô ráo, thậm chí đến nỗi mọi người sẽ không chịu được lâu vì khô khát, vậy mà so với cảnh tượng hiện giờ, khác biệt một trời.

Ta theo bản năng nhìn cái bàn dài bạch ngọc đối diện, phát hiện bài vị của người nhà Vũ Lâm Hanh vẫn bình yên không bị phá hư như lần trước. Đèn chong hình bốn mãnh thủ ngồi xổm y như cũ, ánh lửa lay động trong miệng phản chiếu chỗ sửa một mảng mờ nhạt.

Hoa Tích Nhan khẽ kêu một tiếng: “Trêи mặt đất …… Là cái gì vậy?”

Ta nhìn Hoa Tích Nhan lắc đầu, tỏ ý khó hiểu như nhau, quay sang bên cạnh phát hiện mặt Vũ Lâm Hanh bắt đầu đen lại, thấy nàng hung hăng ném mạnh chìa khóa trong tay xuống đất, cắn môi giận đến run người.

Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nào giận dữ như vậy của Vũ Lâm Hanh Chỉ thấy đôi mắt nàng hơi hồng, mặt ngoài không rêи một tiếng cực kỳ ẩn nhẫn. Trêи thực tế, ta nhìn đôi mắt long như nước, rốt cục hiểu được sát ý mãnh liệt lạnh tới thấu xương.

Đám đệ tử Mặc Ngân Cốc phía sau thấy thế liền hoảng sợ quỳ xuống, run giọng níu: “Thuộc hạ trông nom không chu toàn, tùy ý cốc chủ trách phạt!”

Vũ Lâm Hanh vừa nhắm mắt rồi mở mắt chậm rãi xoay hướng khác, trầm giọng nói: “Truyền A Khước bảo hắn mang theo vài đệ tử lục soát sơn cốc, không được bỏ bất kỳ ngóc ngách nào! Nếu bắt được ba tặc nhân kia, lập tức mang đến đây cho ta.” Nàng dừng một chút, khóe môi hiện ra một tia lãnh khốc, nói: “Kêu A Tuấn mang mấy huynh đệ tay chân lanh lợi lại đây, nơi này cần thu dọn.”

Đệ tử đang quỳ kia lĩnh hoàn mệnh lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía bậc thang.

Vũ Lâm Hanh nói xong, xoay người đi đến từ đường, ta thấy chân nàng đạp bãi chất lỏng màu trắng, hắt xì một tiếng, dấu chân ấn xuống hiện rõ ràng,liền vội vàng giữ chặt nàng: “Đừng đi, không biết thứ trêи mặt đất là gì, sợ là có độc cũng không chừng.”

Vũ Lâm Hanh dừng lạ, mắt đảo nhanh liếc ta, hừ nói: “Không có độc. Ta biết chắc.”

Khi nói chuyện, ngữ khí của nàng rất lạnh,rõ ràng là cực kỳ tức giận. Lúc trước ta từng cùng Phong Tuấn tán gẫu vài câu, Phong Tuấn nói với ta, Vũ Lâm Hanh tuy đôi khi tính tình nhìn như khắc khẩu nhưng trêи thực tế có thể làm nàng giận không nhiều, mà nàng nếu không nói lời nào, ngữ khí trở nên lạnh như băng, chứng tỏ nàng đã giận đến cực điểm.

Nhưng nơi này khiến ta cảm thấy kỳ quái.

Theo lý thuyết, từ đường này ngoại trừ chất lỏng trắng trêи mặt đất thì không có gì lạ cả, mới vừa rồi Vũ Lâm Hanh cũng nói chất lỏng đó không có độc, không nguy hiểm, như vậy nàng không nên phát hỏa mới đúng.

Rốt cuộc là cái gì làm phật ý nàng?

Ta nghi hoặc, lúc này, Lạc Thần nhìn hết xung quanh từ đường, ánh mắt dừng dưới chân nàng, thấp giọng hỏi: “Thứ trêи mặt đất là đất Quan Âm trộn với vôi, đúng không?”

Vũ Lâm Hanh nhìn nàng, trước là sửng sốt, lập tức gật gật đầu.

Tâm ta liền động, đất Quan Âm và vôi…. Không phải là hai vật liệu thường dùng để xây dựng lăng mộ sao?

Tiền nhân rất chú trọng việc bảo quản thi thể trong lăng mộ, quan trọng nhất là phải giữ cho bên trong khô ráo.

Vì muốn bảo trì mộ thất khô ráo, những người xây lăng mộ sẽ biến nơi này thành bức tường cản ánh sáng, bên trong bỏ thêm đất Quan Âm và vôi. Đất Quan Âm được dân gian gọi là “Liêu cương thạch”, màu trắng không thấm nước, là nguyên liệu bảo dưỡng tuyệt hảo, mà vôi mọi người biết cũng màu trắng, hút nước chống ẩm. Hai nguyên liệu này thường trộn chung với nhau dùng để trát lên tường giúp chp mộ khô ráo.

Ta ngồi xổm tới gần mặt đất lập tức bị một cỗ nồng đậm xông lên mũi. Lúc trước không tinh tế nhận ra, lần này ghé sát ngửi phát hiện mùi này giống như vôi sống tỏa nhiệt, mùi gay mũi có chút điểm tương tự.

Như vậy, ta ước chừng cũng hiểu được vài phần, đứng dậy,vội nói với Vũ Lâm Hanh: “Thảo nào, khi bước vào từ đường, miệng lưỡi cực kì khát khô giống như nước đều hút đi mất, căn bản đều do đất Quan Âm và vôi ở bốn phía.”

Vũ Lâm Hanh gật đầu nói: “Ta xây lại từ đường thành như vậy đều là y theo di nguyện của cha. Khi lâm chung, hắn từng nói qua cần phảo bảo trì bốn phía mộ thất khô ráo, không để thấm nước, độ ẩm cũng không được cao.” Nàng nhìn lướt qua chỗ màu trắng chói mắt kia, hận nói: “Tâm huyết ta vất cả xây lại từ đường hiện giờ đã bị ba tên tặc nhân kia hủy hết, đều là chuyện tốt bọn chúng làm!”

Lạc Thần ngẩng đầu, đánh giá nàng một hồi, nói: “Nếu không tiếp tục khô ráo mà trở nên giống hiện tại, oi bức, ẩm ướt… Thì sẽ phát sinh chuyện gì?”

Vũ Lâm Hanh sắc mặt trở nên tái nhợt, hạ giọng nói: “Nếu không thể khô ráo nữa, ẩm ướt quá nhiều, độ nóng cao….. giống như lúc này, sẽ xảy ra chuyện cực kỳ đáng sợ.”

Ta kinh ngạc nói:” Chuyện gì…. đáng sợ?”

“Đây là cha ta khi lâm chung dặn dò. Nếu biết phát sinh chuyện gì thì ta sẽ không phiền não như vậy.”

Ánh mắt Vũ Lâm Hanh trở nên mơ hồ giống như nhớ lại chuyện cũ, một lát sau, nàng nhíu mày thấp giọng nói: “Ban đầu, khi mai táng mẹ ta…… hai vị ca ca của ta, mộ thất và bên ngoài không như hiện tại, chỉ dùng cách xây dựng kết cấu Thanh Chuyên (1) thường thấy, cũng không có tường kép ánh sáng. Thẳng đến một ngày, cha ta đột nhiên bệnh nặng, hắn lao thẳng vào trong phòng khóa trái cửa, không cho ta vào xem, chỉ cho phụ thân của A Tuấn chiếu cố hắn, những người khác một mực không thấy. Ta ở ngoài cửa phòng quỳ khóc một đêm, cầu hắn cho ta vào nhưng hắn ngoan cố không chịu nghe.”

“Sau hơn mười ngày, cha ta liền qua đời, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt hắn lần cuối. Hắn ở đó mười ngày, Phong bá truyền lời cho ta nói phải cải tiến mộ thất, hơn nữa, phải đem tường ở ngoại gian cải tiến lại, chỗ giáp ánh sáng thêm đất Quan Âm trộn với vôi.Ta năm ấy mười lăm tuổi, Phong bá lo liệu và trợ giúp ngày đêm không ngừng nghỉ cải thiện, mộ thất và tường từ đường từ đó tương thông, tầng giữa trát dày đất Quan Âm và vôi, chính vì thế bên trong từ đường đều dị thường khô ráo.”

Chúng ta cái gì cũng không nói, im lặng nghe Vũ Lâm Hanh nói tiếp: “Tang sự của cha ta một tay Phong bá xử lý, di thể cũng là Phong Bá và mấy người tâm phúc đưa vào mộ thất, từ đầu đến cuối ta cũng chưa từng nhìn hắn một lần. Hắn chỉ để lại cho ta hai di mệnh, một là ta phải tiếp quản Mặc Ngân Cốc, chuyện còn lại là cải tiến từ đường mộ thất.”

Nói xong lời cuối cùng, nàng cắn răng, gắn từng tiếng lạnh nhạt nói: “Ba tên kia hủy đi di nguyện của cha ta, ta quyết không buông ta bọn hắn.”

Nghe thế, trong lòng ta cũng không hơn gì, cũng không biết an ủi Vũ Lâm Hanh thế nào. Hiện tại, ta chỉ có thể hiểu một chuyện, đó là việc xây lại từ đường là di nguyện của Vũ Mạc Thanh trước khi chết an bài. Ngày đêm làm việc chứng tỏ Vũ Mạc Thanh sớm biết chính mình không còn thời gian, nhất định hắn biết chình mình không còn nhiều thời gian, trước đó cố cải tạo mộ thất để khi chết có thể nhập mộ.

Rốt cuộc vì sao hắn làm vậy?

Hơn nữa, kết cấu của từ đường và mộ thất do người ta cố ý phá hư, người kia dường như biết rõ điểm quan trọng này, mới đem từ đường khô ráo rét lạnh biến thành oi bức ẩm ướt. Quá rõ ràng, ý đồ của người này và Vũ Mạc Thanh tương phản nhau.

Nói cách khác, chuyện Vũ Mạc Thanh không muốn thấy nhất chính là chuyện ngươi kia hy vọng thấy.

Hoa Tích Nhan bên cạnh im lặng nhìn Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng thở dài,đi chung quanh coi xét từ đường, dừng lại ở góc tường, bỗng nhiên nói với chúng ta: “Các người xem, chỗ này có hai khố thanh chuyên bị đánh rớt.”

Chúng ta vừa nghe, vội vàng đến chỗ Hoa Tích Nhan, thấy góc tường quả nhiên có hai khối Thanh Chuyên bị người ta đánh rớt lộ ra một lỗ nhỏ hình chữ khẩu (口).

Nhìn vào trong liền thấy vách tường quả nhiên có ánh sáng, chiều rộng ước chừng hai ngón tay tựa như có mảng nước, bên trong có lưu chút đất Quan Âm và vôi, do bị Thanh Chuyên ngăn lại không thể chảy xuống, một màu trắng sền sệt hiện ra.

Hoa Tích Nhan nói: “Ta nghĩ đó là đất Quan Âm và vôi, hẳn là chảy ra từ lỗ nhỏ kia.”

Ta nghi hoặc nói: “Tuy nói chất lỏng màu trắng là đất Quan Âm trộn vôi nhưng không nên nhiều nước như vậy, có thể là trước khi hòa tan, vôi rơi xuống nóng lên, sau khi trộn với đất Quan Âm biến thành chất lỏng sền sệt này?”

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn lên trêи từ đường, thấp giọng nói: “Người kia không chỉ lợi dụng nước mà còn lợi dụng tuyết nữa. Nếu ta đoán đúng, trêи đỉnh từ đường đã bị mở ra, thanh chuyên của trần nhà cũng như từ đường trước mắt đều do người ta đánh rơi, chỗ mộ tường ánh sáng tiếp xúc với bên ngoài. Người nọ trước tiên ở trêи đỉnh đổ nước xuống, vôi gặp nước sẽ nóng lên, bắt đầu hòa tan, từ trêи ngấm xuống. Hơn nữa đêm qua trời đổ tuyết lớn, bông tuyết gặp nhiệt hóa thành nước, cứ liên tục như thế, cho dù người nọ cả đêm không hề đổ nước vào cũng có thể đất Quan Âm và vôi vẫn có thể từ từ tan chảy, hồn hợp đó theo lỗ hỏng bên dưới chảy xuống. Cứ như vậy, yên lặng không một tiếng động dùng cách này phá hư kết cấu khô ráo mộ thất.”

Vũ Lâm Hanh cười lạnh một tiếng: “Ba tên kia tâm tư thật sâu sắc.”

Ta thấy Vũ Lâm Hanh và ba người thần bí kia kết thù rất lớn, không khỏi thầm nghĩ, tuy việc này Vũ Lâm Hanh một mực nói là ba tặc nhân gây nên nhưng trong lòng ta vẫn mơ hồ hoài nghi, cảm thấy không thỏa đáng cho lắm, như hiểu như không khiến ta rất nhức đầu.

Một lát sau, Phong Tuấn mang người lại đây rửa sạch từ đường, Vũ Lâm Hanh nói không thể dùng nước rửa sạch trong phút chốc, cứ thong thả từ từ, qua hồi lâu phần lớn nơi này đã sạch sẽ, Lạc Thần chỉ đến lỗ hổng hình chữ nhật, hỏi Vũ Lâm Hanh: “Đây chính là mặt sau mộ thất?”

Vũ Lâm Hanh gật đầu, Lạc Thần nhìn chỗ vách tường có chút đăm chiêu. Cái lỗ ước chừng cao bằng đầu gối, nàng ngồi xổm đưa tay vào trong chỗ tối om đó.

Ta thấy trong lòng hồi hộp với loại hắc ám này, ta cực kỳ sợ hãi. Ta tự phán đoán nếu đem bàn tay đặt vào lỗ đen thì sẽ có thứ gì đó đột nhiên xông tới, cắn tay ta một phát.

Ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Lạc Thần nếu biết tâm tư của ta phỏng chừng sẽ cười ta. Ta sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng, liền thấy tay của Lạc Thần bên trong giật giật giống như không thu hoạch được gì.

Nàng dứt khoát thu tay về, nói Phong Tuấn lấy hỏa chiết lại đây, đốt hỏa chiết lên, muốn ta hảo giúp nàng một bên soi sáng, chính mình quỳ trêи mặt đất, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Nhưng mà, cái lỗ này rất nhỏ, không biết nàng có thể thấy manh mối gì không nữa.

Nàng một bên nhìn, một bên hỏi Vũ Lâm Hanh: “Ba người kia nghĩ trong mộ thất có gì? Ngươi có nhớ cha mẹ ngươi để lại vật gì đáng giá với người khác không?”

Vũ Lâm Hanh bĩu môi nói: “Bên trong chỉ có di thể và vật tùy táng tầm thường thôi, không có gì đặc thù. Ma quỷ ngươi tò mò như vậy,có phương pháp nhìn vào trong sao, không sợ cổ ngươi trật à?” Nàng buông một tay, lại nói: “Đáng tiếc ta không vào được, từ khi cha ta mất, mộ thất liền bị che lại.”

Xem bộ dạng của Vũ Lâm Hanh phỏng chừng nàng cũng rất tò mò chuyện bên trong mộ thất. Vũ Mạc Thanh năm đó nhất định che giấu nàng không ít thứ, từ lúc bệnh đến khi nhập mộ, từ đầu đến cuối không cho nữ nhi liếc mắt một cái, trong lòng Vũ Lâm Hanh nhất định bức rức không ít.

Lạc Thần ngẩng đầu, nhướng mày nói: “Cổ không trật, nhưng bên trong rất tối căn bản không thấy gì.”

“Để ta xem.Mắt ta rất tốt, ban đêm cũng có thể thấy đồ vật này nọ.” Ta nói, kéo Lạc Thần sang một bên, chính mình khom người, một bám vào vách tường, một tay chống xuống đất, nhìn vào trong lỗ hổng kia.

Lạc Thần giúp ta giữ ánh sáng của hỏa chiết, ta muốn nàng đem hỏa chiết dời qua một tí, ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu lỗ hỗng, xen lẫn bóng đêm bên trong, ta hít một hơi âu, mắt bắt đầu dò tìm.

Hỏa chiết chiếu sáng ở ngoài lỗ hỗng, ánh lửa chỉ có thể xuyên thấu chút ít, xa hơn chỉ là màn đen hỗn độn. Ta ngưng thần tĩnh tâm, sử dụng kỹ năng huyễn đồng, cổ nghiêng sang một bên, điều chỉnh góc độ, phát hiện bên trongmộ thất có ba vật hình chữ nhật sắp xếptừ trái sang phải, xem hình dáng nhất định là quan tài.

Ta coi hình dáng ba cỗ quan tài kia, hỏi Vũ Lâm Hanh: “Yêu nữ, phụ thân cùng nương thân ngươi là hợp táng sao?”

“Tất nhiên không phải. Nương thân đã qua đời khi ta còn rất nhỏ, mà thời điểm cha ta qua đời, Phong bá chuẩn bị một quan tài khác để khâm liệm.” Vũ Lâm Hanh dựa vào đây, nói: “Kỳ quái, vì sao lại hỏi vấn đề này?”

” Không phải hợp táng?” Ta nhíu mày, kỳ quái nói: “Bên trong chỉ có ba cỗ quan tài, ngươi không phải nói nương thân chôn cất nơi này, hai vị ca ca của ngươi, còn có phụ thân sao? Nếu cha mẹ ngươi không hợp táng, làm sao lại thiếu một cỗ? Có phải bên trong còn gian mộ thất khác?”

Vũ Lâm Hanh nói: “Chỉ có duy nhất một gian mộ thất. Trong mộ thất này rất lớn lại tối như vậy, có lẽ Sư Sư ngươi xem nhầm cũng không có gì lạ.”

Ta hàm hồ “Ngô” một tiếng, muốn xem kỹ lại lần nữa, ánh mắt đảo qua, đột nhiên thấy giữa cỗ quan tài thứ hai thứ ba hiện ra một bóng dáng kỳ quái, theo hình dáng này có thể đoán là một người ngồi xổm trêи mặt đất.

Trong lòng ta có chút không hiểu, muốn nhìn bóng dáng kia thật rõ ràng, nhưng quá tối, mắt ta chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Cuối cùng, ta bất đắc dĩ nhờ Vũ Lâm Hanh lấy dạ minh châu chiếu sáng, Vũ Lâm Hanh cất giấu nhiều bảo bối ở Mặc Ngân Cốc, nàng rất nhanh lấy một dạ minh châu lớn như trứng chim lại đây.

Ta nắm chặt minh châu trong tay, để vào trong lỗ hỏng, chỉ nghe tiếng lăn lọc cọc lọc cọc vang một hồi trong mộ thất yên tĩnh, chờ một hồi, dạ minh châu dừng lại ở gần cỗ quan tài thứ hai.

Hào quang của dạ minh châu tản mát nhu hòa, làm bóng đêm có vẻ yên tĩnh. Khu vực xung quanh dạ minh châu giống như phủ lên tầng lụa mỏng.

Ta trừng mắt nhìn, phát hiện bóng người lúc trước cư nhiên không thấy.

Kỳ quái, ta hoa mắt sao?

Ta trước kia còn nghĩ rằng bóng dáng kia có lẽ là người nộm hoặc đèn người, không ngờ thứ kia… kỳ thật có thể cử động?

Lưng dần lạnh toát, tay cũng nổi da gà, ta hít một hơ, cũng không dám lên tiếng, định lui về, đột nhiên lúc này, ta nhìn một bên cỗ quan tài thứ hai gần dạ minh châu giống như lộ ra thứ gì đó, nhìn kỹ lại phát hiện đúng là người mặc y bào màu đen.

Ta nhìn chằm chằm y bào màu đen kia, khốn khổ nuốt nước miếng, ngón tay không tự chủ được mà run rẩy, cổ cứng ngắc, quay trái không được, quay phải cũng không xong, giống như có hai tay hung hăng giữ chặt cổ họng ta, không cho ta nhúc nhích.

Lạc Thần đằng sau ta, đưa hỏa chiết đến gần hỏi: “Sao vậy, cổ trật ư?”

Hoa Tích Nhan đặt tay lên vai ta nhẹ giọng hỏi: “Sư Sư, ngươi nhìn thấy cái gì mà một tiếng cũng không rên?”

Hoa Tích Nhan này không hoàn hảo, một tay lạnh lẽo đặt lên bả vai, ta chỉ cảm thấy da đều nứt toạc nhưng yết hầu giống như bị cái gì chặn lại, muốn gọi rồi lại không dám phát ra âm thanh.

Mà dạ minh châu vẫn im lặng như trước, phía sau quan tài là một màn u ám, xem quan tài kia phỏng chừng là làm từ một vật liệu tốt. Mà không biết tại sao đêm đó minh châu đột nhiên lại giật giật, ánh sáng mỏng manh bắt đầu phát ra giống đôi mắt u thâm trong đêm, hệt như đang nhìn trộm ta.

Định tâm lại nhìn, y bào màu đen kia lại biến mất.

Vũ Lâm Hanh không kiên nhẫn nói: “Sư Sư ngươi rốt cuộc thấy cái gì? Mau nói ra, đừng dọa chúng ta.”

Ta trầm giọng nói: “Ta thấy…… Thấy có người.”

Vũ Lâm Hanh phía sau phì cười: “Ô hay, có quỷ không có gì lạ, nhưng sao lại là người?”

Ta không để ý tới nàng, ta dám khẳng định bên trong có người, thân ảnh kia ngồi xổm kia tuyệt đối là người sống…… Có lẽ, có lẽ…… Nó không phải sống nhưng có thể động đậy, chuyện này là sự thật.

Suy nghĩ này lướt qua, trái tim xao động rất lợi hại, giống như tiếng trống rung mạnh mẽ đến điếc tai.

Mà đúng lúc này, ta phát hiên chỗ lỗ hỗng rõ ràng xuất hiện một đôi mắt.

Ánh mắt lúc sáng lúc tối phản chiếu ánh lửa, đại bộ phận đều là tròng mắt, trắng thuần túy, bên trong có con ngươi đen quỷ dị trở mình, cả ánh mắt hơi nâng lên lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.

Ánh mắt quỷ khí dày đặc, dán chặt vào ta, gần đến độ ta có thể ngửi thấy một mùi thối rửa trêи người đối phương.

Mùi của cái chết.

Ta chỉ cảm thấy cả người máu đông kết thành khối băng, tóc gáy đều dựng thẳng lên, lập tức quát to một tiếng: “Có quỷ!”

Ta vừa kêu to thân mình vừa lui về phía sau, gáy đụng vào một vật gì đó, chợt nghe Lạc Thần đằng sau kêu lên một tiếng đau đớn, hỏa chiết trong tay rơi xuống đất. Hoa Tích Nhan nghe ta kêu to cũng sợ tới mức lui về sau, Vũ Lâm Hanh liền chạy đến chỗ chúng ta, cũng bị kéo ngã theo.

Tóm lại trường hợp dị thường hỗn loạn, người bên cạnh ta đều bị ta kéo ngã xuống, đầu óc ong ong rung động, không ngờ ánh mắt kia lại đáng sợ làm kẻ khác hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.

Mồm to thở hổn hển, đưa tay sờ sờ, đụng đến thân mình mềm mại, ta vội vàng lùi lại. Lạc Thần khe khẽ rêи một tiếng, chậm rãi từ dưới thân ta đứng lên, tay trụ ở mũi, tóc dài tán loạn che nửa bên mặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ta chằm chằm.

Trong lòng ta hồi hộp, liền thấy ngón tay nàng đặt ở mũi, trong lúc đó chỗ khe hở chảy vài giọt máu tươi.

…… Lúc này, ta mới nhớ tới vừa rồi khi lui về phía sau, cái gáy đụng vào cái gì……

Hình như là đụng vào mũi nàng……

Tác giả có chuyện muốn nói: Lần này tả thật sự nhiều……= =

Hơn 7000 chữ a…… Trẻ con cầu được khen ngợi……

Chú thích:

Kết cấu Thanh Chuyên(1): còn gọi là hồng chuyên dữ thanh chuyên, mộ thất xây bằng gạch. Gạch xây xếp chồng xen kẽ đối xứng.Loại gạch để xây được gọi là Thanh Chuyên (青磚).