Đó Là Yêu Sao?

Chương 4



Dạo này tôi thấy chị ta sao sao đó, dễ cáu gắt. Tôi không làm gì chị ta cũng khó chịu, mặt mày nhăn nhó, giọng nói thành giấm chứ không còn là chanh nữa. Tôi lỡ sai một chút chị ta nổi giận nạt nộ, tủi thân quá tôi khóc. Thật sự tôi rất ghét nhìn thấy người khác khóc nên tôi cũng rất ít khi khóc, tôi nghĩ nước mắt chả giải quyết được gì chỉ làm cho người ta thương hại thôi. Nhưng lần này đã quá sức chịu đựng, không muốn nhưng nước mắt cứ tự nhiên chảy ra. Mấy anh an ủi dỗ dành tôi, còn chị ta chỉ đứng đó nhìn. Sự ghét của tôi đã tăng thêm một cấp bậc chỉ còn 1 level nữa là thành căm thù. Tôi ước gì mình được tự do, không phải dính dáng gì đến chị ta nữa.

Ra về, chị ta đợi sẵn ở cổng nhìn tôi nói: " Đi với tao!" giọng bớt chanh chua, nhưng tôi không quan tâm nữa. Ra khỏi công ty là bầu trời riêng của tôi, việc gì tôi phải nghe theo chị ta, tôi nói ngắn gọn: "không!" Rồi chạy đi.

Tôi muốn tìm lại cảm giác trước đây nên đi lòng vòng qua các con đường ngửi khói xe, hít bụi đường để biết rằng: Cho dù tâm trạng mình có thế nào thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn!

Lại ghé vào quán trà sữa ngồi ngắm thiên hạ. Con bé bữa trước đang ngồi một mình, sau một hồi chần chừ, nó bưng li nước qua bàn tôi ngồi xuống bên cạnh hỏi nhỏ: Chị còn nhớ em không?

- Không! Tôi nói vì đang rất muốn ở một mình.

- Chị nói dối.

Tôi quay lại nhìn nó hỏi: Thì sao?

- Chị ngồi đây có một mình thôi hả?

- Thấy rồi còn hỏi.

- Chị một mình, em cũng một mình thôi mình ghép lại thành 2 mình cho nó vui nhen chị.

- Bạn trai, bạn gái đâu hết rồi, mà giờ một mình?

- Chuyện hôm qua không ảnh hưởng đến hôm nay, chỉ cần biết bây giờ em với chị đang ở bên nhau là được rồi.

“ Con bé này cũng dẻo miệng gớm.” Tôi nghĩ trong đầu.

Dù sao cũng bị làm phiền rồi mà nghe nó nói cũng có lý tôi gật đầu đồng ý. Vậy là quen nhau.

Linh Lan, tên con bé, cũng chẳng phải dạng vừa, nó biết cách là cho người khác vui. Luôn chiều theo ý tôi, làm cho tôi vừa lòng. Lời nói thì lúc nào cũng như rót mật vào tai, nó mà muốn gì thì khó lòng mà từ chối. Ở bên nó tôi cảm thấy thật dễ chịu, mọi bực bội tiêu tan. Vì vậy chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.

Tôi có bạn mới nên cái sự rảnh của tôi lại chuyển sang bận. Ngoài giờ làm việc của tôi và học hành của nó ra thì tôi và nó lại dính với nhau như sam.

Đi chơi với nhau chưa đã, về nhà chúng tôi thường xuyên nhắn tin qua lại, đọc tin nhắn của nó tôi luôn mỉm cười. Mỗi lần như vậy Mỹ Linh đều chăm chú nhìn tôi, nét mặt rất lạ. Rồi như không chịu được sự tò mò nó hỏi:

- Cậu có bạn trai à?

- Đâu có chỉ là bạn bè thôi.

- Nhìn cậu vui lắm, nó thở dài.

- Cậu thấy vậy hả?

Nó gật đầu, mắt thoáng buồn.

Mỹ Linh thấy thì chị ta cũng thấy. Giờ ăn trưa, tôi đang thưởng thức phần cơm của mình, chị ta bưng dĩa cơm đến ngồi cùng bàn nhìn tôi nói:

- Dạo này thấy nhóc có vẻ vui.

Tôi không trả lời chỉ gật đầu, mức độ ghét vẫn chưa giảm.

- Nhóc vẫn còn giận chị hả?

- Em không rảnh mà đi giận người dưng.

- Nghe giọng là biết còn giận rồi.

Tôi không nói gì, chỉ cắm cúi ăn.

- Nhóc với con bé đó...yêu nhau hả?

Tôi ngậm nguyên một miệng cơm trăn trối nhìn chị ta. Nuốt vội xong tôi nói:

- Yêu gì yêu, chỉ là chị em tốt thôi. Em không giống chị.

Chị ta cũng không nói gì. Tự nhiên tôi thấy có gì sai sai nhìn chị ta hỏi: Sao chị biết?

- Không quan trọng, nó không thật lòng đâu, chỉ lợi dụng thôi. Mày cẩn thận.

- Lợi dụng? Em có thấy gì đâu?

Lợi dụng gì chứ, ăn uống mua sắm lúc tôi trả tiền, lúc thì nó. Tôi đâu giàu có gì đâu mà nó lợi dụng, mà tôi thấy nó còn tặng đồ cho tôi nhiều hơn tôi cho nó nữa. Tôi với nó chỉ là chị em bạn bè với nhau thôi mà, con bé đó tính tình cũng dễ thương có gì ghê gớm đâu mà chị ta lại nói vậy.

- Nó luôn là người chủ động. Yêu cũng nó mà chia tay cũng nó. Mọi người luôn là đồ chơi của nó. Chỉ sợ sau này mày sẽ bị tổn thương thôi. Chị ta chậm rải nói, giọng pha chút giấm.

Tôi tức giận thật sự. Tôi ghét ai nói xấu người khác sau lưng lắm. “Có chia tay rồi thì nên làm người quân tử, chị là người lớn phải cư xử cho đàng hoàng chứ sao lại đi nói người từng là người yêu của mình như vậy, hay là chị bị nó bỏ rồi ghen tức chứ gì! Mà chị yên tâm đi, tôi không cùng thế giới với chị đâu.” Tôi nghĩ trong đầu, rồi nói với chị ta:

- Đã nói không phải yêu. Mà chị quan tâm làm gì, sướng khổ gì kệ em. Không cần chị phải lo.

Chị ta nhìn tôi, ánh mắt rất khó hiểu rồi bưng dĩa cơm đi chỗ khác. Tôi và chị ta chiến tranh lạnh từ đó.

Tuy nói vậy nhưng mỗi khi đi chơi với con nhỏ đó tôi vẫn để ý xem có đúng như chị ta nói không, nhưng mà có thấy gì đâu. Ngoài cái chuyện nó hay nũng nịu, nhỏng nhẻo với tôi ra thì tôi với nó vẫn coi nhau như chị em tốt.

Một buổi tối, nó gọi điện cho tôi:

- Chị mình đi chơi đi.

- Đi giờ này hả, gần 9 giờ rồi, mà trời sắp mưa nữa thôi để bữa khác đi.

- Đi mà chị, em muốn đi. Giọng nó nũng nịu.

Tôi nổi hết da gà, cầm lòng không được nói: ừa đi.

- Chị qua chở em nhen.

- Ừa.

Tôi chở nó đi lòng vòng rồi hỏi: Em muốn đi đâu, hay vào quán nào ngồi nhen.

- Không, em thích đi ngoài đường, chị cứ chạy đi.

Hai tay nó ôm chặt lấy eo tôi. Người nó ép sát vào lưng tôi. Tôi nghe được cả tiếng tim nó đập thình thịch phía sau. Nghĩ nó lạnh tôi hỏi: Lạnh hả?

Nó không trả lời.

Trời bắt đầu mưa, tôi tấp vào hiên của một công ty đã đóng cửa. Nhìn nó nói: Mặc áo mưa rồi về nhen.

Nó kéo tay tôi vào sát bên trong rồi nói: Đứng đây chút đi, về làm gì!

Tôi nghĩ " Vậy chứ đứng đây làm gì? " nhưng không nói.

Nó vẫn dính sát vào người tôi. Tưởng nó lạnh tôi ra xe lấy cái áo khoác lúc nào cũng bỏ trong cốp đưa nó mặc. Mặc xong nó nhóm chân lên hôn vào má tôi.

Tôi giật mình hỏi nó: Em làm gì vậy?

- Cảm ơn.

- Cảm ơn gì chứ?

- Cảm ơn vì tất cả.

- Cảm ơn là được rồi, Không cần phải tặng thêm quà khuyến mãi đâu. Tôi chọc nó.

Mắt nó long lanh nhìn tôi rồi hỏi:

- Chị có người yêu chưa?

- Chị xấu quắc, không ai yêu đâu.

- Nếu có ai yêu, chị có yêu lại không?

- Yêu liền, dại gì từ chối. Tôi nói đùa.

Nó chỉ cười không nói gì.

Ngoài đường, cơn mưa bắt đầu to hạt, những hạt mưa liên tiếp rơi xuống, không gian bao phủ một lớp màng mờ mờ. Phía đối diện là một quán café nhỏ vẫn còn vài vị khách ngồi xem đá banh. Chỗ chúng tôi đứng thì hơi tối, chỉ có một bóng điện quảng cáo ở tít trên tầng ba và ánh điện đường vàng vọt bên kia hắc lại. Nhìn qua hai bên, nhà cửa đã đóng im ỉm, tôi thấy hơi ngại ngaị nên nói:

- Mình qua bên kia uống nước nhen.

- Thôi đứng đây đi, em thích ngắm mưa.

Những hạt mưa rơi xuống xuyên qua ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo nhìn cũng đẹp mắt, như thú thiệt, lúc này tôi không có tâm trạng để ngắm mưa. Có áo mưa thì mặc vào rồi về không biết nó đòi đứng đây để làm gì nữa.

Một cặp trai gái cũng tấp vào trú mưa. Cũng hơi lạ là mưa nãy giờ, họ cũng ướt gần hết rồi mà giờ mới chịu vào trú mưa. Họ đứng cách chúng tôi một chút, lúc đầu thì họ thì thầm trò chuyện, sau đó thì ôm hôn nhau rất tỉnh bơ, không cần biết ai ở bên cạnh. Tôi thấy kì kì nên nói nhỏ:

- Thôi về đi.

Con bé nhìn qua tôi rồi cười mỉm mỉm, gật đầu đồng ý, không biết nó nghĩ gì nữa.

- Đứng đây nhen để chị ra lấy áo mưa.

Tôi định ra mở cốp xe lấy áo mưa, chưa kịp đi thì cặp trai gái kia nhanh chóng chạy lại chỗ chúng tôi. Đứa con gái đứng phía trước chặn đường, còn thằng kia thì đang giơ con dao vào tôi nói:

- Đưa điện thọai, tiền đây! Cấm la, la tao đâm đó.

Thì ra bọn nó là cướp. Tôi quan sát tình hình, hai đứa cướp cũng trạc bằng tuổi tôi, cả hai đều xăm hình lên tay, tuy hơi tối nhưng cũng nhìn thấy mặt mày chúng rất hung tợn như bọn xã hội đen. Bên kia đường quán café vẫn còn vài người nhưng mà hơi xa, nếu mà kêu lên người ta cũng chạy qua không kịp. Tôi nín thở, đổ cả mồ hôi hột, đẩy con Linh Lan ra sau, từ từ lấy điện thoại ra đưa cho nó nói:

- Để tôi đưa, đừng có làm bậy nhen.

Nó cầm lấy rồi chỉ con Linh Lan nói:

- Còn mày? Đưa đây nhanh lên.

- Lấy nhanh lên rồi chuồn, bên kia có người. Tiếng con nhỏ ăn cướp hối.

Con Linh Lan đẩy lại tôi ra xa từ từ bước lên, rồi cũng từ từ đưa tay vào túi quần nhưng nhanh như cắt, nó giơ chân đá một cái vào tay đang cầm dao của thằng cướp, cái dao văng ra xa, bị bất ngờ cả hai đứa kia cùng nhào vào con Linh Lan, nó đấm rồi đá thêm mấy cái nữa hai đứa cướp loạng choạng. Tôi lợi dụng lúc đó chạy ra la lên:

- Cướp cướp…