Đó Là Yêu Sao?

Chương 3



Ở công ty, thái độ chị ta vẫn vậy, không chút gì thay đổi. Nhiều lần bị ép quá, bực mình tôi định đem mấy cái hình ra "đe dọa" chị ta, nhưng nhìn cái miệng cong cớn, cái mặt đanh đá kia tôi nhục chí. Chị ta là “bảo bối” của công ty, chọc giận chị ta chẳng có lợi gì không chừng còn bị thiệt thân, hơn nữa tôi cũng là người quân tử mà, làm thế sao được. Nghĩ vậy, thôi! tôi nhẫn nhịn chịu đựng.

Chiều cuối tuần, tôi thu xếp thiệt nhanh đồ đạc rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cổng, cũng không có việc gì vội nhưng mà tôi thích vậy, đi nhanh để khỏi thấy cái mặt chị ta. Chưa kịp leo lên xe thì tiếng nói chanh chua cất lên ngay sau lưng: " Ma đuổi hay sao mà chạy dữ vậy?" tôi sởn cả gai óc quay lại, chị ta đứng ngay sau lưng nhìn tôi nói: "Đi ăn tối với tao, nhóc!".

Là ra lệnh hay mời vậy không biết. Không hiểu sao tôi lại gật đầu.

Chị ta dẫn tôi vào một nhà hàng, tôi nói: "Ăn cơm thôi mà cần gì phải vào đây". "Dẫn đi đâu thì đi đó đi, nhiều chuyện quá!" lại cái giọng chanh chua. Trời à, đã ra khỏi công ty rồi mà vẫn còn bị ăn hiếp. Tôi cảm thấy hối hận vì đã theo chị ta.

- Có con gì không ăn được không? chị ta hỏi.

- Con gì em cũng ăn được.

- Con người ăn chưa?

- Rồi.

- xy hay xx?

- Gì chứ, em không giống chị đâu nhen. Tôi buột miệng.

- Nhóc biết hơi nhiều rồi đó! Chị ta cười nụ cười khó hiểu.

- Sao bữa nay chị tốt bụng vậy, người yêu đâu rồi? Tôi hỏi như không biết gì.

Chị ta không trả lời, gọi đồ ăn.

- Ăn nhiều vô, mày ốm như cây tre ma nó yêu.

- Khỏi cần ai yêu, ở một mình cho sướng.

- đang ở không hả?

- Dạ

- Hèn gì rảnh gớm.

Sợ chị ta nhắc chuyện cũ nên tôi im thin thít.

Sau khi uống hết một lon bia chị ta giọng buồn buồn, mắt nhìn xa xăm nói:

- Con bé bữa trước là người yêu tao.

Tuy biết rồi nhưng vẫn xém sặc ngụm nước vừa mới uống, không ngờ chị ta nói thật như vậy.

- Hai người đang giận nhau?

- Chia tay rồi.

- Ai chia tay ai?

Mặt chị ta “gian gian” liếc tôi một cái rồi nói: Là nó bỏ tao.

Tôi xém sặc thêm lần nữa. Chị này nói chuyện sốc thấy bà cố luôn. Bị bỏ mà chị tỉnh bơ còn con nhỏ thì khóc.

Hình như đoán được suy nghĩ của tôi, vẫn nét mặt đó nói:

- Tao thật lòng còn nó chỉ thử chơi thôi!

Tôi cũng uống với chị ta một lon bia nên mạnh bạo hỏi:

- Nó là người đầu tiên?

- không, người đầu tiên là cô giáo thực tập trường tao.

Tôi giật nảy mình: Gì chứ, cô giáo mà chị cũng không tha.

- Là mối tình đầu, ngọt ngào lãng mạn. Nhờ cô ấy mà tao mới biết yêu là thế nào.

- Vậy yêu là thế nào?

Chị ta mở to hai mắt nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ: Đừng nói là chưa yêu ai nhen.

- Em không biết thiệt đó

- Hôm trước thấy có thằng đưa đưa đón đón đâu? không phải người yêu mày à?

- Biến rồi.

- Hỏng rồi con ơi, giờ này mới đi thực tập yêu là hỏng bét.

- Vậy chị dạy em đi.

- Yêu mà dạy gì. Đến lúc đó tự biết à.

*****

Có lần đầu rồi sẽ có lần sau, tôi và chị ta tự nhiên trở nên thân thiết. Cứ tưởng thân hơn thì công việc cũng dễ thở hơn nhưng ngược lại, trình độ hành hạ của chị ta cũng tăng lên, tôi không những làm ôsin mà biến thành thư kí riêng cho chị ta luôn. Những lần đi tìm khách hàng, đi kí hợp đồng, tiếp khách đều mang tôi theo, tôi với chị ta như hình với bóng. Chỉ có điều lạ là tôi không còn thấy ghét chị ta nhiều nữa, mặc dù cái miệng vẫn cong cớn, giọng nói vẫn chanh chua!

Ngoài giờ làm cũng vậy, số lần đi chơi, ăn uống chung nhiều lên cũng có nghĩa là thời gian rảnh của tôi giảm xuống. Tôi đâm ra trở thành con người bận bịu, thời gian ở nhà ít dần. Mà tôi cũng chả quan tâm, đang độc thân mà có chồng con chờ đợi đâu mà về nhà chi cho sớm. Con nhỏ Mỹ Linh bắt đầu ý kiến.

- Dạo này cậu đi suốt à nhen.

- Uh. chớ ở nhà cũng có việc gì đâu.

- Cậu có người yêu hả? Nó nhìn tôi chăm chú, ánh mắt rất lạ chờ câu trả lời.

Tôi thấy được vẻ căng thẳng trên mặt nó nên nói:

- Không, chỉ là công việc thôi.

Nó thở nhẹ ra từ từ, vẻ mặt trở lại bình thường, ánh mắt long lanh.

Tôi Thấy cũng tội nghiệp nó, kiếm người ở cùng cho vui vậy mà tôi đi tối ngày, có cũng như không. Nên khi nó hỏi mai chủ nhật cậu có ở nhà không tôi nói: có.

Nó vui ra mặt luôn.

Sáng chủ nhật chưa kịp vscn, điện thoại chị ta tới: Ê nhóc dậy ăn sáng cafe với tao.

- Tôi định đồng ý thì thấy con nhỏ Mỹ Linh đứng ngay trước cửa nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nói: Không đi được chị ơi, em bận rồi.

- Bận thì thôi. Giọng chị ta cộc lốc. Tôi thoáng giật mình.

Tôi với nó cùng ở nhà don dẹp nhà cửa rồi nấu ăn. Xong rồi tôi đọc truyện còn nó lại vẽ vời. Đối với tôi mấy việc này thì thường thôi nhưng nó vui lắm, miệng cười chúm chím, mắt long lanh, cứ y như được nhận món quà giá trị lắm vậy.

Chiều, lại điện thoại của chị ta tới giọng hớn hở: Đi ăn tối nhóc.

Tôi liếc nhìn Mỹ Linh. Nó đang chăm chú vẽ, miệng vẫn chúm chím cười mắt long lanh, hơi chạnh lòng tôi nói:

- Em lại bận nữa rồi, xin lỗi chị nhen.

Một tiếng "ừ" khô khốc. Rồi cúp máy.

Tôi giật mình, "Chắc chỉ giận, thôi kệ đi."

- Thứ bảy tớ đi đám cưới, cậu xem thử tớ mặt áo đầm nào đẹp. Nó ngừng vẽ nhìn tôi nói.

Cái con này kì thiệt, quần áo nó muốn mặc gì thì mặc vậy mà lúc nào cũng hỏi tôi. Tôi nhớ có lần nó mua một cái áo đầm dây rất đẹp nó mặc thử hỏi ý kiến tôi, tôi thật thà nói:"Đẹp thì có đẹp nhưng hơi bị hở hang, chắc đàn ông thích lắm đó." nó hỏi: "Cậu không thích hả?", "Tớ là con gái mà thích gì?", tôi trả lời.

Nó không nói gì rồi tôi cũng không thấy nó mặc lần nào hết.

Nhớ đến cái áo đó tôi nói đại: Lấy cái áo đầm dây bữa trước mặc.

- Tớ cho rồi.

- Gì chớ? Tôi tròn mắt nhìn nó: Mắc mớ gì đem cho?

- Tại cậu nói không thích.

- Tớ thích hay không liên quan gì, cậu thích thì cứ mặc đi để ý làm gì.

- Nó lấy một cái khác nói: Cái này được không?

Tôi liếc nhìn rồi nói: Ừ được.

Thấy thái độ thờ ơ của tôi nó mặc hẳn vào rồi đến đứng trước mặt tôi nói: Cậu nhìn tớ một chút đi.

Tôi nhìn nó, con nhỏ này là người gốc Bắc. Da nó trắng trẻo, mắt to đen, môi đỏ, hai má bầu bầu, nhìn dễ thương như một đứa bé. Nó thấp hơn tôi nhưng lại mập hơn nên trông hơi mũm mĩm.

- Nhìn cũng được.

- Không đẹp sao?

Rút kinh nghiệm lần trước tôi nói: Đẹp mà.

Có vậy thôi mà mặt nó tươi hớn hở, mắt long lanh.

"Thiệt tình là khó hiểu luôn đó.", tôi lắc đầu nghĩ ngợi.

Tối thứ bảy nó chuẩn bị đi đám cưới, tôi nói:

- Mặc áo đầm đi xe cẩn thận nhen.

- Có người chở.

Nó vừa nói xong có tiếng còi xe, một anh chàng nào đó vừa tới. À thì ra vậy.

- Đi vui vẻ.

Nó đi vài bước rồi quay lại nhìn tôi ngập ngừng nói: Tớ sẽ về sớm cậu có đi đâu đừng về trễ quá nhen.

- Ừ, đi đi.

Con này kì, hồi giờ ai đi đâu về sớm muộn kệ người ta, dặn dò làm gì.

Ở nhà một mình đâm ra thấy buồn. Tôi định gọi cho chị ta rủ đi đâu đó nhưng nghĩ lại thôi. Từ bữa chủ nhật đến nay gần một tuần, ngoài công việc ra, chị ta không rủ tôi đi đâu nữa hết. Tôi đâm ra… lại rảnh.

Đọc sách rồi xem tivi cũng chán tôi đứng dậy đi loanh quanh trong nhà, thấy phòng Mỹ Linh mở, chắc nó đi quên khóa cửa tôi bước vào. Ở chung với nhau gần cả năm nay nhưng đây là lần đầu tôi bước vào phòng nó, thường thì chỉ có nó vào phòng tôi thôi.

Trong phòng dán đầy tranh vẽ của nó, hai phần ba trong số đó là hình tôi! không biết nó vẽ lúc nào mà nhiều dễ sợ, nó vẽ tôi đủ mọi tư thế, mọi góc cạnh. "Chắc đang học vẽ người nên lấy tôi ra làm người mẫu để vẽ đây!" tôi nghĩ vậy. Nó vẽ cũng đẹp, nhìn cứ y như là mấy bức tranh người ta bán ngoài nhà sách mà mỗi lần tôi và nó đi dạo thường hay thấy.

Trên giá vẽ còn gắn một bức tranh nó vẽ tôi đang cười, bên dưới đang ghi mấy chữ gì nửa chừng. "Chắc là vẽ chưa xong" tôi nghĩ rồi đi ra đóng cửa lại.