Đó Là Yêu Sao?

Chương 7



Sau vụ với anh bạn trai, tôi và chị ta lại thân thiết với nhau như trước. Tôi vui vẻ làm kiếp osin cho dù chị ta có hành hạ cỡ nào tôi cũng không ý kiến, trong lòng thầm nghĩ là mình mang ơn chị ta nên phải trả thôi. Cho đến lúc này tôi vẫn không biết, bằng cách nào mà chị ta cứu được tôi ra khỏi tay anh ta. Con người chị ta luôn luôn là một ẩn số rất khó tìm.

Thỉnh thoảng tôi cũng ghé nhà chị ta xem phim, tôi và chị ta tưởng không có gì chung, nhưng lại phát hiện ra có cùng sở thích xem phim, nghĩ cũng lạ thiệt. Vừa xem chị ta vừa nhận xét, bình luận. Không những bình luận nội dung phim mà đạo diễn, diễn viên nào mà chị ta không thích, thì chị ta cũng chê ráo hết. Với cái giọng chanh chua của chị ta thì khỏi nói, may mà họ không nghe, chứ lỡ ai trong số những người đó mà tình cờ nghe được, có nước… bỏ nghề luôn, rồi không biết ai làm phim cho mà coi nữa.

Có hôm chị ta tìm được một bộ phim Pháp, nhìn thấy có vẻ rất hay nhưng không có phụ đề, chị ta nhìn tôi nói:

- Không có phụ đề thì làm sao mà hiểu được?

Tôi nói tỉnh bơ: Thì cứ coi đi rồi từ từ hiểu.

Phim đến đâu tôi dịch đến đó. Chị ta nhìn tôi ngạc nhiên:

- Mày biết tiếng Pháp.

- Chuyện nhỏ. Em còn đóng kịch, đọc thơ và hát bằng tiếng Pháp nữa kìa.

Chị ta nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

Được dịp chảnh, tôi lên mặt. Ít nhất cũng cho chị ta biết là tôi cũng có chút tài chứ, đâu cứ coi thường mãi được. Sau đó chị ta cứ tìm mấy phim tiếng Pháp hay phụ đề bằng tiếng Pháp bắt tôi dịch, nhờ vậy mà vốn tiếng Pháp của tôi được dịp luyện trở lại.

Một hôm đang làm việc, chị ta chạy vô gọi:

- Nhóc ra đây tao biểu.

- Em có tên, nhóc nhóc hoài.

- Nhanh lên.

- Mày nói tiếng Pháp giỏi không?

- Đủ để người ta hiểu.

- Theo tao, Có một khách hàng người Pháp, muốn mua hàng số lượng lớn, ở đây không có ai nói được Tiếng Pháp, mấy đứa lễ tân nói được nhưng ở trình độ giao tiếp còn chuyên môn thì không. Ông ta nói để hôm sau trở lại với phiên dịch, nhưng tao nghĩ không nên để ông ta đi, cơ hội cho mày đó. Ông ta đi biết đâu sẽ không trở lại.

- ok.

Tôi làm việc với ông ta trước mặt chị ta, trưởng phòng và cả giám đốc nữa. Sau một hồi thỏa thuận, ông ta đặt một số hàng cao cấp khá lớn. Cả ba người gương mặt đều vui hớn hở hết cỡ.

Tất nhiên là tôi hoàn thành nhiệm vụ, hợp đồng được kí liền sau đó.

Tôi bỗng nhiên được nổi tiếng nhờ cái thú tiêu khiển mà thời sinh viên tưởng như "vô tích sự". ( Như lời mấy đứa cùng phòng nói).

Sau chuyện đó, mọi người có chút coi trọng tôi, riêng chị ta chỉ khen tôi lúc đó còn lại thì vẫn như cũ: Chanh chua, cong cớn và kiếp osin của tôi vẫn tiếp diễn. Đúng là " Hết rên quên thầy mà". Dưới mắt chị ta tôi vẫn chẳng được 1 ki- lô -gờ- ram nào hết. Thật là tức chết đi được.

Con nhỏ bạn thông báo có nhà cho tôi rồi, nhưng chờ khoảng nửa tháng nữa.

Con Mỹ Linh nghe được câu chuyện của tôi qua điện thoại nó nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi: Cậu định chuyển nhà hả?

- uh,… mình thấy ở đây cũng không tiện lắm. Tôi ấp úng nói.

Nó nắm lấy tay tôi, mắt ngấn nước muốn khóc:

- Cậu đừng đi, tớ biết là mình sai rồi không nên thích cậu, nhưng tớ không dừng lại được. Cậu đừng đi, tớ hứa không làm gì ảnh hưởng đến cậu nữa đâu. Tớ chỉ …vẽ cậu thôi.

- Tớ lỡ nhờ người ta tìm nhà rồi, với lại trước sau gì tớ cũng đi, tớ đâu ở với cậu mãi được.

Nó khóc, đứng dậy chạy vào phòng.

Tôi thở dài, thật là khó xử mà.

Thà không biết thì thôi, biết rồi đâm ra ngượng ngùng, tôi không còn tự nhiên với nó nữa, không khí ở nhà làm tôi thấy bức bí. Nhưng cũng không thể ở mãi ngoài đường.

Nhà là nơi để mình trở về nghỉ ngơi sau khi làm việc mệt mỏi, vì vậy phải là nơi cảm thấy thỏai mái nhất, cho dù đó là nhà thuê. Chứ còn như hoàn cảnh của tôi và nó lúc này, thì thiệt là mệt mỏi. Hình như nó cũng có tâm trạng như tôi, nó tránh mặt tôi, đi suốt đến nửa đêm mới về.

Tôi lại vào phòng nó, bức tranh bữa trước, giờ được vẽ thêm một mũi tên đâm thẳng vào ngực tôi, ở dưới ghi thêm dòng chữ: Tớ ghét cậu!

Theo phản xạ tôi giơ tay lên che ngực, cảm giác có mũi tên thiệt, hơi nhói đau. Tôi quyết định dứt khoát đi càng nhanh càng tốt. Đúng hơn là tôi sợ, tôi sợ cái tình cảm cùng chiều này.

Tôi cũng đọc báo, xem tivi thấy người ta nói, đôi khi yêu quá sẽ dẫn đến những chuyện không kiểm soát được hành vi của mình, đặc biệt là những người đồng tính. Nhìn con Mỹ Linh không đến nỗi làm những chuyện bậy đó, nhưng mà ai biết được. Mới chỉ bắt đầu cũng giải quyết được, để dây dưa càng rắc rối thêm “Phòng bệnh hơn chữa bệnh” mà.

*****

Tôi hỏi chị ta có biết chỗ nào cho thuê nhà không? Chị ta nhìn tôi:

- Có chuyện gì vậy, mày nói con nhỏ chung nhà tốt bụng lắm mà?

- Thì em không thích ở chung nữa. Chị có chỗ nào giới thiệu gấp cho em nhen. Nếu không em ra khách sạn ở đỡ vài bữa đợi có nhà thuê.

- Gì mà gấp dữ vậy?

- Chuyện riêng.

- Hay mày qua nhà tao ở tạm đi?

- Hả, thôi không dám đâu. Nhà chị giàu có em không đủ tiền trả đâu.

- Tao có bắt mày trả tiền đâu?

- Không trả tiền sao được. Em không thích ở ké.

- Vậy làm osin cho tao trả nợ.

- Gì chớ. Ở công ty chưa đã hay sao? Thôi, thôi. Tôi rùng mình.

Về đến nhà, không có con Mỹ Linh ở nhà nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái, cảm giác thật khó chịu. Tôi vừa dọn đồ vừa nghĩ ngợi, Chị ta cũng “bị đồng tính” nhưng chắc chắn không có chuyện chị ta yêu tôi hay ngược lại, chị ta và tôi như mặt trời và mặt trăng làm sao mà có chuyện đó được. Ở với chị ta cũng được, làm osin cũng được, còn hơn không khí ngột ngạt này.

Để tránh cho cả tôi và nó phải khó xử, tôi gọi điện cho chị ta nói đồng ý qua ở ké vài ngày. Không ngờ giọng chị ta lại vui mừng hớn hở lạ thường. Tôi nghĩ "chắc sắp có osin nên mừng chứ gì?"

Thôi kệ số khổ phải chịu thôi.

Tối con Mỹ Linh về, nó nhìn thấy đồ tôi chuẩn bị dọn đi. Nó không nói gì chỉ đứng lặng người rồi khóc. Tôi cũng không biết làm gì với nó. Tôi đâu phải đàn ông đâu mà đi dỗ con gái, với lại tôi cũng không thích nhìn con gái khóc. Tôi nói:

- Thôi nín đi, đằng nào tớ cũng đi mà.

Nó từ từ quỳ xuống ôm lấy chân tôi như đứa trẻ quấn lấy mẹ vừa khóc vừa nói:

- Tớ yêu cậu, cậu bỏ tớ đi, tớ biết làm sao đây! Tớ chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu thôi, tớ biết cậu không giống tớ nên không mong cậu đáp lại, đừng có đi mà.

Trời ơi, tôi coi gần cả trăm bộ phim, nhưng không có bộ phim nào có cái cảnh giống như này để tôi bắt chước mà làm theo hết.

Tôi lúng túng rồi cũng ngồi xuống kéo nó dậy ngồi lên ghế nói:

- Cậu bình tĩnh đi, tớ và cậu vẫn là bạn mà. Mình sẽ giữ liên lạc.

Nó đứng dậy bỏ vào phòng. Thật ra nó cũng là đứa lành tính, sống chung với nó một thời gian dài tôi thấy chúng tôi rất hợp nhau, chưa bao giờ cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, trừ chuyện nó hay cằn nhằn tôi về việc đi sớm về muộn, thế thôi.

Bao năm sống tập thể, tôi rút ra bài học là không nên can thiệp sâu vào cuộc sống của người khác. Cần giúp thì tôi giúp, cần nghe tâm sự thì tôi nghe, cần thông cảm thì tôi thông cảm… điều quan trọng là phải tôn trọng lẫn nhau.

Nó hình như cũng chung quan điểm như tôi nên chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, phải chi đừng có chuyện tình yêu xen vào thì tốt biết mấy, tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi. Ai đó nói” không yêu thì vẫn là bạn bè”, nhưng với tôi điều đó khó mà duy trì được.

Tôi chở bớt đồ qua nhà chị ta. Chị đón tôi trên mặt hiện rõ sự vui mừng:

- Tối nay ở đây ngủ luôn đi.

Tôi nghi ngờ nhìn chị ta nghĩ " Không biết có ý đồ gì không mà nhiệt tình dữ vậy?"

- Không em về, còn ít đồ nữa mai em chở qua luôn.

Mặt chị ta buồn hiu: Uh. vậy cũng được.

Đêm cuối ở nhà nó, tôi trằn trọc không ngủ được. Thấy thương nó quá nhưng làm sao được. Tình cảm con người không thể gượng ép được.

Sáng không thấy nó đâu, tôi để lại lời nhắn và chìa khóa nhà. Chính thức tạm biệt ngôi nhà và người bạn mà tôi gắn bó được một năm nay.