Đó Là Yêu Sao?

Chương 2



Tôi với nhỏ bạn cùng phòng ngoài những điểm đối nghịch nhau rất ư là cơ bản mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng dễ dàng nhận ra liền, chẳng hạng như: Tôi cao, nó thấp; Tôi xấu, nó đẹp; Tôi đen nó trắng; Tôi thì hơi bị ngây ngô, còn nó thì quá là ranh mãnh.… lại có chung một điểm là rất thích xem phim nước ngoài. Tối chủ nhật nào chúng tôi cũng nhất định là phải cày vài bộ phim rồi mới chịu đi ngủ.

Tụi tôi đang xem một bộ phim nhiều tập của Châu Âu, đó là chuyện của một cô gái đã qua tuổi 18 rồi mà chưa có cảm giác với bạn trai, nghe theo lời khuyên của mấy chuyên gia... vỉa hè cô ta thử với xx, ai ngờ cái người xx đó cứ bám theo cô ta. Bao nhiêu rắc rối cười ra nước mắt kéo theo sau, nhưng cuối cùng cũng dẫn đến một tình yêu đẹp. Nội dung đại loại là vậy. Nhỏ bạn nói với giọng ngưỡng mộ:

- Ở nước ngoài hay quá ha, người ta sẵn sàn thử với cả nam lẫn nữ để tìm cảm giác xem thử họ thuộc giới tính nào và sống thực với chính mình. Còn ở nước mình. hazzzz.. nó thở dài, có người cả đời cũng không biết được mùi vị tình yêu là gì.

Nói rồi nó quay lại nhìn tôi hỏi:

- Nụ hôn đầu tiên của mày như thế nào? Có vị gì?

- Gì chứ, tự nhiên hỏi vậy?

- Mày thay hai thằng rồi nhen, đừng nói là không có cảm giác gì nhen.

Uh, mà nó hỏi cũng đúng. Để coi, nụ hôn đầu với anh bạn trai học năm cuối, lúc đó năm hai rồi tôi mới có bạn trai, có thể xem như là quá trễ, mấy đứa bạn tôi đã có đôi, có cặp từ cấp 3. Nhưng mà trễ còn hơn là “Phòng không gối chiếc.”

Nụ hôn đầu là ở ghế đá sân trường, lúc đó 2 đứa đang ngồi chơi thì có một cơn gió thổi qua làm bay lá cây và bụi mù mịt. Tôi đưa tay lên dụi mắt hình như có hạt bụi bay vào, anh ta giúp tôi thổi bụi nhưng thay vì thổi vô mắt thì anh ta thổi...vào miệng tôi. Cảm giác lúc đó mềm mềm, hơn thở ấm nồng, nhưng mới chỉ chạm môi, chưa có vị gì hết, coi như không tính. Lần thứ hai ở trong quán cà phê, lưỡi chúng tôi gặp nhau, lại mềm mềm, ấm ấm nhưng mà... lạt nhách có vị gì đâu.

Anh chàng hiện tại, lần đầu là ở..wc. Lúc đó tôi bị cafe đổ lên áo, anh ta giúp tôi vào rửa, tôi thì cuối xuống, anh ta ngước lên, môi chạm môi, cũng ấm ấm, mềm mềm nhưng mùi vị của nó là mùi...nước lau sàn (cô phục vụ đang lau ở bên trong).

Các lần sau đỡ hơn, lúc có vị càfe anh ta mới uống, hôm thì vị thuốc lá, lúc thì vị singum, có cả vị colgate nữa. Nói chung là đủ vị. Không biết trả lời nó thế nào tôi nói:

- Chẳng biết nữa, đủ loại cảm xúc, đủ mùi đủ vị.

- Gì chứ, hương vị tình yêu chỉ có một thôi nhen, mày coi lại đi đó. Tao nghi lắm à?

- Phim nhập mày hả? Nghi gì mà nghi, tao với ảnh đang rất ok. Ở đó mà nói vớ vẩn.

- Nghe hỏi nè: Lúc hôn nhau tim có đập mạnh không?

- không

- Mày nhắm mắt hay mở mắt.

- Mở, à không, nhắm, mà không phải lúc nhắm lúc mở.

- Gì vậy má, hôn nhau phải nhắm mắt mới thưởng thức hết vị ngọt của nụ hôn chứ, còn má nhắm nhắm mở mở là sao.

- Thì có sao nói vậy.

Tôi nhớ lúc anh chàng đầu tiên hôn tôi, hai mắt tôi đang mở thao láo nhìn anh ta: Miệng thì chu ra, mắt nhắm nghiền lại, cái mặt đơ đơ buồn cười lắm, tôi không kiềm chế được phá lên cười làm anh ta đỏ mặt tía tai vì quê độ, giờ nghĩ lại cũng vẫn mắc cười.

- Lúc hôn có thấy vị ngọt không? nó hỏi tiếp.

- không.

- Rồi chắc luôn, một là mày chưa yêu. Hai là mày thuộc thế giới thứ... 4!

- Gì mà thứ tư dữ vậy ba, sao không nói Chủ nhật luôn đi.

- Chớ gì nữa, giới tính thứ ba người ta còn biết yêu, còn mày...Hay mày thử với xx đi biết đâu đó.

- Nè đừng có giỡn nhen, thử cái đầu mày chứ thử. Tôi đập lên đầu nó một cái.

- Vậy chớ còn mày, mùi vị tình yêu của mày như thế nào?

Nó mơ màng, mắt nhắm lim dim, hai tay giang ra, giọng nó nhẹ như mây: Khi yêu lạ lắm, tim đập mạnh, cảm xúc dâng trào, tâm hồn bay bổng, nụ hôn ngọt ngào....

- Thôi đi ba, nổi hết cả da gà. Tôi đập mạnh vào vai nó.

- Làm mất hứng mậy. Nó la lên.

Con gái là vậy, cứ đem chuyện tình yêu, bạn trai ra nói cả ngày không chán. Cái thời sinh viên vui thật.

Ra trường, đồng nghĩa với việc đối mặt với trăm thứ phải lo. Mà việc đầu tiên phải làm là tìm chỗ ở mới, đâu ở kí túc xá mãi được. Rồi tôi cũng tìm được chỗ ở ghép với một bạn nữ tên Mỹ Linh. Đây là nhà của gia đình Mỹ Linh mua cho anh em bạn ấy lúc còn sinh viên. Bây giờ anh trai Mỹ Linh đi du học bạn ấy ở một mình sợ nên tìm người ở chung cho vui, vì vậy giá share nhà tương đối rẻ. Tôi mừng hết lớn coi như mình gặp may. Nhà nó có sẵn đồ đạc, tôi không phải sắm thêm gì nữa, chỉ mang đồ dùng cá nhân của tôi đến rồi cứ thế là vào ở, tiết kiệm thêm một khoản tiền của mẹ. Mấy tháng sau tôi cũng xin được việc làm ở phòng kinh doanh cho một công ty tư nhân.

Phòng kinh doanh có 7 người, nhưng chỉ có 2 nữ là tôi và chị phó phòng. Tất nhiên tôi là út rồi. Tôi không sợ mấy anh kia nhưng người tôi thấy gai gai là chị ta. Chị ta nói đẹp thì cũng không phải nhưng cũng ưa nhìn, lớn hơn tôi chắc vài tuổi tầm 27, 28 tuổi. Trên gương mặt của chị ta cái gì cũng sắc xảo hết. Mắt to đen, có đuôi. Môi thì mỏng, hai khóe môi xếch lên, khi nói chuyện thì cong cớn, nghe không cũng thấy mệt huống chi là nhìn. Đàn bà con gái gì mà chanh chua thấy ớn. Người chị ta cũng tầm thước, dĩ nhiên là thấp hơn tôi rồi ( tôi cao 1m7 lận) eo thon thả còn dáng đi thì nhún nhảy, nhìn chả ưa chút nào. Có lẽ tôi cũng là nữ nên thấy vậy còn mấy anh thì ngược lại.

Công ty tôi là công ty chuyên cung cấp thiết bị vệ sinh và nội thất cao cấp. Không biết đàn ông thấy gì hay ở chị ta mà tháng nào hợp đồng do chị ta đem về cũng dư chỉ tiêu, đồng nghĩa với việc tiền thưởng, tiền phần trăm cao ngất ngưỡng. Không biết chị ta làm cách nào mà mấy anh ở công ty, kể cả trưởng phòng đều chiếu cố đến chị ta. Lúc nhờ vả thì anh anh, em em ngọt xớt, xong việc rồi thì đanh đá chanh chua. Ai cũng thấy rõ nhưng lại cười cười rồi cũng cho qua. Còn chuyện “ ma cũ bắt nạt ma mới” là bình thường, chị ta sai tôi như ôsin, tôi mà phản đối thì chị ta trừng mắt giọng chua ngoa: “Con nít mà đòi chống đối người lớn hả? coi chừng cuối tháng treo máng nhen nhóc!”

Tôi ấm ức nghĩ, mình có phải heo đâu mà ăn máng, nhưng chẳng dám cãi, xét cho cùng thì tôi cũng đang ăn theo doanh số của chị ta mà. Tôi tâm sự với anh trưởng phòng mong nhận được đồng cảm ai ngờ anh ta nói:" Linh Vân ( tên chị ta) là” bảo bối “của công ty đó, em ráng theo mà học hỏi, không có thiệt đâu mà sợ".

"Học hỏi gì chứ, ba cái trò ỏng ẹo với đàn ông, bắt nạt kẻ dưới có gì hay đâu mà học hỏi" Tôi chán nản nghĩ ngợi.

Rồi thì cũng quen…

Tôi nhận được điện thoại của nhỏ bạn cùng phòng thời sinh viên báo tin sắp đám cưới. Nó lấy anh chàng có nụ hôn ngọt ngào bay bổng. Còn tôi thì ngược lại, sau ba tháng đi làm thì nụ hôn “đủ mùi vị” của tôi cũng bye bye luôn. Ra chương nhanh nhấ𝘁 𝘁ại ⩵ TRu𝗠TR𝑈Y𝐄 𝙽.Vn ⩵

Không có người yêu, tôi đâm ra rất rảnh. Ngoài việc don dẹp nhà cửa, chuyện trò với Mỹ Linh thì tôi cũng chả có việc gì để làm. Buổi tối và hai ngày cuối tuần là rảnh nhất. Mỹ Linh bằng tuổi tôi, cũng đã đi làm rồi, buổi tối thì đi học thêm ngoại ngữ, thứ bảy chủ nhật thì học họa.

Mà con nhỏ này học gì không học lại đi học vẽ, chẳng biết để làm gì. Nó nói để vẽ lại khoảnh khắc đáng nhớ của thiên nhiên, của con người...Tôi nói: " Lấy cái điện thoại ra chụp một phát cho nhanh vẽ với chả vời".

Nó nói:" khi vẽ người ta thả cả hồn và tình cảm của mình vào bức tranh làm bức tranh thêm sống động và ý nghĩa, còn tấm hình chụp thì vô tri vô giác nhìn đâu có cảm xúc gì!"

- Úi trời ơi, lại cảm xúc với cảm giác! sao mà nó giống với con bạn thời sinh viên của tôi vậy không biết. Lúc nào cũng mơ mơ, mộng mộng. Rách việc!

Thôi thì mỗi người mỗi ý thích, vậy mới là xã hội! (Câu này tôi thương hay nghe ông thầy dạy triết học của tôi nói đến thuộc lòng luôn) Nhưng mà nó học một mình đi còn bày đặt rủ tôi đi nữa. Thôi cho em xin! giờ mà nghe đến từ "học" là tôi dị ứng. Lúc trước, tôi đã học hết những gì cần thiết rồi: Anh văn, vi tính, học lái xe… Vì mê phim Châu Âu nên học thêm luôn Tiếng Pháp nữa mới ghê chứ, mục đích lúc đó cũng chỉ để cày phim thôi. Bây giờ là thời gian tận hưởng cuộc sống đừng có nói chuyện học với tôi.

Vì rảnh quá nên tôi hay có thói quen đi lang thang ngoài đường.

Một buổi chiều, trời trong xanh, mây trắng lửng lờ trôi, chim hót véo von...hiii. Nói cho nó văn chương vậy thôi chứ trời thì đang âm u, gió thổi cuống bụi bay mù mịt chắc sắp mưa, tôi tấp vào quán trà sữa quen thuộc gần trường cũ. Hồi còn đi học tôi luôn đóng đô ở đây.

Chị chủ quán thấy tôi niềm nở cười tươi rói nói:

- Mấy thế kỉ mới gặp lại đó nhỏ. Tưởng dìa quê lấy chồng rồi chớ!

- Chồng đâu mà chồng, chả ai thèm rước! tôi nói.

- Cái thằng kè kè bên cạnh đâu rồi.

- Tiễn dong rồi.

- haahaa, vậy để ăn mừng chủ nghĩa độc thân chị khuyến mãi thêm cho 2k trân châu đó.

- haha.. Tôi cũng cười theo, cảm ơn lòng tốt của chị! Tôi kéo dài giọng chọc chị chủ quán.

Trời bắt đầu mưa, mấy hột lộp độp rớt xuống, tôi nhìn ra đường, thích nhất cảnh này. Giờ tan tầm nên người xe đông đúc, người thì vội vã chạy thật nhanh, người thì dừng lại mặc áo mưa, kẻ thì tìm chỗ trú.

Bất chợt tôi thấy chị ta, cái người chanh chua đanh đá, đang chở một bé nói là bé chớ nó chắc cũng 20 tuổi, ngừng ngay phía trước rồi nắm tay nhau chạy vào quán. Vừa ngồi xuống, chị ta lau mặt, vuốt tóc chăm sóc nó cứ y như là thân thiết lắm. Tôi thấy tò mò kêu chị chủ quán hỏi nhỏ: Chị có biết hai người kia không?

Chị cười nhìn hai người rồi nói:

- Khách quen, con bé đó học năm hai cùng trường với mày đó, con bé thì đến đây thường xuyên, còn cô kia thì lâu lâu mới đến, họ là một cặp đó. Chị nháy mắt cười cười rồi tiếp tục công việc.

" Á à bí mật bị bật mí rồi nhen. Chị chết với tui, coi thử từ giờ còn ăn hiếp tui nữa không nhen." tôi cười khoái chí, lấy điện thoại ra lén chụp mấy tấm hình hai người để dành đó có cơ hội sẽ " tống tiền" chị ta.

Tôi chưa kịp ngưng nụ cười thì thấy hai người họ đang to tiếng với nhau. Ngồi hơi xa với lại quán cũng ồn ào nên không nghe rõ chỉ thấy là tình hình đang rất căng thẳng.

Năm phút sau, con bé đứng thẳng lên bỏ đi ra khỏi quán.

Ông trời sau một hồi làm ầm ỉ dọa người thì cũng chỉ rắc vài hạt mưa rồi dừng hẳn. Nhưng trời thì tối dần, xe cộ vẫn tấp nập.

Chị ta vẫn ngồi yên tại chỗ mặt thản nhiên, còn bưng ly nước lên uống nữa chứ, thấy ghét dễ sợ. Tự nhiên tôi thấy lo cho con bé đó, dù sao nó cũng là con gái.

Không biết ma xui quỷ khiến gì, tôi đứng bật dậy đến trước mặt chị ta. Thấy tôi đến chị ta nhìn lên, tôi chỉ tay về phía con bé nói: Sao chị để nó đi một mình vậy?

Hơi ngạc nhiên chị ta nói: Thích thì đi thôi, ai cản.

- Chị có thấy là trời tối đường nguy hiểm lắm không? Nó là con gái mà? ( Còn mình là con gì cũng không biết nữa. heheh..)

- Thì sao? liên quan gì đến nhóc? ( chị ta vẫn hay kêu tôi bằng nhóc)

- Chị là cái đồ..đồ..Tôi cũng chả biết dùng từ gì nữa. Vì chị ta nói đâu có sai, liên quan gì đến tôi. Tôi bực bội trả tiền nước rồi lấy xe đuổi theo con bé.

Tôi đi kè kè sau nó, thấy có người đi phía sau nó đi sát vào lề, tôi dừng trước mặt nó. Nó đang khóc, mắt đỏ hoe. Tôi nói " Lên chị chở về."

Nó nhìn tôi nghi ngờ, tự nhiên ở đâu xuất hiện người lạ quắc đòi chở về, không nghi sao được. Nó lắc đầu vẫn cắm cúi bước. Tôi chạy lên nói: " Chị là bạn chị Linh Vân, đừng có sợ."

Nghe tên chị ta, nó dừng lại mắt vẫn còn nghi ngờ. Tôi nói:" Nhà em xa không, lên chị chở về, đường tối nguy hiểm lắm", thực ra cũng chả nguy hiểm gì, mới có 7 giờ tối, người, xe đầy đường, nhưng lỡ làm chuyện bao đồng rồi nên… tới luôn.

Nó vẫn còn chần chừ tôi nói tiếp: " Không ấy em đi taxi cho nó an toàn." Nó nghĩ ngợi một lúc rồi leo lên xe, tôi hỏi địa chỉ rồi chở nó về. “Con bé này dễ tin người thiệt, lỡ tôi lừa chở đi bán sang Trung Quốc thì sao ta!”. Cả đoạn đường nó không nói tiếng nào, tôi cũng im luôn. Nhà nó nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, là ngôi nhà nhỏ hai tầng, nhưng khá đẹp, phía trước có cây bông giấy đang nở đầy hoa. Nó mở cổng bước vào không nhìn tôi lấy một cái, chỉ bỏ lại một tiếng "cảm ơn."

Tôi thở dài lắc đầu quẹo lại đi ra, gặp ngay chị ta trước mặt. Tự nhiên tôi thấy sợ sợ, dũng khí “anh hùng rơm” của tôi biến đâu mất. Chị ta nhìn thẳng vào mặt tôi, tôi nín thở chờ đợi. Chị ta buông một câu đầy vị chanh: " Rảnh quá ha!" rồi chạy mất. Tôi thở hắc ra " Hú hồn, may mà chị ta không làm gì mình."

Tôi lại ghé quán trà sữa quen thuộc, con bé bữa trước đang ngồi với thằng bạn trai, hai đứa nó cũng tình cảm y như chị ta và nó trước kia vậy. Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn nó, nó nhận ra tôi nhưng cố tình ngó lơ, chắc nó nghĩ tôi là bạn của chị ta nên ghét lây hay sao ấy. Nhớ lại câu nói của chị ta tôi cũng tự nói " Đúng là mình cũng... rảnh thiệt!"