Đó Là Yêu Sao?

Chương 10



Thế là được tự do. Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ. Đi sớm về khuya không ai ý kiến. Siêng thì dọn nhà, không thì để rác ngập lên đến….giường luôn cũng được. Chẳng phải sợ ai đánh giá, cuốc, xẻng gì hết trọi!

Việc ăn ở được tự do thì công việc cũng ….tự do luôn. Chị ta không cần thư kí, hay osin nữa, mọi việc tôi phải tự lo liệu. Tôi và chị ta không còn dính dáng gì nhau, mối quan hệ chỉ còn là đồng nghiệp, đúng nghĩa xã giao.

Lúc này tôi mới thấy công việc thật khó khăn. Trước giờ toàn chị ta bảo bọc cho tôi, mọi việc chị ta đều sắp xếp tôi chỉ làm theo. Giờ tôi phải tự lực cánh sinh, mới nhận ra rằng chị ta thật là tài giỏi!

Thỉnh thoảng vẫn nghe giọng nói chanh chua nhưng lại không dành cho tôi, tôi đâm ra nhớ. Có hôm thèm lại cảm giác được làm osin tôi nói với chị ta: “Để em đi lấy giấy tờ cho nhen!” chị ta nhìn tôi rồi nói: “Không cần, tao tự đi được.“

“ Gì vậy trời, mình chỉ có ý tốt thôi mà, không cần thì thôi”. Từ đó tôi im luôn.

Rồi tôi cũng tìm được cho mình một người đàn ông để tâm sự lúc buồn, để dựa dẫm vào lúc mệt mỏi và để cảm thấy lòng bình yên, khi bị chị ta xa cách. Chỉ là tim thì không đập mạnh mà nụ hôn thì vẫn chưa thấy vị ngọt ngào, nó chỉ là vị …của đàn ông. Thôi vậy cũng được, còn đòi gì nữa.

Thấy tôi có người đưa đón, chị ta chỉ nói một câu giọng bình thường nhất có thể:

- Thằng đó có vẻ được đó. Tiến tới luôn đi.

- Dạ, thì trước sau cũng phải vậy thôi.

Chị ta nhìn tôi trong mắt thoáng một chút sương mù rồi trở lại bình thường, đứng dậy bỏ đi.

Đó là cuộc nói chuyện ít ỏi mà tôi và chị ta có với nhau từ ngày tôi ra ở riêng.

Trước kia mỗi khi tôi có bạn trai, bạn gái chị ta ngăn cản, dặn dò đề phòng này nọ, tôi khó chịu, bực bội. Giờ chị ta ủng hộ tôi cũng không thấy vui. Cuộc sống độc lập mà tôi mong muốn giờ đã được như ý, vậy mà tôi lại thấy hụt hẫng.

Nằm trong căn nhà một mình “không ai làm phiền mình, mình cũng chả làm phiền ai” mà mới mấy tháng trước tôi rất háo hức mong đợi, giờ đây sao mà trống trải. Tôi đâm ra thèm cảm giác có ai đó bên cạnh, thèm được nghe tiếng cằn nhằn của con nhỏ Mỹ Linh mỗi khi tôi đi sớm về muộn. Thèm cảm giác được ai kia chuẩn bị cho buổi sáng.

Rồi… từ thèm chuyển sang… nhớ, nhớ da diết ánh mắt ai đó nhìn tôi dịu dàng, nhớ giọng nói đủ vị kể cả vị chanh chua mà tôi đã từng rất ghét, nhớ cả cái vuốt tóc lén lén duy nhất lúc nửa đêm, nhớ cả hơi thở đầy mùi rượu và thuốc lá của ai kia, nhớ, nhớ.. vô cùng.

Chị ta đã thả cho tôi được tự do rồi nhưng mà sao tôi cứ tự trói buộc mình, lẩn quẩn không thoát ra được. Cứ như con chim quen được ở trong lồng lâu ngày, khi được thả ra thì nó cứ quanh quẩn nơi cái lồng, không thể bay đi xa.

Hai câu thơ của con nhỏ bạn thời sinh viên thoáng qua trong đầu: “Gặp người con gái ngây thơ ấy. Rồi thương rồi nhớ, thế là yêu”. Chị ta mà ngây thơ gì, là người phụ nữ “ma quái” thì có, chị ta luôn chi phối cuộc sống và suy nghĩ của tôi, ngay cả khi không có chị ta bên cạnh, tôi vẫn như bị cầm tù. Mà câu thơ sau có vẻ đúng, đúng là có thương có nhớ. Nhưng mà “yêu” đâu có đơn giản như vậy được!

*****

Tôi có thói quen rất thích được nhìn ngắm thiên hạ ngoài đường, nếu không có việc gì làm, tôi có thể đứng hàng giờ liền chỉ để ngắm nhìn dòng người, xe cộ qua lại mà không hề chán. Cảm giác như một bức tranh sống động chứ không tĩnh lặng như tranh con Mỹ Linh vẽ. Bởi vậy nếu sáng nào không ngủ nướng thì tôi đi làm thật sớm, để được đứng trên lan can của tầng lầu, nhìn ra phía trước công ty.

Bức tranh buổi sáng đủ mọi hình ảnh, đủ màu, đủ sắc của xe cộ qua lại, của các đồng nghiệp chào nhau buổi sáng, của những cặp bồ bịch, vợ chồng đưa nhau đi làm, gương mặt họ ngời ngời hạnh phúc. Họ tạm biệt nhau bịn rịn, làm cho con người ta dù có tâm trạng như thế nào, cũng cảm thấy cuộc đời này, thật đáng yêu làm sao!

Nhưng mà, ông trời hình như không hiểu lòng người, sáng nay lại cố tình vẽ thêm một điểm nhấn, làm cho tim tôi như có ai đó giữ chặt đến khó thở. Một chiếc xe Lexus đời mới bóng loáng màu đen, đỗ xịch trước cổng, một người đàn ông trung niên xuống xe mở cửa và chị ta bước xuống. Ông ta hôn nhẹ lên má chị ta, họ tạm biệt nhau tình tứ làm tôi phải dựa hẳn vào lan can nếu không là ngã quỵ. Ông ta không phải là người đàn ông trong hình cưới của chị ta. Không hiểu cảm giác của tôi lúc này là gì nữa. Nếu nói là tôi đã yêu chị ta thì không đúng, nếu như sách vở hay như mấy con bạn tôi diễn tả thì phải là “Tim đập mạnh, cảm xúc dâng trào, tâm hồn bay bổng…” ừ thì tim tôi có đập mạnh, nhưng mà đập mạnh để rồi đau, đau vô cùng…

Chị ta như lột xác thành người khác. Khoác lên mình bộ đồ hiệu đắt tiền, tóc tai, trang điểm dưới bàn tay của những người chuyên nghiệp, con người chị ta bỗng nhiên sang trọng hẳn. Khoảng cách của tôi với chị ta càng thêm xa cách. Tiếng điện thoại bài “Woman in love” ở bàn bên cạnh cất lên làm tôi giật mình.

Là điện thoại của chị ta. “ Đúng là yêu có khác, thay luôn cả nhạc chuông điện thoại, nhìn là biết đang yêu rồi, không cần phải khoe mình là: Người đàn bà đang yêu đâu.” Tôi nghĩ trong đầu. Chị ta nghe điện thoại, chắc là ông ta nên nói chuyện rất vui vẻ, mắt còn đong đưa qua lại, lúng liếng như người ta đang ở ngay bên cạnh.

Nhưng mà… liên quan gì đến tôi mà tôi phải bận tâm. Chẳng lẽ đó là ghen, vô lý vậy? chị ta là gì của tôi mà tôi phải ghen. Vậy mà tôi vẫn cứ nhìn, không rời mắt đi được. Ba lần chị ta bắt gặp ánh mắt tôi, lần nào tôi cũng là người bỏ cuộc trước, không dám nhìn thẳng. Người tôi bức rức, bực bội, khó chịu, không làm được gì từ khi chị ta vào phòng.

Tôi nói với trưởng phòng: “ Em đi gặp khách hàng nhen anh.” Rồi đứng lên đi, mà cảm giác ánh mắt chị ta vẫn còn nhìn theo sau, người tôi thêm nóng bừng. Tôi chạy một lèo đến quán trà sữa quen thuộc.

Từ khi tránh con Linh Lan, tôi tìm cho mình một quán khác để đóng đô và ngắm nhìn thiên hạ, đây cũng là quán mà anh bạn trai tôi rất thích. Chỉ ở đây tôi mới tìm lại cảm giác bình yên cho chính mình.

Tôi chợt nhận ra rằng mối quan hệ của tôi và chị ta thật không bình thường. Từ khi bước chân vào công ty đến giờ đã gần hai năm, lúc đầu là tôi rất ghét, không muốn dính đến chị ta, thì chị ta lại cố tình giữ lấy tôi bên mình. Khi tôi đã trở nên thân thiết, thì chị ta lại đẩy tôi ra. Tình cảm tôi dành cho chị ta, chính tôi cũng thấy rất khó hiểu, lúc thì nhớ nhung vô bờ bến, lúc thì phẳng lặng như mặt hồ. Tôi cũng không biết đó là thứ tình cảm gì nữa. Nó cứ như cái điện tâm đồ, lúc lên lúc xuống và bây giờ có lẽ sẽ là đường thẳng!

Mà thôi, cả tôi và chị ta đều có cuộc sống riêng của mình. Đường chị thì chị cứ đi, còn đường tôi thì tôi cứ bước, đành chấp nhận vậy. Con người tôi vốn ngây ngô mà, nhờ sự ngây ngô đó mà tôi lại là chính mình.

Anh bạn trai của tôi không biết đi đâu chạy ngang qua, tình cờ thấy tôi tấp vào ngạc nhiên hỏi: “Giờ này sao em ở đây, trốn việc hả?”. Giọng anh ấm áp, hiền lành làm tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Anh lúc nào cũng có mặt đúng lúc, ở bên anh mọi phiền muộn tan biến, vậy mà tôi còn mong đợi điều gì nữa đây?

Tôi trở lại làm việc, phòng chỉ còn lại 2 người tôi và anh trưởng phòng, mọi người đã đi ra ngoài hết. Tôi hỏi:

- Hồi sáng em thấy ai chở chị Linh Vân đi làm, là chồng chỉ hả anh?

- Không phải đâu, Chồng nó mất được chắc cũng hơn 4 năm nay, tội nghiệp. Giọng anh trầm xuống.

- Sao vậy anh? Tôi ngạc nhiên hỏi

- Cưới nhau hơn một năm, chưa kịp có con. Chồng nó bị một tai nạn nhỏ ở đầu, do chủ quan không đi bệnh viện khám, khi phát hiện ra thì không cứu được nữa. Em đừng nhắc đến chuyện đó nhen, nó buồn lắm đó. Giờ thấy có người khác cũng mừng. Chuyện cũng qua rồi, dù gì cũng nên quên để có chồng con. Phụ nữ có một mình cũng tội nghiệp.

Chị ta nhìn vậy mà cũng có hoàn cảnh đáng thương thiệt. Tôi không muốn tò mò hỏi thêm về gia đình chị ta nữa. Đúng là mỗi người mỗi cảnh không thể cứ nhìn bề ngoài mà đánh giá được cả con người. Lòng tôi vừa mới bình yên giờ gợn chút sóng.

Thỉnh thoảng buổi sáng, tôi vẫn không bỏ thói quen thưởng thức bức tranh cuộc sống của mình, mặc cho cái hình ảnh của chiếc xe hơi màu đen bóng lộn, và cảnh tình cảm của hai người họ có xuất hiện hay không. Hình như chị ta cảm nhận có người nhìn, nên lần nào bước đến nửa sân, chị ta đều ngước lên nhìn. Lúc đầu tôi trốn vào trong, nhưng sau đó thì mặc kệ, lòng đã bình yên trở lại.