Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 46: Con vợ cả



Sáng sớm hôm sau, đến giờ rồi Cao Yển vẫn chưa rời giường, đúng là hiếm thấy. Lý Mậu Sơn cũng không vào phòng gọi y, đành nhờ người chạy một chuyến báo người Cao Yển không khỏe, hôm nay không vào triều được.

Nhớ lại mùi rượu nồng nặc khắp phòng ngày hôm qua, chắc là giờ y còn đang ngủ, cả ngôi viện đều chìm vào im ắng.

Đã quá trưa mà trong phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì, nét mặt Lý Mậu Sơn đứng bên ngoài tăng thêm phần lo âu, tuy nhiên cũng không dám tự tiện đi vào.

Khi Lý Mậu Sơn đã đi tới đi lui trước mặt ta đến lần thứ hai mươi mốt, bỗng một phủ binh gác cổng chạy vào viện nói là Cao Hoằng Lãng tới chơi, dẫn theo hai cỗ xe ngựa, hiện cả người lẫn xe đều đang ở hậu viện.

Lúc này Lý Mậu Sơn nhẹ nhàng thở ra, lại thoáng nhìn qua ta đang đứng cạnh, bèn bảo ta đi dẫn đường cho người ta, mình thì vội vã vào buồng trong gọi người dậy.

Hồi lâu mới nghe được tiếng động buồng trong truyền ra, sau đó là Hàm Ngọc bưng đồ rửa mặt súc miệng đi vào.

Ta đứng đợi ở hậu viện, Cao Hoằng Lãng ngồi trên một chiếc xe ngựa, hai xe còn lại chất đầy các thứ hộp quà hoặc to hoặc bé, toàn là những thứ báu vật quý giá. Hắn ta không sai ai chuyển đi, mà chỉ dặn bày ra trước.

Cùng lúc đó, ta trông thấy một bóng dáng quen thuộc bên cạnh Cao Hoằng Lãng, là Lương Tú.

Nghe cách xưng hô của tên nô tài bên Cao Hoằng Lãng, ta mới biết giờ Lương Tú đã lên tới vị trí trắc phi. Nếu nhớ không lầm, nàng ta vào Tề vương phủ chưa tròn một năm, hiện tại không chỉ có sự thay đổi nhảy vọt về thân phận, thậm chí còn được Cao Hoằng Lãng dẫn tới quý phủ của huynh đệ mình, xem ra quả rất được hắn ta yêu thích.

Chủ động bước lên báo cáo mục đích đến, Cao Hoằng Lãng đi theo ta, cũng chả để ý tới ta mấy, Lương Tú ngoan ngoãn theo sát, chẳng có tí khí thế nào của người làm trắc phi, ngược lại càng giống một nha hoàn nhẫn nhục chịu đựng hơn.

Vừa đặt chân vào viện, đúng lúc cửa phòng Cao Yển đã rộng mở. Y ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, nhoẻn miệng cười tiếp đón Cao Hoằng Lãng. Không nhìn ra được chút khác lạ nào trên gương mặt ấy, hoàn toàn không có vẻ gì của người mới ngủ dậy, chỉ là hai mắt hơi phiếm hồng, hai cánh môi hơi trắng mà thôi.

“Hôm nay định bụng hạ triều sẽ tới tìm đệ, kết quả nghe người ta nói đệ bị ốm nằm nhà, nên ta qua đây luôn. Sao thế, người vẫn khỏe chứ?” Cao Hoằng Lãng vào phòng đã mở miệng ngay.

Cao Yển chờ hắn ta ngồi xuống, lúc này chậm rãi nói: “Không sao, chỉ là hôm qua hơi lạnh, nên sáng nay tự dưng trở lười.”

“Vậy ta yên tâm rồi.” Cao Hoẵng Lãng thấy Cao Yển vẫn bình thường, bấy giờ chính thức tỏ rõ ý đồ, “Đồ trong xe ngựa ở hậu viện, lát nữa đệ phái người qua kiểm kê, khi nào sắp xếp xong xuôi thì cho xe ngựa quay về chỗ ta là được.”

Cao Yển sửng sốt, hẳn là không hề biết chuyện: “Đồ gì thế?”

Cao Hoằng Lãng nhìn quét khắp vòng, ánh nhìn dừng lại ở chỗ ta và Lý Mậu Sơn một lúc mới quay đầu nói: “Không có gì, chỉ là chút sính lễ thôi, năm ngày nữa đệ phải tới quý phủ của cậu ta đưa sính lễ còn gì. Mấy ngày nay ta đã thu xếp rồi chạy qua đưa cho đệ thêm một ít.”

Cao Yển trông rất kinh ngạc, hồi lâu sau mới lên tiếng uyển chuyển khước từ: “Thực ra, sính lễ thì quý phủ ta cũng chuẩn bị hòm hòm rồi.”

Nhưng Cao Hoằng Lãng vẫn không bận tâm, nói giọng hùng hồn: “Đệ đừng có khách sáo với ta, đây là lễ huynh trưởng chuẩn bị thêm cho đệ, mẫu phi ta cũng âm thầm sửa soạn không ít đâu, bảo ta đưa tới luôn một thể. Dù sao người đó… của Ngũ đệ đi sớm quá, nên mẫu phi ta mới cố ý dặn ta tới.”

Cao Yển có vẻ còn muốn từ chối, Cao Hoằng Lãng đã mở miệng chặn lời y: “Vả lại, người xuất giá là biểu muội ruột thịt duy nhất của ta, đệ đừng thấy khó chịu, đây là ta cho con bé. Vừa nãy ta còn vác đồ trên lưng đấy, xe ngựa giờ cũng kéo đến cả rồi, đệ định để ta về mà đồ còn y nguyên à?”

Cao Yển hơi cúi đầu, ta không nhìn rõ nét mặt của y, trong khi Cao Hoằng Lãng thì lại hồn nhiên hết sức.

Nếu muốn thêm lễ cho Ngô Vân Thiều, cứ trực tiếp chuyển thẳng đến phủ thái úy là được rồi, mà hắn ta lại bí mật đưa đến đây, rõ ràng sợ Cao Yển túng thiếu quà cáp, mới tới giúp đỡ. Chẳng qua vì e dè thể diện của y nên mới bảo là cho biểu muội mình.

Suy cho cùng, trong cung Cao Yển không mẫu phi, không mẫu tộc chống lưng, dẫu có quà thì cũng chỉ vài món cho gọi là có, chứ nào được cả phần sính lễ hậu hĩnh như thế?

Ta nghĩ người thông minh như Cao Hoằng ãng ắt hẳn sẽ hiểu đạo lý này, ấy nên mới lén lút tặng cho Cao Yển, như vậy khi rước dâu y cũng được vẻ vang, không đến mức khiến phủ thái úy sinh vướng mắc.

Chuyện mà đến ta còn hiểu rõ, nhất định Cao Yển cũng sẽ thông suốt, rốt cuộc y không đưa đẩy nữa: “Vậy ta đành cảm tạ hoàng huynh trước.”

Hóa ra trong khoảng thời gian lại đây, mối quan hệ của họ đã thân thiết tới mức này. Bởi lẽ nếu quan hệ giữa hai người chỉ ở độ tầm tầm, thì có khi hãy chả buồn coi khinh đồ bố thí.

Cao Hoằng Lãng trước mặt thoạt trông như rất thấu đáo am hiểu lòng người, bỗng dưng ta lại lâm vào cơn mờ mịt.

“Đúng rồi, đệ mới bảo đã chuẩn bị sính lễ, chi bằng cho ta xem danh sách luôn đi, vừa khéo bổ sung thêm vào đồ hôm nay ta mang tới nữa. Nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên rước dâu, người từng trải là ta đây có thể xem giúp đệ có chỗ nào chưa ổn không.” Cao Hoằng Lãng nói cực kỳ nhiệt tình.

Cao Yển không chối từ, đứng dậy đi đến chỗ bàn học, Cao Hoằng Lãng cũng bước qua theo.

Hai người đứng trước bàn học bàn bạc một lúc lâu, tờ danh sách sính lễ hơi mỏng dần chi chít những là dấu bôi bôi viết viết. Cuối cùng, Cao Hoằng Lãng hài lòng bảo: “Cứ thế đi, sính lễ thế này đố ai mà bới móc được.”

Cao Yển nói cảm ơn, rồi gấp danh sách vào.

Đột nhiên Cao Hoằng Lãng cúi xuống chỗ góc khuất bàn học dò tìm, hỏi: “Cái gì đây?”

Lúc hắn ta đứng thẳng dậy, trong tay đã xuất hiện thêm một món đồ.

Tầm nhìn của người trong phòng theo bản năng đều chuyển sang phía đó, cho dù là Lương Tú từ nãy tới giờ luôn im lặng như không hề tồn tại, cũng nhịn không được mà hoàn hồn đưa mắt qua.

Thứ đồ Cao Hoằng Lãng cầm trong tay, chính là chiếc “bút chì” đơn sơ ta từng làm vì lười biếng không luyện chữ.

Ý cười nhàn nhạt trên mặt Cao Yển không thay đổi, buột miệng nói: “Không có gì, hạ nhân quậy phá, lấy bút đó ra viết chữ, trông khá mới lạ, cũng chỉ là loại xoàng xĩnh thôi.”

Cao Hoằng Lãng quan sát một chốc, khi nghe thấy Cao Yển nói hai chữ “hạ nhân”, cơ hồ là ngay tức thì, cặp mắt hắn ta đảo một vòng qua người ta, khiến Lương Tú đứng trong góc vòng cũng nhìn ta mấy lượt.

Mặt Cao Yển dửng dưng, xoay người cất danh sách sính lễ đi. Mắt Cao Hoằng Lãng lóe lên, đặt “bút chì” về chỗ cũ, cười nói: “Quả thực là đồ chơi mới lạ.”

Không biết vì sao, rành rành là Cao Yển chẳng nói gì hết, nhưng ta lại cảm giác dường như người cả phòng này đều biết chiếc “bút chì” kia đến từ tay ta. Đứng một bên, tự dưng ta cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu.

May là sau khi Cao Hoằng Lãng trả bút về thì không ai nhắc nữa.

Tiễn Cao Hoằng Lãng đi, Cao Yển đứng một mình ở cửa viện hồi lâu, như thể linh hồn đã lìa khỏi thân xác. Lý Mậu Sơn cất giọng khe khẽ gọi, y mới chậm chạp ngoảnh đầu nhìn ta và Lý Mậu Sơn.

Đây là cái nhìn đầu tiên trong ngày hôm nay y dành cho ta, có điều chỉ nhìn vài giây rồi lại thờ ơ dời đi, quay qua bảo Lý Mậu Sơn đi kiểm kê quà cáp, còn mình thì trở về phòng.

Ngoại trừ Hàm Ngọc, năm ngày tiếp theo, cả khu viện này không ai nói với ta một câu. Tuy Cao Yển không nói chuyện gì với ta nữa nhưng lại sai Hàm Ngọc chuyển lời cho ta, về sau không có sự cho phép, cấm được chạy tới phòng giặt một mình.

Không người quấy rầy, khiến lòng ta sinh ra một loại ảo giác rằng mình đã bị cô lập. Ta vốn dĩ thích cuộc sống yên tĩnh. Nhưng khi thực sự trải qua thì lại thấy chẳng hề như ý, có điều ta cũng không cho chuyện này là xấu.

- -----