Đó Là Yêu Sao?

Chương 13



Xe cộ vẫn cứ qua lại, bức tranh buổi sáng vẫn cứ sống động... Tôi lại lao vào công việc, lại hàng ngày nhìn thấy chị ta để làm nguồn động lực, mặc dù chị ta như xa vời vợi, tôi khó mà với tay tới.

Hôm nay đi kí hợp đồng quan trọng nên tôi để giỏ xách lại phòng, mà thường ngày tôi cũng vậy, mang giỏ đi làm cho có với người ta và cũng để cho ra con gái, chứ có đựng gì trong đó đâu. Đến phòng quăng giỏ trên bàn, rồi đi miết đến cuối buổi mới lấy về. Điện thoại nhét túi, lấy cái ví nhỏ ra cho vào cốp xe, giấy tờ cho vào bìa hồ sơ, đi vậy cho gọn, xách giỏ theo chi cho vướng víu. Đi ngoài đường thấy người ta bán hoa quá trời, mới chợt nhớ hôm nay là ngày Valentine.

Về nhà anh gọi điện hẹn tối đi chơi, tất nhiên là ok rồi, chúng tôi đang là tình nhân mà. Tưởng cái ví còn trong giỏ xách nên tôi mở giỏ ra, thấy trong giỏ xách của mình có một bông hồng và một hộp quà nhỏ. Tôi rất ngạc nhiên, “Ai bỏ vào vậy ta?”. Mở hộp quà ra, đó là một chiếc lắc tay bằng bạch kim, Không có lời nhắn gửi. Đưa hộp quà lên ngửi có mùi thơm thoang thoảng của nước hoa quen thuộc mà chị ta hay dùng.

Chị ta muốn gì nữa đây? Hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu, nếu yêu tôi thì cứ nói ra việc gì cứ úp mở cho phức tạp vậy không biết. Chị ta nói con Linh Lan hay đùa giỡn với tình yêu còn chị ta thì sao?

Tôi như con diều trong tay chị ta, thích thì thả cho nó bay cao, không thích thì nắm dây giật lại. Trong mắt chị ta tôi là gì đây? Tôi không phải là món đồ chơi! Tự nhiên đâm ra bực bội, quăng bông hoa và hộp quà vào tủ. Tôi quyết định không bận tâm, chuẩn bị đi chơi với người yêu.

Anh tặng cho tôi một bó hoa hồng kèm nụ hôn nồng thắm. Người yêu nào trong hoàn cảnh của tôi chắc cũng hạnh phúc lắm, nhưng mà tôi chẳng thấy vui. Cái bông hồng của chị ta cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Cố tỏ ra vui vẻ cho thời gian trôi nhanh, để được về nhà và được …nhớ đến chị ta. Trái tim của tôi đã phản bội lại tôi mất rồi.

Hôm sau chị ta vẫn vậy như chưa từng có gì xảy ra, gương mặt vẫn lạnh ngắt, khóe môi vẫn cong cớn và ánh mắt vẫn đong đưa khi tiếng nhạc bài “Woman in love” cất lên.

Tôi lên cơn tự ái: “Chị thích đùa giỡn chứ gì? Thì cứ đùa đi. Em đây không rảnh mà chơi trò ú tim với chị!”

Cái gì đến rồi cũng phải đến. Anh ngỏ lời cầu hôn, tôi chần chừ rồi đồng ý. Không hiểu sao tôi không muốn ai biết chuyện mình sắp đám cưới.

Hai gia đình gặp mặt, ngày hỏi, ngày cưới đã định sẵn. Tôi xin nghỉ 5 ngày để về nhà làm đám hỏi. Mọi người vui vẻ chúc mừng tôi. Chị ta nhìn tôi sững sờ, tay đang cầm tờ hợp đồng run run, nhưng chỉ im lặng rồi bỏ ra ngoài. 15p trôi qua không thấy chị ta vào tôi đi ra tìm. Chị ta đứng ở lan can, nơi tôi vẫn thường hay đứng nhìn ra ngoài đường mỗi buổi sáng. Tôi đến bên cạnh, cũng không biết nói gì, chỉ là muốn ở bên cạnh chị ta vậy thôi, một lát sau tôi nói:

- Không có gì nói với em sao?

Vẫn không nhìn tôi, mắt mãi theo đuổi mục tiêu xa xăm nào đó, giọng chị ta nho nhỏ nói với tôi hay nói với chính mình tôi cũng không biết nữa:

- Rồi cũng sẽ quen thôi. Tất cả cũng sẽ qua.

- Không một chút tình cảm nào sao? Tôi hỏi nhỏ.

- Em có vui không? Vẫn là câu hỏi thay cho câu trả lời.

- Không vui cũng chẳng buồn nhưng bình yên. Tôi trả lời.

- Uh. Cứ đường thẳng mà đi, sẽ rất bình yên.

Tôi đâu còn ngây ngô để không hiểu rằng, chị ta cũng có tình cảm với mình, nhưng đó là tình cảm gì? tình yêu, tình chị em hay tình đồng nghiệp. Muốn biết cũng đâu có gì là khó nhưng biết để làm gì? tôi đâu có đủ can đảm để từ bỏ cuộc hôn nhân phía trước. Lời nói của mẹ tôi cứ văng vẳng: "Làm người bình thường vẫn hơn!"

Nhưng mà cũng không thể cứ để như vậy được. Tôi vẫn muốn biết. Tối đó tôi chạy qua nhà chị. Chị ta ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:

- Qua đây làm gì?

- Tạm biệt.

- Tạm biệt lúc chiều rồi.

- Thì vẫn muốn nữa. Nếu chị không thích thì em về.

Tôi đứng lên, chị ta kéo tôi lại đắm đuối nhìn vào mắt tôi, rồi như giật mình thả tôi ra nói: Thôi em về đi.

- Chị trả lời em đi: Chị có tình cảm với em không? Nếu chị nói không em sẽ từ bỏ. Vẫn còn kịp mà.

Chị ta nhìn rất lâu vào mắt tôi như là đang đấu tranh tư tưởng rồi nói, giọng nhẹ như gió:

- Em về chuẩn bị làm cô dâu đi.

Nếu chị nói yêu tôi thì mọi chuyện đã khác. Đằng này cho đến phút cuối, tôi vẫn không biết câu trả lời, chị vẫn thích chơi trò ú tim. Tôi đành lòng ra đi.

Đám hỏi xong tháng sau sẽ là đám cưới. Anh chuyển sang ở với tôi. Mẹ tôi nói đúng. Không yêu rất khó hòa hợp. Biết nói thế nào nhỉ, nếu mà so sánh đàn ông với phụ nữ thì cũng hơi khó. Đó là một sự so sánh rất ư là khập khiễng. Đàn ông là một đứa trẻ to xác. Anh ấy tuy hiền lành, cũng tâm lý và đặc biệt rất yêu thương tôi, nhưng lại rất vô tư, chuyện gì nhắc thì mới làm còn không chả bao giờ tự giác. Có lẽ là vì tôi đang “ không bình thường” nên thấy vậy.

Trai gái ở với nhau thế nào cũng phải có “chuyên kia”. Đã xác định trước sau gì cũng là vợ chồng nhưng tôi thấy sợ. Lấy đủ lý do nào là: mình chưa cưới mà, để dành cho đêm tân hôn, rồi em chưa chuẩn bị tâm lý..vv… May là anh ấy là người tốt, cũng tôn trọng tôi, nên cái chuyện tế nhị đó cũng không phải là vấn đề lớn.

*****

Tôi vẫn đứng ở lan can mỗi buổi sáng để nhìn mọi người qua lại, như một thói quen lâu ngày khó bỏ. Chiếc LEXUS không còn đưa đón ai đó nữa, nhưng chị ta vẫn dừng chân nhìn lên tìm tôi mỗi khi đi đến nửa sân.

Nhận thiệp cưới của tôi, mọi người vỗ tay chúc mừng. Trước ngày tôi về quê, phòng tôi làm một buổi tiệc nho nhỏ chia tay cuộc sống độc thân của tôi, để tôi chính thức trở thành thành viên của “hội những người có gia đình”. Chồng tương lai của tôi đã về nhà anh ấy một ngày trước, chuẩn bị đón dâu. Anh ấy cũng là người ở nơi khác đến, đây chỉ là nơi chúng tôi sống và làm việc.

Ở buổi tiệc, mọi người vui vẻ chúc tụng tôi, các anh có gia đình dặn dò, chỉ dạy cho tôi về cuộc sống gia đình. Có anh lại còn truyền bí quyết “ giữ chồng” cho tôi nữa chứ. Lạ là bữa nay chị ta không tham gia câu chuyện, mọi khi chị luôn giành phần nói hết của mọi người. Tôi thật sự rất muốn nghe cái giọng chanh chua đó, nhưng chị ta chỉ nhìn tôi lặng lẽ rồi uống bia như.. nước.

Về nhà nằm một mình trên giường, ôm con thỏ bông vào lòng, bỗng nhiên nhớ chị ta vô cùng. Nụ hôn đêm giao thừa và cành hoa hồng nhảy múa trong tim tôi, tôi biết mình đã yêu chị ta, nhưng không dám thể hiện. Chỉ vài ngày nữa thôi tôi sẽ không còn, mà đúng hơn là không nên tơ tưởng đến mối tình này nữa. Chấp nhận cuộc sống mới, toàn tâm toàn ý lo cho chồng con như những người phụ nữ có gia đình khác. Chợt thèm được ở bên cạnh chị ta, dù chỉ một chút. Biết rằng nhiêu đó cũng chẳng để làm gì, nhưng mà nó cứ bức rức trong người không chịu được, Không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi đến nhà chị ta.

Mở cửa cho tôi với đôi mắt to hết cỡ vì ngạc nhiên, chị ta nói:

- Sao giờ này còn ở đây, em chưa đi sao? Gương mặt chị ta vẫn còn đỏ hồng, hơi thở có mùi men nồng nồng, chắc là dư âm của buổi tiệc chia tay lúc chiều.

- Mai em mới đi, em vào được không?

Trên bàn có một chai rượu, đã được uống hết gần một nửa.

Cả hai ngồi im lặng trên ghế sofa. Thời gian chầm chậm trôi, tôi nghe rõ cả tiếng tim mình và tim của chị ta đập mạnh.

- Chị có thể… hôn em một lần được không? Tôi ngập ngừng nói phá tan sự yên tĩnh đang bao trùm căn nhà.

Chị không nhìn tôi nói:

- Không được, không nên.

Tôi thở dài: Em chỉ muốn biết mùi vị tình yêu thế nào thôi.

- Cũng không cần phải biết nhiều. Em chỉ cần biết vị của chồng em là đủ rồi.

Tôi quyết định đứng lên: Em về đây, chắc sau này khó mà quay lại như trước đây.

Chị ta cũng đứng lên, ôm xiết lấy tôi rồi thì thầm: Em hãy làm cô dâu thật đẹp và sống cho thật hạnh phúc nhen … em gái.

Người tôi run lên, mùi hương từ người chị ta làm tôi ngây ngất, tim tôi đập mạnh, mọi thứ như bay bổng tôi cũng thì thầm:

- Chị, mình sống thật với nhau một lần đi nhen? Em… yêu chị.

Chị ta nhìn sâu vào mắt tôi. Rồi cả hai như không còn kiềm chế được nữa, chúng tôi “bung nẹp”.

Chị ta hôn đắm đuối vào môi tôi, lưỡi chúng tôi quyện vào nhau, tôi cảm nhận nó rất ngọt ngào, nóng bỏng. Tôi cứ ghì chặt vào người chị ta, đáp trả lại những nụ hôn cuồng nhiệt mà chị ta trao cho tôi. Chúng tôi cứ quấn chặt vào nhau không muốn rời ra.

Ngay lúc này, tôi muốn thời gian dừng hẳn lại, hoặc là đừng có ngày mai nữa…

Bao nhiêu nhớ thương, kiềm nén bấy lâu nay tuôn ra hết và rồi… tôi không còn biết mình đang ở đâu nữa…