Đó Là Yêu Sao?

Chương 14



Mở mắt ra tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng chị ta, tấm hình cưới trên tường không còn nữa, quyển sổ xanh cũng không có trên bàn. Nhìn qua bên cạnh, cả tôi và chị ta đều “không một mảnh vải che thân,” chỉ có cái mền đắp hờ ngang qua.

Tôi giật mình nghĩ ngợi, chuyện tối qua chậm chậm hiện về. Chị ta có thể say, nhưng tôi thì không say vì tôi không uống bia. Cảm giác đêm qua thật tuyệt! Tôi mỉm cười hạnh phúc “Vậy là mình đã tìm được chính con người của mình.”

Chị ta cũng vừa thức dậy, thái độ khác hẳn tôi: Giật mình, hốt hoảng, ngồi bật dậy vội mặc quần áo vào, rồi lúng túng nói:

- Chị xin lỗi.

- Vì chuyện gì? Tôi hỏi.

- Em mặc đồ vào rồi ra ngoài nói chuyện.

Tôi vẫn còn luyến tiếc cảm giác đêm qua kéo tay chị ta lại nói:

- Em không sợ thì thôi, chị sợ gì?

- Em tự mặc đồ hay để chị mặc dùm? Giọng chị ta rất là nghiêm túc.

Tôi đành phải nghe theo, chị ta đi ra ngoài.

- Em, nghe chị nói nè, chuyện tối qua… quên đi được không?

- Không, vì sao phải quên?

- Em vẫn hay nói mình không có cảm giác với ai hết…

Tôi cắt ngang: Bây giờ em có với chị.

- Thôi được rồi. Chị ta tìm lời giải thích.

- Thử cũng đã thử rồi, em biết mình là ai vậy là tốt rồi. Giờ em về chuẩn bị đám cưới đi nhen. Mình cũng không thể thay đổi được mọi chuyện đang diễn ra ngoài kia.

Giọng chị ta dịu dàng kéo tôi về thực tại, đúng là chỉ cần bước chân ra ngoài kia, cuộc sống của tôi sẽ đổi khác. Tôi không phải là người mạnh mẽ, cũng không đủ dũng khí để được sống với chính mình. Và quan trọng là, sau tất cả tôi vẫn không biết được: Chị ta có yêu tôi không? Hay chỉ vì say?

Tôi đứng lên đi ra cửa rồi dừng lại hỏi nhỏ:

- Chị có thể hôn em một lần nữa được không?

Chị ta hôn lên má tôi. Tôi thề với các bạn là bây giờ chị ta có hôn ở bất cứ chỗ nào trên người tôi, tôi cũng thấy nó rất là ngọt ngào đó.

Tôi mang nụ hôn của chị ta bồng bềnh về quê để làm cô dâu.

Chuyến tàu đêm kéo một hồi còi vang vọng để chào tạm biệt thành phố. Nó mang theo những con người với những hoàn cảnh, những nỗi niềm khác nhau lao vào đêm tối. Đó cũng là hồi còi vĩnh biệt cho cuộc tình vô thường của tôi.

Đây không phải là lần đầu tôi tạm biệt thành phố để về nhà, nhưng lần này sao lòng buồn hiu hắt, cảm thấy cô đơn tột cùng. Tôi đưa ánh mắt buồn bã nhìn sân ga lần cuối trước khi tàu chuyển bánh.

Tôi giật mình, là chị ta đang đứng ở đó, nơi mà lúc nãy tôi vừa đứng. Bóng chị ta cô đơn đến đau lòng, tôi chỉ muốn nhảy xuống khỏi tàu để chạy lại ôm lấy chị ta. Tim tôi nhói đau đến không thở được, tôi tựa hẳn vào cửa sổ, mặc cho những giọt nước mắt cứ theo nhau lăn xuống, cũng mặc kệ. Đêm nay tôi sẽ khóc cho cạn nước mắt, để rồi không bao giờ khóc nữa. “Sao chị không nói yêu em, dù chỉ một lần? Thật sự chị có yêu em không?”

Toa tàu hôm nay hơi vắng, dãy ghế tôi ngồi chỉ có tôi và hai mẹ con một bé gái, đứa bé khoảng 4,5 tuổi. Nó nhìn tôi chằm chằm từ khi tôi khóc đến giờ, rồi nó tuột xuống ghế, qua bên tôi đứng bên cạnh, lấy tay lau nước mắt cho tôi rồi nói:

- Chị nín đi, đừng có khóc nữa nhen, khóc xấu lắm, em hỏng còn kẹo cho chị đâu!

Ôi, trời ơi, có tin được là hành động này phát ra từ một bé gái 4 tuổi không ta? Nhưng cũng coi như là lời an ủi, tôi mỉm cười với nó:

- Chị cảm ơn em, bé à, chị không khóc nữa đâu.

Mẹ nó cũng bật cười nói:

- Con bé nói đúng đó em, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, nhưng mà khóc được cũng là tốt. Ngày mai trời lại sáng thôi, đừng buồn nữa.

Tôi cảm ơn chị, con bé không về lại với mẹ nó, mà leo lên ngồi cạnh tôi rồi dựa vào người tôi, tôi ôm lấy nó.

- Con qua đây với mẹ, đừng làm phiền chị.

- Dạ không sao, để cháu ngồi đây với em cũng được.

Một lúc sau, nó nằm vào người tôi ngủ ngon lành. Con bé làm cho lòng tôi ấm áp, ít nhất là không còn trống trải nữa. Tôi lại nhìn vào màn đêm, con tàu lao đi vun vút vì biết chắc những ga nó sẽ đến, còn tôi không biết chắc bến đỗ mình chọn, có đúng hay không nữa?

*****

Đêm trước ngày hôn lễ, hai mẹ con tôi trò chuyện. Con gái sắp kết hôn, người mẹ nào cũng lo lắng, biết rằng là tôi không phải làm dâu, nhưng cuộc sống gia đình không hề đẹp như bức tranh. Mẹ tôi nói:

- Con đã quyết định rồi thì hãy sống cho hạnh phúc đừng để rồi phải hối hận.

- Con đã hứa là mang về cho mẹ một chàng rể bình thường rồi, có gì đâu mà hối hận.

- Cuộc sống là của con đâu phải cho mẹ, nếu không yêu con cưới làm gì?

Mẹ tôi đã từng là giáo viên văn mà, bà như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi.

- Cưới ai cũng vậy thôi, đối với con như nhau cả thôi.

Mẹ tôi nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Không phải con không yêu ai, mà là …. Người đó thế nào?

- Cũng giống như con nên chắc sẽ không có một đám cưới bình thường được. Tôi nói thật vì đến lúc này cũng không còn gì phải giấu.

- Con đã lớn rồi, đường đi là do con chọn. Hy vọng mọi chuyện sau này sẽ tốt đẹp.

- Dạ, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tôi lặp lại như nói với chính mình.

Đám cưới diễn ra ở ba nơi, quê anh, quê tôi và nơi chúng tôi làm việc. Một đám cưới được diễn ra đúng như mọi người mong đợi và cũng đúng nghĩa: “ Nhạc tung tóe thanh niên hòa ca”.

Ở buổi tiệc cuối, ánh mắt tôi tìm kiếm khắp nơi, không thấy chị ta đến dự. Tôi cứ thấy bất an trong lòng và chợt buồn. Cảm giác như bị bỏ rơi mặc dù bên cạnh là chồng, xung quanh thì đầy người thân quen!

Rồi mọi chuyện cũng xong xuôi, đêm tân hôn và những đêm sau đó, tôi đâu có lý do gì để từ chối chồng tôi, đành phải nhắm mắt chấp nhận “chuyện đó” với hình ảnh của chị ta. Cảm ơn chị rất nhiều, nhờ cái đêm tuyệt vời đó mà tôi có thể bước tiếp con đường bằng phẳng nhưng đầy chông gai đối với tôi. “Đồng sàng dị mộng” có thể là vậy, tôi tự làm tự chịu trách ai bây giờ. Tôi cũng không thể đổ lỗi cho ai, vì cảm xúc chưa bao giờ có lỗi, yêu thương một người không phải là một cái tội…

Cuộc sống của tôi bây giờ đã khác, với danh nghĩa là người đã có chồng, tôi đành phải chôn giấu mối tình với chị ta vào sâu trong tim mình. Nhiều lúc nhớ chị ta da diết, nhớ nụ hôn ngọt ngào đến điên dại mà không biết phải làm sao, tôi chỉ trốn đi đâu đó khóc. Chị ta nói đúng, lẽ ra không nên thử, thử chi để rồi nhớ thương không nguôi.

Trước kia tôi rất ghét khóc, và đã tự hứa là không bao giờ khóc nữa vậy mà bây giờ lại đa sầu đa cảm, hễ chút là nước mắt ướt mi. Chồng tôi cứ tưởng là con gái đi lấy chồng nhớ nhà nên vậy, anh lại càng thương yêu, tôi lại càng thấy có lỗi.

Trở lại làm việc, mấy anh trong phòng chọc tôi:

- Nhìn em ra dáng phụ nữ rồi đó.

- Em hồi giờ vẫn là phụ nữ mà.

Nhìn qua không thấy chị ta đâu, tôi hỏi:

- Chị Linh Vân bữa nay không đi làm sao anh?

Một anh trả lời;

- Chị ấy đang ở trong bệnh viện.

- Bệnh viện? chỉ bị bệnh gì vậy?

- Chỉ bị tai nạn té xe, được gần nửa tháng rồi.

- Có nặng lắm không mà sao ở lâu vậy anh?

- Không biết nữa, bác sĩ kiểm tra mọi thứ nói không có gì nghiêm trọng mà không hiểu sao chị ấy vẫn cứ hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh.

- Hả, tôi ngồi bịch xuống ghế la to lên, làm mọi người ngạc nhiên vì thái độ hơi quá của tôi.

- Dạ, tại e bị bất ngờ quá, hèn gì hôm đám cưới không thấy chị, mà sao mấy anh không cho em biết?

- Em đang cưới, nói làm gì.

Hết giờ làm, tôi chạy như bay đến bệnh viện. Đụng phải con bé Linh Lan trong phòng đi ra, nó nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh rồi mặt nó từ từ chuyển sang tức giận:

- Chị có phải là người không? Mấy ngày qua chị ở đâu? Em gọi điện không được, nhắn tin vẫn không thấy trả lời?

- Chị bận việc nên không để ý.

- Em biết chị lo đám cưới nhưng có cần thiết đến mức vô tình như vậy không? Chị ấy bị vầy là do chị mà?

Đúng là tôi có thấy mấy cuộc gọi nhỡ của nó, nhưng nghĩ chắc không có gì quan trọng vì tôi và nó bây giờ chỉ là bạn bè, nên cũng không gọi lại. Còn tin nhắn thì còn đầy máy đây nè, tôi nghĩ là tin chúc mừng đám cưới của bạn bè nên cũng chưa đọc hết.

Không hiểu nó nói gì, tôi đẩy nhẹ nó rồi chạy đến bên chị. Nhìn chị ta thật đau lòng. Chị ta nằm đó như một cái tượng sáp, dây nhợ máy móc gắn đầy người. Mắt khép hờ, môi tái nhợt. Tôi nắm tay chị ta áp lên má mình thì thầm: Sao chị lại thế này, là em hại chị ra nông nỗi này sao? Nước mắt tôi chảy dài.

Tôi và con Linh Lan ngồi ở ghế đá của bệnh viện. Nó đã hết giận tôi trở lại bình thường.

- Chị Vân không có người thân hả em?

Nó nhìn tôi mắt mở to:

- Em nè, sao không có.

- Em là…

- Là em gái của chỉ.

Đến lượt mắt tôi mở to.

- Chớ chị nghĩ em là gì?

Đúng là tôi ngây ngô thật, Linh Lan, Linh Vân, nghe hai cái tên thôi cũng đủ để nghi ngờ rồi. vậy mà suốt thời gian qua tôi không nhận ra, hèn gì họ cư xử với nhau như vậy, chỉ có tôi là tự mình làm cho thêm rắc rối.

- Còn cái ông bạn trai của chỉ đâu?

- Ông ta đã có vợ con đàng hoàng, chị ấy chỉ là tình nhân thôi, mà em cũng không hiểu trước giờ chỉ rất ghét làm mấy chuyện đó, vậy mà lại cặp bồ với ổng. Em có ngăn lại nhưng chỉ nói là chỉ đóng kịch thôi. Cũng sắp hạ màn rồi. không biết đóng kịch cho ai xem nữa.

Nó liếc qua tôi rồi nói tiếp:

- Mà người ta xem rồi người ta cũng có hiểu cho lòng mình đâu. May mà lâu nay hai người không gặp nhau chứ không thì nguy to, bà vợ ổng nghe nói ghen ghê lắm, bà ta cho người theo dõi. Giờ chắc ổng cũng chừa rồi không dám léng phéng nữa đâu.

Giờ tôi mới hiểu là chị ta đóng kịch cho tôi xem.

- Em nói do chị nên chị Vân mới bị vậy là sao?

- Chị đi rồi, mấy ngày sau chỉ như người mất hồn, rồi bị té xe. May mà ở gần nhà nên mọi người đưa vào bệnh viện, nhưng không hiểu sao chị ấy không chịu tỉnh lại. Con bé bật khóc.

- Sao em biết chị đám cưới? Chị Vân nói hả?

Nó liếc tôi một cái rồi nhỏ giọng nói:

- Cả hai chị em em đều khổ vì một người.

- Em nói vậy là sao?

Nó không trả lời, đưa cho tôi chìa khóa nhà rồi nói: “ Mai chị ghé về nhà chị ấy lấy dùm em ít đồ nhen.”

Tôi ghé nhà chị, đập vào mắt tôi là tấm hình tôi và con bé đêm giao thừa được rửa to treo trên tường ở phòng khách. Trong phòng ngủ cũng đầy hình tôi, không biết chị ta chụp lén từ lúc nào. Tôi lờ mờ hiểu ra rằng con Linh Lan cố tình muốn tôi đến nhà chị, để nhìn thấy những gì mà trước kia chị ta cố tình che giấu. Trên bàn quyển sổ màu xanh đang mở ra. Tôi cầm lên đọc, đó là nhật kí của chị ta.